CHƯƠNG 6
Nam nhân chờ viện trưởng nói xong, mới mở miệng lần nữa.
“Tôi tin viện trưởng có con mắt đúng đắn, tôi cùng Lí Khiêm cũng nghĩ như vậy, đứa nhỏ này quả thật rất có tiềm lực. Viện trưởng, ngài có nghĩ tới không? Đứa nhỏ thông minh như vậy, mới cần nhiều tài nguyên giúp nó, mà tôi cũng tin, một đứa nhỏ có nội tâm lương thiện, vô luận ở hoàn cảnh nào, cũng sẽ không thay đổi bản tính của nó, không phải sao?”
“Này. . .” Viện trưởng cảm thấy lời nam nhân nói không phải không có đạo lý, thân là một phần tử trong ngành giáo dục, phần lớn vẫn bảo trì tín niệm bản tính lương thiện, nhưng nàng cũng không thể vì đối phương nói đơn giản mấy câu đã bị dắt mũi đi a.
“Thỉnh viện trưởng cho chúng tôi đem Thư Dư đi, chúng tôi thật sự rất thương nó, điều đó sẽ tốt cho nó. Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn đứa nhỏ như vậy, qua hơn 10, 20 năm sau vẫn chỉ có thể như vậy mà thôi sao? Tôi biết vì sao nó không được thu dưỡng, là vì nó không có duyên với người nhân nuôi, mà tôi cùng Lí Khiêm, chúng tôi thiệt tình thích đứa nhỏ này, cũng muốn cho nó một cái nhà, viện trưởng, đem Thư Dư giao cho chúng tôi đi.”
Viện trưởng thật sự dao động, ai, nhìn nam nhân ôn thuận, khí thế khiếp người, hơn nữa từng câu từng chữ đâm trúng tim, nàng phát hiện nàng thật sự không có lý do để cự tuyệt.
Nếu đúng như lời y, không cho Thư Dư đi, về sau chỉ sợ rất khó gặp được người thích nó như thế, có lẽ chờ Thư Dư trưởng thành, nó còn có thể quay lại oán nàng.
“Tôi đã biết, nhưng, tôi hy vọng các vị có thể đáp ứng tôi mấy điều kiện.” Viện trưởng rốt cục thỏa hiệp, nhưng vẫn muốn ra vài điều kiện.
“Viện trưởng, mời nói.”
“Thứ nhất, tôi tuy rằng đã đáp ứng, không có nghĩa Thư Dư sẽ thích, các vị chở quyết định từ Thư Dư, có thể chứ?”
“Có thể.” Nam nhân cảm thấy đây là điều tất nhiên, y cũng có phần nắm chắc Thư Dư sẽ theo chân bọn họ.
“Thứ hai, các vị là hai đại nam nhân sống cùng nhau, tôi hy vọng các vị có thể cùng Thư Dư hảo hảo câu thông, để nó có thể hiểu được, đừng để nó chịu những ánh mắt soi mói.” Viện trưởng thở dài một hơi, này cũng là vấn đề.
“Ta biết.” Đối bọn họ mà nói, đây chính là một trong những vấn đề, nhưng đây là y cùng Lí Khiêm lựa chọn, bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt.
“Thứ ba, các vị phải tuyệt đối cam đoan không cho Thư Dư đi theo con đường hắc đạo.” Nói đến nói đi, viện trưởng để ý nhất là điểm này.
“Về điểm ấy, chúng tôi có thể hứa, chúng tôi vẫn duy trì cảnh giới dạy đứa nhỏ này, nhưng Thư Dư lựa chọn tương lai của nó như thế nào, chúng tôi cũng không thể can thiệp.” Trong mắt nam nhân tràn ngập chân thành tha thiết, sắc mặt tràn đầy khí thế.
“Ai. . . Được rồi. . . Theo ý các vị . . .” Viện trưởng cảm thấy nam nhân nói thế cũng đúng. Cho dù ở gia đình bình thường lớn lên cũng không nhất định đi theo con đường chính đạo, ít nhất bọn họ đã có thiện ý hứa hẹn, cũng không nên làm bọn họ khó xử, không phải sao?
