CHƯƠNG 19
Hàn Tử Hằng tuy rằng mệt chết đi, nhưng lúc Anh Thiên Ngạo mở cửa phòng y vẫn biết được, y ngẩng đầu nhìn người vừa tới, nguyên lai là Anh Thiên Ngạo, vì thế lại an tâm tiếp tục nằm úp sấp .
Anh Thiên Ngạo đi đến bên cạnh y.
“Ngồi dậy, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Để cho ta ngủ lát, ta rất mệt, ngày mai báo cáo với ngươi sau.” Hàn Tử Hằng hoàn toàn không muốn động, y hiện tại thầm nghĩ phải hảo hảo nghỉ ngơi.
“Hàn Tử Hằng, ngồi dậy ngay!” Anh Thiên Ngạo hiển nhiên không đợi tới ngày mai.
“Anh Thiên Ngạo. . . Ta thật sự mệt chết rồi. . .” Hàn Tử Hằng vẫn bất động, thanh âm vô lực.
“Ngươi mệt cái gì?” Anh Thiên Ngạo nghĩ, bất quá y chỉ bồi Hoàng Khai mà thôi, có cái gì mà mệt mỏi?
“Anh Thiên Ngạo. . . Ta thật sự một câu cũng không muốn nói. . . Ta mệt chết đi. . .” Nói xong, Hàn Tử Hằng quyết định không mở miệng nữa.
Anh Thiên Ngạo tuy rằng không nói cái gì nữa, nhưng không rời đi, hắn lấy ghế ngồi xuống, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Hằng.
Trầm mặc qua năm phút, Hàn Tử Hằng rốt cục chịu không nổi quay qua phía hắn, trừng mắt hắn, đối hắn rống.
“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? !”
Bị hắn rống bất ngờ Anh Thiên Ngạo không khỏi nhíu mày.
“Ta không làm ồn ngươi không phải sao?”
Hàn Tử Hằng nắm tay, quên đi, y phải bình tĩnh!
Y ngồi dậy nhích qua mép giường, vắt chân, hai tay ôm ngực nhìn Anh Thiên Ngạo.
“Có gì hỏi mau, hỏi xong liền cút cho ta.” Hàn Tử Hằng nói xong, còn miễn cưỡng ngáp một cái.
“Ngươi gầy đi?”
Anh Thiên Ngạo hỏi cư nhiên là vấn đề này?
“Ngươi đem ta gọi dậy cũng chỉ là muốn hỏi ta chuyện nhàm chán này sao?” Hàn Tử Hằng rất muốn trợn trắng mắt cho hắn xem.
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy ngươi hỏi chính đề đi!” Hàn Tử Hằng thật muốn cho nam nhân này một quyền, y mệt muốn chết hắn còn lề mề.
“Tại sao một tuần không có tin tức?” Anh Thiên Ngạo như y mong muốn hỏi chính sự.
“Di động bị Hoàng Khai cầm, liên lạc không hơn.”
“Nguyên lai là như vậy.”
“Bằng không có thể thế nào?” Chẳng lẽ hắn nghĩ là y cố ý tắt máy không liên lạc sao?
“Ân.”
“Ân? Cứ như vậy? Không có việc gì ?” Nếu chính là loại chuyện này cũng không cần hỏi bây giờ đi? Anh Thiên Ngạo này có tất yếu tra tấn y như thế không? ( Ảnh đang ghen mà ~)
“Ân. . . Hoàng Khai đã cho ngươi làm những gì?” Suy nghĩ một lát, Anh Thiên Ngạo hỏi tiếp .
Vấn đề này, Hàn Tử Hằng cảm thấy không giải thích thì tốt hơn, hơn nữa bây giờ y mệt chết đi, có cần tiêu hao khí lực trả lời hắn không chứ, nhưng không trả lời thì Anh Thiên Ngạo sẽ ngồi ở kia không đi, cho nên y trả lời lung tung.
“Đại khái như ngươi nghĩ vậy .”
Anh Thiên Ngạo sửng sốt, quả nhiên nghĩ giống hắn như đúc?
“Như vậy, ta có thể ngủ?” Hàn Tử Hằng hỏi.
“Hàn Tử Hằng!” Sắc mặt Anh Thiên Ngạo so với vừa nãy càng trầm, thanh âm nghe ra như đang tức giận.
