CHƯƠNG 18
Hàn Tử Hằng vừa đến chỗ của Hoàng Khai, lại có cỗ cảm giác quen thuộc đánh úp lại, nguyên lai, kiến trúc nhà Hoàng Khai, cùng Anh gia giống nhau, là kiến trúc nhật bản truyền thống.
Cũng bởi vì thế, Hàn Tử Hằng cảm thấy dường như có chút thả lỏng.
Đúng vậy, kỳ thật y cảm thấy có chút lo âu, vì y không biết trong hồ lô Hoáng Khai bán thuốc gì ? Nhớ lại lời Anh Thiên Ngạo nói muốn sử dụng y, vì hắn nguyện ý để bọn họ lợi dụng? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy nhất định có quỷ.
Không biết người này rốt cuộc có tâm cơ khác đúng hay không, nghĩ vậy y liền nói cho bản thân tuyệt đối không được lơ là.
Hàn Tử Hằng bị đưa tới một gian phòng, y đoan chính ngồi xuống, chờ Hoàng Khai đến.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Khai tới .
Tối hôm qua là ở khách sạn do ánh sáng hơi tối nên khó nhìn rõ Hoàng Khai, vốn cảm thấy hắn thoạt nhìn chỉ là lão nhân qua bốn mươi, hiện tại ở đây ánh sáng đầy đủ nhìn lại, cảm giác trẻ hơn rất nhiều .
Chính xác theo Hàn Tử Hằng hình dung, Hoàng Khai này người đầy khí chất, mang lại khí thế khiếp người.
“Trên đường tới đây vất vả đi?” Hoàng Khai đã ngồi xuống phía đối diện y.
Hàn Tử Hằng cúi đầu hướng hắn ra lễ.
“Miễn, ở trước mặt ta không cần câu thúc.” Hoàng Khai không quá thích vẻ ngoài này.
“Tôi đã biết.” Hàn Tử Hằng ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn .
Hoàng Khai bắt đầu đánh giá cẩn thận Hàn Tử Hằng, ánh mắt hắn tuy rằng không phải loại tình sắc, nhưng khiến Hàn Tử Hằng cảm thấy dường như muốn đem cả người y nhìn thấu.
Nhưng Hàn Tử Hằng cũng không phải người dễ dàng bị dọa đổ, y cũng không hề e ngại nhìn thẳng nam nhân trước mắt.
“So với ta tưởng tượng thật là tốt.” Hoàng Khai mở miệng.
“Xem ra ta khiến ngài thực vừa lòng.” Nếu Hoàng khai không thích khách sáo, Hàn Tử Hằng quyết định y cũng không cần kiêng nể.
“Ha hả. . . Xem ra cũng thực thông minh.” Hoàng Khai cảm thấy Hàn Tử Hằng không phải tên não chết, một chút đã thông suốt.
” Ngài đã vừa lòng tôi như vậy, có phải nên nói cho tôi biết đến tột cùng muốn tôi làm cái gì?” Hàn Tử Hằng nói.
“Ta thích nam nhân, cậu có biết đi?”
“Biết.”
“Vậy không phải rất rõ ràng ?”
“Rõ ràng là rõ ràng, nhưng ngược lại tôi cũng muốn hỏi, ngài có thể trợ giúp Anh bang trình độ nào?”
Hoàng Khai lại cười, hắn cảm thấy mặc kệ là Anh Thiên Ngạo hay Hàn Tử Hằng, thật sự đều rất thú vị, một người đại não bất kinh trực bạch, một người chứa tâm cơ thẳng thắn.
“Vậy muốn xem cậu có thể cho ta tới trình độ nào ?” Hoàng Khai nói xong, ánh mắt lại nhẹ nhàng quét qua toàn thân y cao thấp một lần.
*-*-*-*-*-*
Anh gia. Thời gian : bữa tối.
Hàn Tử Hằng ở chỗ Hoàng Khai đã hơn một tuần, mà một tuần này, y tựa như diều đứt dây, hoàn toàn chưa cùng bất luận kẻ nào liên lạc.
Tuy Hàn Tử Hằng không tin không tức, bất quá Hoàng Khai đã làm như lời hắn hứa, giúp Anh Bang ở giữa dắt mối mấy đường.
“Đại ca, Tử Hằng ca vẫn không có tin tức sao?” Lão tứ Anh Húc Kì, nhịn một tuần, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.
“Tên Hàn Tử Hằng kia thật sự chưa liên lạc với đại ca sao?” Anh Mị Sí cũng mở miệng.
