Tuyệt Đối Phục Tòng

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Công văn được gửi đi, thời gian: 2/18/2013.

Hàn Tử Hằng suy nghĩ trong chốc lát, mới trả lời Lí Khiêm.

“Cháu với Lí Thư Dư là đối thủ, chúng cháu là bạn tốt cũng không tốt.” Hàn Tử Hằng đáng yêu đồng ngôn đồng ngữ, căn bản không phát hiện trong câu nói có bao nhiêu mâu thuẫn.

Lí Khiêm cười, nguyên lai là”Bạn tốt” “và không tốt” a?

“Chú cười cái gì, thật sự là một người kỳ quái, chấu không cần để ý chú.”

Hàn Tử Hằng còn thật sự trả lời, lại bị thúc thúc này giễu cợt, cũng một bụng tức giận rời khỏi .

Lí Khiêm đứng lên, phủi đùi, tuy rằng hai nhóc con này hắn đều rất muốn có, nhưng mà, hắn chỉ có thể có một.

Vì sao? Chính là trực giác đi.

Mà hắn cũng vừa ý Lí Thư Dư kia, hắn thích ánh mắt của nhóc, cảm giác không sợ gì cả, thực hấp dẫn hắn.

*-*-*-*-*-*

Lí Khiêm dường như muốn chứng minh quyết tâm, ngày từ đó, hắn thường xuyên đến cô nhi viện vấn an Lí Thư Dư, cho dù một tuần hoặc hai tuần hắn mới đến một lần, nhưng xem ở trong mắt viện trưởng, kỳ thật đã bị cảm động .

Trong một lúc nào đó, viện trưởng nhìn thấy có khi có một nam nhân khác bồi ở bên cạnh hắn, hai người hữu thuyết hữu tiếu, hình ảnh này không biết vì sao thoạt nhìn rất ăn ý, về viện trưởng mới biết được, từ miệng Lí Khiêm nói thê tử hắn kỳ thật là nam tử kia, khó trách, hắn mới có thể nói thê tử hắn không thể sinh con.

* Thật sự xin lỗi các bạn, ở bộ 1 mình nói Lí Khiêm lấy nữ tử bên nhật, nhưng đọc bản raw này mới thấy rõ, mình đã beta lại bộ 1, các bạn thông cảm cho mình nhé ^^.

Viện trưởng rất do dự, vài lần nàng muốn cho Lí Khiêm mang Lí Thư Dư đi, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến bối cảnh gia đình bọn họ, nàng vẫn không dám tùy tiện, nàng thấy Lí Khiêm cũng chưa từ bỏ ý định, vẫn đến bái phỏng, lại bắt đầu dao động.

Hôm nay lại như vậy, Lí Khiêm cùng nam nhân kia lại tới cô nhi viện.

Thường ít lui tới hơn Lí Khiêm, nhưng nam nhân bên cạnh Lí Khiêm luôn cười đến thực ôn nhu, lần này lại nói muốn cùng nàng nói chuyện.

Viện trưởng cẩn thận tỉ mỉ quan sát nam nhân, phát hiện khuôn mặt nam nhân thập phần ôn nhu thanh tú, cả người nhỏ và dài tinh tế, lại đeo kính rất có tính chất thư sinh, bộ dạng tốt lại có khí chất như vậy, khó trách Lí Khiêm lại thích y, thân nàng là phụ nữ xem ra cũng không bằng … .

“Xin hỏi, trên mặt của tôi có cái gì sao?” Nam nhân phát hiện y mới bước từ cửa vào, đã bị viện trưởng nhìn chằm chằm đánh giá toàn thân từ trên xuống, điều này khiến y không tự nhiên.

“Không. . . Tôi. . . Kia. . . Thật sự ngượng ngùng. . .” Viện trưởng cũng không dám nói thẳng, lại nhìn y nhìn xuất thần.

