CHƯƠNG 40
Kỳ thật, Anh Thiên Ngạo cũng không muốn nghe y nói như thế, hắn thực sinh khí khi Hàn Tử Hằng không vì bản thân biện giải.
Tại sao người này luôn như vậy? Có người buộc y đem tất cả ủy khuất nuốt vào trong bụng nuốt sao?
“Ngươi đánh đi, ta sẽ không đánh trả.” Chỉ cần để cho Anh Thiên Ngạo đánh mấy quyền thì tốt rồi, tựa như trước đây vậy. Hàn Tử Hằng chỉ nghĩ thế.
Anh Thiên Ngạo rất muốn động thủ, nhưng nhìn tay phải Hàn Tử Hằng còn quấn băng, hắn sao có thể động thủ? Cho dù hắn sinh khí, nhưng Lạc Ngưng cũng nói, hàn Tử Hằng là vì phải bảo vệ cậu mới bị thương.
Đối mặt Hàn Tử Hằng như vậy, hắn muốn phát giận cũng không được, không phát giận lại cảm thấy sinh khí đến sắp hộc máu .
“Ngươi cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Anh Thiên Ngạo quyết định muốn một người lẳng lặng, miễn lại muốn đối y động thủ.
Hàn Tử Hằng căn bản không có làm gì sai? Lý trí hắn biết rõ. Nhưng Lạc Ngưng đang trước mặt y y lại không thể bảo vệ tốt, điểm ấy hắn không thể tiêu hóa.
Nghe Anh Thiên Ngạo lại bảo y cút, Hàn Tử Hằng nhất thời sửng sốt một chút.
Vì chuyện Anh Lạc Ngưng, nam nhân này lại kêu y cút?
Mà kỳ quái chính là, cái loại cảm giác đau lòng lại xuất hiện, khiến bản thân y tựa hồ gánh không được theo ngực truyền đến cơn đau đớn kịch liệt. . .
“Mau cút!” Anh Thiên Ngạo lại nói một lần nữa.
Lần này, Hàn Tử Hằng không có lựa chọn cùng Anh Thiên Ngạo cò ke, mà như hắn mong muốn đứng dậy ly khai.
Y trở lại trong phòng, một người ở trên giường lẳng lặng nằm.
Anh Thiên Ngạo kêu y cút, như hung hăng đâm vào trong lòng y.
Hàn Tử Hằng cảm thấy trái tim đau đớn, sâu thẳm quyện cùng mệt mỏi.
Đại khái là mệt mỏi đi?
Cùng ở bên cạnh Anh Thiên Ngạo lâu như thế, y dường như rất mệt mỏi?
Y vì Anh Thiên Ngạo hy sinh kính dâng chính mình như vậy, đổi lấy chỉ là một câu như thế, ngươi cút, phải không?
Nguyên lai ở trong lòng Anh thiên Ngạo, y cái gì cũng không phải . . .
Y so ra kém Anh Lạc Ngưng ở địa vị, điểm ấy không phải y đã sớm rất rõ ràng? Nhưng lại vẫn vì dạng cảm giác này bị tổn thương.
Có lẽ, y nên theo lời Anh Thiên Ngạo, rời đi đi? Rời khỏi bên cạnh hắn. . .
Hàn Tử Hằng không biết tại sao phải đau lòng như vậy, cũng không muốn biết, nếu Anh Thiên Ngạo muốn y đi, vậy y cũng đi đi, phải đi rất xa, không bao giờ quay trở lại nữa.
Trước khi rời đi vài ngày, Hàn Yử Hằng cũng thường lui tới, nhìn không ra có gì dị thường.
Y nghĩ những ngày còn lại đem tất cả an bài cho tốt, ít nhất đừng cho Anh Thiên Ngạo luống cuống tay chân, cho nên y lại càng vội hơn, thường thường vội đến rạng sáng mới tha kéo thể xác mệt mỏi trở về.
Hơn nữa không biết vì sao, tổng cảm thấy được rất muốn cùng Anh Thiên Ngạo làm tình, cho nên cũng chủ động cùng Anh Thiên Ngạo lại làm vài lần. Mỗi khi sự vui thích qua đi, nội tâm lại có cỗ cảm giác trống rỗng càng ngày càng sâu.
Đại khái đã tới cực hạn đi? Nếu không đi chỉ sợ y chống đỡ không nổi nữa?
Thế là, có một ngày, y cứ như vậy lặng lẽ ly khai.
*-*-*-*-*-*
Anh gia gần nhất thập phần nhiều việc, không khí cũng vẫn trầm trọng.
Hàn Tử Hằng đã tiêu thất hai tuần, nhưng không ai biết y ở nơi nào, trong nhà từ trên xuống dưới đều loạn thành một tảng lớn, thiếu Hàn Tử Hằng, Anh Thiên Ngạo một bụng hỏa đều phát sinh trên những người khác, từng hạ nhân đều nơm nớp lo sợ, rất sợ không cẩn thận chọc Anh Thiên Ngạo sinh khí.
Anh Thiên Ngạo sao có thể không tức giận? Hàn Tử Hằng nói với hắn muốn đi giải sầu, cho nên chuẩn cho y hai ngày nghỉ ngơi, nào biết nói người này cư nhiên đi rồi không trở về? Càng đáng chết hơn là, số điện thoại cũng đổi, mặc hắn gọi thế nào cũng không được!