“Sẽ không phát sinh chuyện gì đi?” Anh Lạc Ngưng lo lắng.
“Tử Hằng ca, hẳn không có yếu như vậy đi?” Lão ngũ Anh Dạ Mạc cũng nói.
“Không cần suy nghĩ linh tinh chuyện đó, đại khái không mất người được đi.” Anh Thiên Ngạo tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng mắng qua không dưới mấy trăm lần, Hàn Tử Hằng chết tiệt này cư nhiên mất tích? Điện thoại gọi cũng nói là chuyển vào hộp thư.
“Phân thân không được, ách. . .” Những lời này khiến Anh Mị Sí không khỏi liên tưởng đến mặt người nào đó, nhưng hắn vẫn thức thời ngậm miệng.
“Anh Mị Sí, đệ nghĩ ta nghĩ gì?” Anh Thiên Ngạo lạnh lùng, trừng mắt hắn.
“Đệ nào có. . .” Cười gượng hai tiếng, vẫn nên ăn cơm thì hơn.
“Nhưng mà, đệ thật sự rất lo lắng cho Tử Hằng ca, không biết Hoàng Khai đối Tử Hằng ca thế nào?” Anh Lạc Ngưng nói tiếp.
“Yên tâm đi, hẳn là không có việc gì.” Anh Thiên Ngạo trấn an cậu, nhưng tổng cảm thấy dường như cũng đang nói cho chính mình.
“Nhưng mà, đệ không hiểu a, Hoàng Khai muốn Tử Hằng ca làm gì?” Anh Húc Kì ngốc nghếch lại hỏi ra vấn đề khiến mọi người khó có thể trả lời.
“Kì kì, tiểu hài tử im lặng ăn cơm là được rồi.” Ngăn lại cậu chính là Anh Dạ Mạc năm nay mười bảy tuổi. Ngay cả hắn cũng biết, tứ ca hắn đã hai mươi tuổi sao lại đơn thuần như vậy nha?
“Còn nói ta tiểu hài tử, Mạc Mạc, đệ mới là trẻ vị thành niên được chứ?” Anh Húc Kì kháng nghị.
“Hai đệ đều là tiểu hài tử, im lặng ăn cơm!” Anh Thiên Ngạo mở miệng, quả nhiên khiến cho hai tên kia ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trên bàn cơm lại một mảnh im lặng, mà bầu không khí này từ lúc Hàn Tử Hằng đến nhà Hoàng Khai bây giờ, càng ngày càng căng thẳng hơn.
Đột nhiên, bên ngoài náo nhiệt lên, lập tức nghe được thanh âm có người chạy vào, một hạ nhân quỳ gối ngoài cửa nói .
“Đại thiếu gia, Tử Hằng đã trở lại.”
Hàn Tử Hằng đã trở lại, nhưng vẻ mặt y thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Nói là mệt mỏi, chờ ngày mai sẽ đến cùng mọi người chào hỏi.
Anh Thiên Ngạo cơ hồ vừa nghe đến tin Hàn Tử Hằng trở về, liền lập tức rời bàn ăn, hắn nghĩ đến Hàn Tử Hằng ít nhất sẽ đến gặp hắn, kết quả cũng trực tiếp trở về phòng hắn.
Vì sao hắn biết? Bởi vì hắn đi theo phía sau y.
Nhìn bóng dáng Hàn Tử Hằng, cảm thấy y dường như gầy đi, bước đi còn có điểm lảo đảo. Điều này khiến hắn không khỏi liên tưởng, ở Hoàng Khai bên kia đã làm gì?
Hàn Tử Hằng cơ hồ tiến vào phòng liền cởi quần áo, lập tức ngã vào trên giường, bởi vì thói quen khi ngủ của y chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.
Anh Thiên Ngạo mở cửa phòng ra, thấy một bộ cảnh tượng như vậy.
Trên mặt đất rải rác áo, quần, cà vạt, nhìn lên phía giường, Hàn Tử Hằng nằm trên đó, chỉ dùng chăn đắp nửa người dưới mà thôi.
Bởi vì Hàn Tử Hằng hở nửa người trên, Anh Thiên Ngạo rất dễ dàng thấy dấu vết ở trên cổ y, không cần giải thích nhiều, hắn cũng biết đó là cái gì.
Anh Thiên Ngạo nhất thời cảm thấy dường như có lửa giận ở trong lòng bùng phát.