“Như vậy, xin hỏi chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện chính sự chưa?” Nam nhân nhìn viện trưởng như vậy, đại khái đoán được một phần, cũng không hảo ý mà xoay nàng khiến không khí trở nên xấu hổ.

“Đương nhiên, đương nhiên.” Viện trưởng vội vàng phụ họa.

“Tin tưởng viện trưởng cũng đã biết, chúng tôi phi thường vừa ý Thư Dư.” Nam nhân hai tay giao khấu, đặt lên trên đùi, tay y đã trắng lại còn dài nhỏ.

“Này tôi hiểu được.” Viện trưởng biết y muốn đàm chuyện thu dưỡng Lí Thư Dư, bởi vì Lí Khiêm mỗi lần đến muốn cùng nàng đàm, hắn lại không miễn cưỡng nàng, cho nên luôn nói vài câu đã dừng.

“Tôi nghĩ Lí Khiêm hẳn đã cũng viện trưởng nói qua rất nhiều lần, nhưng hắn a, miệng có chút vụng về, rõ ràng thực thích đứa nhỏ kia, rồi lại không muốn làm viện trưởng khó xử.” Nam nhân nói .

“Này tôi cũng hiểu được, Lí tiên sinh thật là một người biết săn sóc.” Cho nên viện trưởng mới có loại ảo giác, người như vậy cư nhiên là hắc đạo?

“Viện trưởng, hy vọng có thể đem Thư Dư cho chúng tôi thu dưỡng, tình trạng của chúng tôi viện trưởng hẳn đã biết, hai đại nam nhân làm sao có thể sinh hài tử? Nhưng ngay cả như vậy, chúng ta vẫn rất muốn phải có tiểu hài tử.” Nam nhân nói, trong ánh mắt lộ ra một tia đau thương.

Ai, hai người rõ ràng yêu nhau cũng không có thể có kết tinh của nhau, nào không cảm thấy bi thương?

“Tình cảnh của các vị đích xác tôi biết, các vị thích Thư Dư như vậy khiến tôi cũng phi thường cao hứng, nhưng mà, tôi cũng nói thẳng, lấy bối cảnh hắc đạo của Lí tiên sinh, Thư Dư ở đó chỉ sợ không thể sống như những tiểu hài tử bình thường đi? Tôi không thể mạo hiểm a. . .”

“Tôi biết viện trưởng băn khoăn, không thể không thừa nhận cuộc sống trong hắc đạo rất phức tạp, nhưng dù vậy, tôi lớn mật cùng viện trưởng cam đoan, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi Thư Dư.”

“Ngài hẳn đã biết, tôi lo lắng cũng không phải do các vị đối nó không tốt, mà chỉ sợ nó học cái xấu a. . .” Nói vậy mặc dù không lễ phép, nhưng viện trưởng cũng chỉ có thể ích kỷ đem sự việc nói thẳng.

“Viện trưởng, ta muốn hỏi một vấn đề, ở trong mắt ngài, Thư Dư là một hài tử loại nào?” Hiểu được điều viện trưởng cố kỵ, nam nhân quyết định đổi phương thức cùng nàng câu thông thử xem.

“Thư Dư sao? Nó a, nói thật, tựa như tiểu ác ma, chúng tôi thật sự không có cách nào với nó, nó cùng Tử Hằng, thường cùng nhau đánh nhau, hai đứa mỗi ngày đều  gây chuyện, thật sự không biết nên nói như thế nào . . .”

Nghĩ đến hai tiểu ác ma kia, viện trưởng vẫn thật sự đau đầu, nhưng nàng nói ra thì tốt hơn.

“Bất quá, cho dù nó có như vậy, nội tâm vẫn rất lương thiện, giàu tinh thần trọng nghĩa, nhân duyên cũng không sai, lực học tập lại cường. . .” Cho nên, mới làm cho nàng vừa yêu vừa hận a, viện trưởng nghĩ nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.