Tuyệt Đối Phục Tòng

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

Có một ngày, ban đêm cậu không ngủ được, nghĩ muốn tới hoa viên đi dạo một chút, lúc đi qua phòng đại ca lại nghe thấy có tiếng vang truyền đến, cậu đang buồn bực là cái gì, ngay tại ngoài cửa đứng trong chốc lát, nhưng càng nghe càng lại làm cho cậu đỏ mặt, thế là cậu biết đại ca cùng Tử Hằng ca ở trong phòng làm việc gì.

Câu hoảng sợ, liền chạy nhanh tới hoa viên.

Cậu càng nghĩ càng choáng váng, vì sao đại ca cùng Tử Hằng ca lại. . . ? Suy nghĩ trong chốc lát, lại nghe đã có tiếng bước chân truyền tới, không nghĩ tới là Tử Hằng ca.

Hàn Tử Hằng lúc nhìn thấy cậu cũng hoảng sợ, bởi vì quần áo y không chỉnh tề, y xấu hổ đối Anh Lạc Ngưng cười cười, cũng sửa sang lại quần áo, rồi mới ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Muộn như thế sao còn không ngủ?” Hàn Tử Hằng hỏi cậu.

“Tử Hằng ca cũng không ngủ sao ?” Anh Lạc Ngưng kỳ thật không có ý tứ đặc biệt, bất quá nghe vào trong tai Hàn Tử Hằng lại là lạ.

“Vốn thời gian ngủ của ta không nhất định. . .” Hàn Tử Hằng nói cũng là lời nói thật, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của y vẫn không thể cố định giống bọn họ.

“Tử Hằng ca. . .huynh . .” Ánh mắt Anh Lạc Ngưng vừa tầm thấy trên cổ y có mấy vết ngân nhợt nhạt, lập tức thẹn thùng hạ mí mắt.

“Ác, này a, ha hả, không có gì.” Hàn Tử Hằng cũng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ cho qua mà thôi.

“Tử Hằng ca. . . Huynh không phải cùng đại ca xảy ra chuyện gì. . . ?” Nhưng Anh Lạc Ngưng nhịn không được liền hỏi, cậu vừa mới suy nghĩ đã lâu, chính là nghĩ không ra.

“A?” Hàn Tử Hằng bị cậu hỏi như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không rõ ràng.

Anh Lạc Ngưng đành phải thành thật nói ra  chuyện cậu vừa mới thấy ở trong phòng Anh Thiên Ngạo.

“Ha hả, như vậy a.” Hàn Tử Hằng có điểm xấu hổ cười cười, cư nhiên bị nghe thấy thật sự là. . . . . .

“Tử Hằng ca?” Anh Lạc Ngưng không hiểu y cười gì.

“Lạc Ngưng, đệ sẽ không nói ra ngoài đi?” Hàn Tử Hằng hỏi cậu. Tuy rằng cũng không phải chuyện đáng xem, bất quá y vẫn nên giúp Anh Thiên Ngạo chừa chút mặt mũi đi? Dù sao nam nhân cùng nam nhân. . .

“Đệ sẽ không nói. . .” Loại chuyện này, cậu cũng không không biết xấu hổ đi nói lung tung đi? Hơn nữa, nói luyên thuyên vốn không phải phong cách của cậu.

“Vậy là tốt rồi, cám ơn.” Hàn Tử Hằng cũng tin tưởng Anh Lạc Ngưng sẽ không loạn nói chuyện.

Hàn Tử Hằng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, Anh Lạc Ngưng thì cúi đầu, ở bên kia, hai người yên lặng ngồi trong chốc lát, Hàn Tử Hằng mới lại mở miệng.

“Lạc Ngưng, thực xin lỗi.”

“Tử Hằng ca, đây là làm sao? Đang êm đẹp vì sao phải xin lỗi đệ?” Hàn Tử Hằng đột nhiên cùng xin lỗi làm cậu hoảng sợ.

