Tuyệt Đối Phục Tòng

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Hàn Tử Hằng tới vào Anh gia đã một tuần.

Hôm nay, Anh Thiên Ngạo rốt cục nhịn xuống không được cùng Hàn Tử Hằng xuống tay, nhưng chính xác mà nói, người ra tay chỉ có nó.

Anh Thiên Ngạo sinh khí, hơn nữa là phi thường sinh khí.

Vốn tưởng Hàn Tử Hằng đến đây, bọn họ sẽ cãi nhau ầm ĩ như trước, nơi nơi đi trêu đùa người, như vậy nhất định rất vui vẻ. Nhưng mà Hàn Tử Hằng rất kỳ quái, cả người đều rất kỳ quái, không cùng nó ầm ĩ, cũng không để ý tới nó, mà để cho nó tức giận nhất là, Tử Hẳng phải một câu đại thiếu gia, trái cũng một câu đại thiếu gia, kêu nó đến phiền.

Hàn Tử Hằng ở đây, tựa như Lí Khiêm nói, mỗi ngày đều cùng Anh Thiên Ngạo đi học, ăn cơm, nhưng lại không giống nhau! Hàn Tử Hằng cùng trước kia không giống nhau! Tử Hằng cư nhiên học rất ngoan, cũng thực nghiêm chỉnh ăn cơm, Thiên Ngạo nó học hơn hai tháng còn chưa thích ứng, Hàn Tử Hằng cư nhiên mới một tuần đã thích ứng, thậm chí còn biểu hiện so với nó tốt hơn.

Nó thật sự không biết Hàn Tử Hằng rốt cuộc làm sao, so với những gì nó nhận thức thì hoàn toàn khác nhau.

Quay lại một chút.

Khóa lễ nghi kết thúc.

“Hàn Tử Hằng, đi.” Lão sư lễ khi sau khi rời khỏi, Anh Thiên Ngạo lại muốn kéo Hàn Tử Hằng đi chơi .

“Đi đâu?” Hàn Tử Hằng chậm rãi sửa soạn lại sách trên mặt bàn, ngay cả đầu cũng chưa nâng.

“Phía sau hoa viên, chúng ta đi chọc ong mật, ta phát hiện có một tổ ong.” Anh Thiên Ngạo vui vẻ nói.

“Không muốn, tự đại thiếu gia đi đi.” Hàn Tử Hằng hoàn toàn không nghĩ nhiều, liền cự tuyệt.

“Cái gì không muốn, đi mau!” Anh Thiên Ngạo kéo nó ra phía cửa.

“Đại thiếu gia, thỉnh ngài không cần như vậy được chứ?” Hàn Tử Hằng lại nói tới câu Anh Thiên Ngạo ghét nhất.

“Hàn Tử Hằng! Ta không phải đã nói với ngươi rất nhiều lần, không được phép gọi ta là đại thiếu gia!” Hàn Tử Hằng đáng giận này, tại sao luôn phải kêu mình như vậy?

“Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia.” Hàn Tử Hằng cảm thấy bản thân cũng đúng vậy.

“Hàn Tử Hằng! Ngươi muốn bị ta đánh sao?” Anh Thiên Ngạo nắm chặt nắm tay đối Tử Hằng.

“Vậy ngài đánh đi, đại thiếu gia.”

Anh Thiên Ngạo rốt cục nhịn không được đã động thủ, đem Hàn Tử Hằng đặt trên mặt đất đánh lung tung vài quyền, nhưng Hàn Tử Hằng cũng không đánh trả, chỉ lẳng lặng đỡ quyền.

Nhóm giúp việc nghe được thanh âm phát ra, thấy cảnh tượng trên cũng sợ tới mức vội vã đem hai người tách ra.

“Hàn Tử Hằng, sao ngươi không đánh trả? !” Cho dù bị tách ra, Anh Thiên Ngạo vẫn hướng tới Tử Hằng rống giận, nó thật sự, thật sự cảm thấy sinh khí.

Nhưng Hàn Tử Hằng không có đáp lại, nó nắm chặt nắm tay, dường như đang có gắng nhẫn nại.