Hắn thật sự không thể lý giải Hàn Tử Hằng lại đang cùng hắn chơi trò gì ? Người này thật sự càng ngày càng kỳ quái, hắn phát hiện dường như đột nhiên không biết y đang suy nghĩ cái gì?
Anh Thiên Ngạo cảm thấy bản thân rất không thích hợp, hơn nữa là khó chịu tới cực điểm, mặc kệ hắn phái bao nhiêu người đi tìm, đi thăm dò, nhưng không ai có thể nắm giữ được hành tung của Hàn Tử Hằng, điều này làm cho hắn rõ ràng hiểu được đến, Hàn Tử Hằng có kế hoạch biến mất, cũng không nhất thời nảy lòng tham.
Hắn hỏi qua bản thân không dưới mấy trăm lần, ta cho tới bây giờ đều không hiểu hết Hàn Tử Hằng sao? Bằng không tại sao Hàn Tử Hằng dường như luôn đối hắn che giấu rất nhiều chuyện, hơn nữa gần đây lại như thế. Mà hiện giờ, hắn cũng rất rõ ràng cả người biến mất luôn.
Không có Hàn Tử Hằng bên cạnh, Anh Thiên Ngạo đột nhiên mới phát hiện, cuộc sống của hắn tựa như thiếu cái gì.
Thiếu một người cùng hắn cãi nhau, đánh nhau, thiếu một người giúp hắn nhìn trước ngó sau, thiếu một người bồi hắn chia xẻ vui sướng, phiền não, thiếu một người bồi hắn vượt qua *** phấn khởi ban đêm.
Mà người kia không phải ai khác, chính là Hàn Tử Hằng.
Mặc kệ hắn nghĩ thế nào, hắn đều không thể hiểu biết nguyên nhân Hàn Tử Hằng rời đi. . . . . . .
Anh Lạc Ngưng đứng bên ngoài, thực do dự muốn ra tiếng kêu Anh Thiên Ngạo hay không, cậu thấy đại ca tựa hồ thực phiền toái, đại ca luôn luôn nghiêm túc gọn gàng, nhưng cũng sẽ có lúc lôi thôi lếch thếch, ánh mắt mờ mịt, bảo cậu nhận thức sao được .
Tử Hằng ca đi rồi, thật sự làm cho đại ca chịu đả kích đi?
“Lạc Ngưng. . . ?” Anh Thiên Ngạo cảm thấy dường như có tầm mắt một mực trành hắn, ngẩng đầu vừa thấy, không nghĩ tới là Anh Lạc Ngưng.
“Đại ca. . .” Anh Lạc Ngưng biết bị phát hiện, vừa lúc cậu cũng có chuyện muốn cùng đại ca nói chuyện, bước vào.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Thu thập lại bộ dáng suy sút, Anh Thiên Ngạo ngồi dậy.
“Đại ca. . .có khỏe không. . . ?” Tuy rằng hiện tại tình thế Anh bang thực ổn định không có nhiều chuyện đáng quan tâm, nhưng cậu cảm thấy đại ca hiện tại còn mệt mỏi hơn trước, không tinh thần .
“Sao lại lo lắng cho ta?” Anh Thiên Ngạo không phát hiện tình tự kỳ thật đã sớm bị xem ở trong mắt mỗi người Anh gia, tất cả mọi người lựa chọn không chọc phá hắn mà thôi.
“Bởi vì Tử Hằng ca. . .” Anh Lạc Ngưng cố lấy dũng khí nói tên Hàn Tử Hằng.
“Ta không phải đã nói không cần nhắc lại đến tên của hắn!” Đúng vậy, Anh Thiên Ngạo rất sinh khí, cho nên hạ lệnh cấm bất luận kẻ nào nhắc tới tên của y.
“Chính là. . .”
“Tên kia nếu tự tiện rời đi cũng đã là phản đồ, không cần nhắc đến hắn!” Anh Thiên Ngạo tự đối bản thân như vậy, nếu không tự nhắc nhở như vậy, hắn căn bản tìm không ra lý do hợp lý nguyên nhân Hàn Tử Hằng rời đi.
“Đại ca, đệ biết huynh sinh khí, nhưng là đệ còn muốn nói. . .” Anh Lạc Ngưng hôm nay đến, chính là vì chuyện của Hàn Tử Hằng, cậu không thể cái gì cũng không nói cứ như vậy trở về.
“Đệ muốn nói cái gì?” Anh Thiên Ngạo nhìn cậu, Lạc Ngưng đến tột cùng muốn đối hắn nói cái gì?
“Đại ca, huynh cùng Tử Hằng ca có phải phát sinh chuyện gì hay không?”
“Đệ sao lại hỏi như thế?” Cái này bảo hắn trả lời làm sao? Hắn nếu biết sẽ không phiền đến vậy.
“Bởi vì. . . Đệ xem Tử Hằng ca dường như rất khổ sở. . .”
“Khổ sở?” Anh Thiên Ngạo sửng sốt một chút, trong ấn tượng Hàn Tử Hằng sẽ có loại cảm xúc này sao?
Thế là Anh Lạc Ngưng êm tai nói ra ngày trước cậu nhìn thấy Hàn Tử Hằng. . .