“Thật sự cám ơn viện trưởng.” Nam nhân cuối cùng rốt cục mỉm cười, mà chính như bề ngoài của y khiến người ta cảm thấy, rất nhu hòa.
*-*-*-*-*-*
Một đầu khác, Lí Khiêm đang tiến hành công tác thuyết phục Lí Thư Dư. ( 2 anh thật sự là song tấu hợp bích =)) ).
Lúc Lí Khiêm tới, có mang theo hai phần bánh ngọt, một phần cho Lí Thư Dư, một phần khác là cho Hàn Tử Hằng.
Hai hài tử này, rất thường cùng một chỗ, ngay từ đầu tới hắn chỉ biết mang theo một phần quà nhỏ, lại phát hiện Hàn Tử Hằng luôn ở một bên thèm muốn, cho nên về sau hắn lúc nào cũng mang theo hai phần.
“Bánh ngọt ăn ngon không?” Lí Khiêm nhìn bọn nhóc ăn đến vui vẻ hạnh phúc, chắc là rất khi ít ăn thứ này đi?
“Cũng tạm.” Lí Thư Dư không được tự nhiên, không muốn thừa nhận bánh ngọt này thật sự ăn rất được.
“Thật sự ăn rất được a.” Hàn Tử Hằng ngược lại thành thực hơn một chút.
“Nếu thích, về sau sẽ mua nhiều cho các cháu ăn.” Lí Khiêm nói.
“Không được, cháu không cần.” Lí Thư Dư nói.
“Đúng vậy không được, cháu cũng không muốn.” Hàn Tử Hằng cư nhiên cũng phụ họa .
“Ác? Như thế nào không được? Chẳng lẽ bánh ngọt ăn không ngon sao?” Lí Khiêm nhưng thật ra rất tò mò, nào có tiểu hài tử không thích bánh ngọt?
“Bởi vì chỉ có chúng cháu ăn.” Lí Thư Dư nói.
“Đúng, những bạn khác đều không có, như vậy không tốt.” Hàn Tử Hằng cũng nói.
Lí Khiêm nở nụ cười, cô nhi viện đem bọn chúng dạy bảo rất tốt, hay là hai nhóc này thật sự thiện lương, cư nhiên sẽ có ý tưởng đáng yêu như vậy?
“Chú đây đã biết, về sau từng tháng một lần, chú đưa bánh ngọt cấp toàn bộ các bạn nhỏ ăn, như vậy được không?” Lí Khiêm nói.
“Thật sự?” Lí Thư Dư không thể tin được nhìn hắn.
“Oa, thật tốt quá, về sau có bánh ngọt ăn.” Hàn Tử Hằng vui vẻ nhảy dựng lên.
“Chú vì sao lại đối chúng cháu tốt như vậy?” Lí Thư Dư hỏi hắn.
“Đứa nhỏ ngốc, chú không phải đã nói rồi sao? Chú muốn thu dưỡng cháu a, không đối cháu tốt, thì sẽ đối ai tốt?” Lí Khiêm vỗ vỗ đầu của Lí Thư Dư.
“Ta lại không đáp ứng cho chú thu dưỡng.” Lí Thư Dư lẩm bẩm .
Lí Thư Dư tuy rằng mạnh miệng, nhưng trong khoảng thời gian đó tới nay, Lí Khiêm thường thường đến xem nó, lại mang thứ này thứ kia cho nó, kỳ thật ở trong lòng nó, đã sớm thích Lí Khiêm. Nó cảm thấy Lí Khiêm cùng đại nhân khác không giống nhau, là thật sự thích nó, cho dù nó nghịch ngợm, cũng luôn cười cười mà thôi, không giống đại nhân khác, đô hội đối nó nhíu mày hoặc là cùng viện trưởng nhỏ giọng, không biết đang nói cái gì.