Buổi tối, quản gia đem Hàn Tử Hằng mang tới gặp Lí Khiêm cùng Anh Thiên Ngạo.

Quản gia vừa tiến vào, liền cùng Hàn Tử Hằng quỳ trên mặt đất, lão ấn đầu Hàn Tử Hằng xuống, hướng phía Anh Thiên Ngạo khấu đầu chịu tội.

“Lão gia, đại thiếu gia, do tôi quản giáo bất lực, xin các ngài tha thứ đứa nhỏ này.” Quản gia nói.

“Là cháu sai rồi, thực xin lỗi, thỉnh tha thứ cháu.” Hàn Tử Hằng nhận thức mở miệng xin lỗi.

Anh Thiên Ngạo lập tức ầm ĩ.

“Hàn Tử Hằng, ngươi làm sai cái gì? Phải theo ta xin lỗi? !”

Nhưng Hàn Tử Hằng không có ngẩng đầu, cũng không nói chuyện.

Lí Khiêm nghe Anh Thiên Ngạo nói như vậy, trong lòng đại khái nghi ngờ, hắn ý bảo quản gia lui xuống.

Hắn nghĩ, nên hảo hảo xử lý một chút mới được .

“Tử Hằng, ngẩng đầu lên.” Lí Khiêm nói.

“Vâng, lão gia.” Hàn Tử Hằng rốt cục ngẩng đầu lên, không khó phát hiện trên mặt nó còn có nước mắt, đại khái vừa khóc đi?

“Thiên Ngạo, vì sao đánh nhau?” Lí Khiêm muốn Anh Thiên Ngạo lại đây, hỏi nó trước.

Vì thế Anh Thiên Ngạo đem những gì trong khoảng thời gian từ trước tới nay nói ra, cảm thấy Hàn Tử Hằng thật sự rất kỳ quái

Đương nhiên, Lí Khiêm là người thông minh, vừa nghe đại khái đã biết chuyện gì xảy ra ..

Hắn bắt đầu hỏi Hàn Tử Hằng.

“Tử Hằng, con chán ghét nơi này sao?”

“Sao lại chán ghét, nơi này tốt lắm, lão gia.”

Nghe tiếng lão gia, Lí Khiêm thở dài, xem ra Hàn Tử Hằng đã bị tổn thương không nhỏ a.

Lí Khiêm đứng dậy đi qua, đột nhiên đem Hàn Tử Hằng một phen ôm vào, Hàn Tử Hằng hoảng sợ, hắn đem Hàn Tử Hằng ôm vào trong ngực, vỗ vỗ lưng nó như đang trấn an tiểu hài vậy.

“Tử Hằng a, con không phải rất giận ta?”

Hàn Tử Hằng vốn rất muốn phản bác căn bản không có loại chuyện này, nhưng nó không nói nổi, hơn nữa không biết tại sao, nước mắt cứ rơi ra.

“Tử Hằng, con là cảm thấy, ta thích Thiên Ngạo không thích con, cho nên mới không thu dưỡng con?”

Được ôm vào trong ngực, Hàn Tử Hằng tuy rằng không nói gì, lại bắt đầu run rẩy.

” Hài tử ngốc, ta cũng thích con, tựa như ta thích Thiên Ngạo vậy.” Lí Khiêm vỗ vỗ lưng trấn an nó.

“Ngài. . . Ngài gạt người. . .” Hàn Tử Hằng nâng hai mắt đẫm lệ lên.

Đúng vậy, tại thời điểm Lí Khiêm thường xuyên tới thăm bọn nó, nó cảm thấy cũng rất thích Lí Khiêm, nhưng Lí Khiêm dường như chỉ thích Anh Thiên Ngạo mà thôi, con đối Anh Thiên Ngạo nói muốn thu dưỡng, nhưng chưa từng có ý niệm muốn thu dưỡng nó trong đầu.

Thậm chí đến lúc Lí Khiêm thu dưỡng nó, cũng như vậy, Lí Khiêm vẫn không cần nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.