“Khiến đệ thiếu chút nữa bị Hứa Kính Quốc thương tổn, lại hại tay đệ bị thương, thực xin lỗi.” Hàn Tử Hằng phát hiện nếu không hảo hảo cùng Anh Lạc Ngưng nói câu xin lỗi, ít nhất trước khi rời khỏi, cũng nên nói đi.

“Tử Hằng ca, đệ không có sao, huynh không cần theo ta xin lỗi! Là do đệ không tốt, nếu đệ trầm khí tốt sẽ không như vậy .”

Anh Lạc Ngưng là ám chỉ, cậu sớm nên làm tốt đối sách của đại ca, đều do cậu nóng vội, phá hủy kế hoạch của y, cũng làm cho y bị đại ca vắng vẻ vài ngày; còn có, tay y bị thương cũng là do y muốn đoạt lại chai rượu, lại ngược lại hại y bị thương quá nặng.

“Cám ơn, đệ thực ôn nhu, Lạc Ngưng.” Anh Lạc Ngưng quả nhiên là như vậy, khó trách Anh Thiên Ngạo cùng Anh Mị Sí đối cậu bảo hộ như thế, một người tâm địa thiện lương, ai không thích?

Còn hơn y, Anh Thiên Ngạo vẫn là ưa Anh Lạc Ngưng đi?

Hàn Tử Hằng không khỏi lộ nụ cười đau thương chua sót, tuy y rất nhanh chóng che dấu, nhưng Anh Lạc Ngưng vẫn thấy được.

“Lạc Ngưng.” Hàn Tử Hằng đột nhiên gọi cậu.

“Dạ . . ?” Anh Lạc Ngưng mềm mại đáp lại.

“Nếu có một ngày ta biến mất, đệ phải chiếu cố tiểu tử Anh Thiên Ngạo kia, tên kia ai nói đều nghe không vào, chỉ nghe lời đệ.” Hàn Tử Hằng đột nhiên nói.

“Tử Hằng ca, đây là đang nói cái gì? Đang yên bình sao lại không thấy? !” Anh Lạc Ngưng nhíu mày, không hiểu Hàn Tử Hằng tại sao muốn nói như thế.

“Ác, ta là nói, vạn nhất ta có cái gì ngoài ý muốn thôi. . . Ha hả. . .” Hàn Tử Hằng thiếu chút nữa quên không thể nói ra bản thân sắp sửa rời đi.

“Tử Hằng ca! Không nên nói như vậy!” Anh Lạc Ngưng không thích Hàn Tử Hằng nói như vậy, thật sử cảm thấy y sẽ biến mất.

“Được rồi, với đệ hay nói giỡn, như vậy đã sinh khí ác?” Hàn Tử Hằng cười. Đành phải trấn an cậu, nếu cậu nhận thấy cái gì không thích hợp thì nguy rồi.

Hai người hàn huyên một hồi, Hàn Tử Hằng mới đưa Anh Lạc Ngưng trở về phòng ngủ.

Anh Lạc Ngưng tại thời điểm này, thấy Hàn Tử Hằng tựa hồ vẫn cắn răng nhẫn nại, vẻ mặt cũng có chút đau thương.

“Thực xin lỗi, đại ca, nếu ta có đem chuyện ngày đó nói với huynh, có lẽ Tử Hằng ca sẽ không đi rồi.” Anh Lạc Ngưng tức chính mình, cậu sao lại không phát hiện Tử Hằng ca là thật muốn rời đi?

“Không có việc gì, Lạc Ngưng.” Nghe Lạc Ngưng nói như thế, trong lòng hắn anh thiên ngạo đột nhiên bồn chồn.

Hàn Tử Hằng rất khổ sở sao? Vì sao hắn hoàn toàn không biết. . . ?

“Lạc Ngưng, đệ về nghỉ ngơi đi, đại ca muốn suy nghĩ vài việc.”

Anh Thiên Ngạo muốn Anh Lạc Ngưng về phòng, lưu lại mình hắn.

Ở nơi nào, hắn tự hỏi cả một đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.