“Lại sao nữa?” Còn không cho ta ngủ sao?
“Ngươi thật sự cùng Hoàng Khai làm? !”
“Ân. . .” Hàn Tử Hằng còn đang suy nghĩ nên trả lời hắn như thế nào, nhưng tiếng ân kéo quá dài .
“Hàn Tử Hằng! ! !” Anh Thiên Ngạo đột nhiên hô to.
“Cái gì?” Hàn Tử Hằng bị hắn làm hoảng sợ.
Anh Thiên Ngạo cả người phun hỏa hướng về phía Hàn Tử Hằng, đem y áp lên giường.
“Anh Thiên Ngạo, ngươi đây là làm gì?” Đột nhiên bị đặt ở phía dưới, Hàn Tử Hằng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. ( H a~)
“Hàn Tử Hằng, ngươi cư nhiên cùng tên kia làm? !” Sắc mặt Anh Thiên Ngạo thật sự, thật sự cực kỳ không tốt.
“Cho dù là như vậy ngươi có tất yếu phải tức giận?” Anh Thiên Ngạo khó chịu gì a? Hàn Tử Hằng nghĩ.
“Tại sao ngươi cùng hắn làm? !” Anh Thiên Ngạo nhịn không được đánh y.
“Làm ơn, ngươi nghĩ rằng ta thích?” Ah Thiên Ngạo này, y đây là vì ai mới hy sinh? Cư nhiên rống y?
“Không thích? Không thích thì đây là cái gì?” Anh Thiên Ngạo đưa tay sờ sờ cổ y, dấu vết trên cổ đâm vào mắt hắn.
“Anh Thiên Ngạo, ta không biết ngươi đang phát điên cái gì, nhưng ngươi tốt nhất nên lập tức cút ngay cho ta!” Bất quá chỉ là một dấu hôn ngân thôi, người này tức giận cái gì?
“Cút ngay? Muốn ta cút ngay? Hoàng Khai ở trên người ngươi, ngươi cũng sẽ kêu hắn cút ngay sao?”
Anh Thiên Ngạo chỉ cần tưởng tượng đến Hoàng Khai đem Hàn Tử Hằng đặt ở dưới thân làm loại chuyện này, việc ấy, khiến hắn muốn phát hỏa.
“Anh Thiên Ngạo!” Hàn Tử Hằng không thể tin được ngay cả loại này hắn cũng nói ra được, dường như đem y xem thành cái gì đó thực thấp hèn.
“Cùng hắn làm thoải mái lắm sao? Cùng nam nhân làm rất thoải mái?” Anh Thiên Ngạo cũng không biết vì sao, nói ra những lời này.
Hàn Tử Hằng thật sự bị Anh Thiên Ngạo chọc giận hoàn toàn, người này cư nhiên nói ra những lời này? Rốt cuộc đem Hàn Tử Hằng y xem thành cái gì ?
“Đúng! Thực thoải mái! Ngươi vừa lòng đi?” Hàn Tử Hằng bị hắn kích không chịu nổi, đáp trả lại.
“Hàn Tử Hằng!” Hắn lại còn nói cùng Hoàng Khai làm loại chuyện kia thực thoải mái?
“Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì, không có việc gì mau cút được chứ? Cùng với ngươi nói ta mệt chết đi!” Hàn Tử Hằng siêu không nghĩ nhiều nhìn Anh Thiên Ngạo liếc mắt một cái.
“Ngươi không phải đã quên chính ngươi là thân phận gì?” Đột nhiên Anh Thiên Ngạo tới gần mặt y, còn cảm nhận được nhiệt khí phun tới mặt y.
“Lại lấy điều này áp ta?” Hàn Tử Hằng không cho là đúng cười cười, mỗi lần nói không thắng hắn hay dùng chiêu này lấp miệng y?
“Hàn Tử Hằng, nghe rõ, ngươi là bảo tiêu 『tư nhân 』của ta.” Anh Thiên Ngạo nhấn mạnh hai chữ tư nhân.
“Cho nên?” Thật không biết rốt cuộc hắn nhấn mạnh làm gì, Hàn Tử Hằng nghĩ.
“Cho nên, thân thể của ngươi cũng là của ta, không có sự đồng ý của ta, ai cũng không được phép động vào!” Anh Thiên Ngạo nói.