- Phó Cục trưởng Trầm
cẩn thận, người đó là một người cực kỳ nguy hiểm!
Tiểu đội trưởng một
tay ôm bụng, một tay chỉ vào Trương Đại Thiểu, nói với vẻ mặt đầy đau khổ.
Phó Cục trưởng Trầm
nhìn theo hướng tiểu đội trưởng chỉ, nhìn thấy Trương Đại Thiểu đang cười ngạo
mạn.
- Hừ, lấm la lấm lét,
vừa nhìn là biết không phải hạng người tốt lành gì rồi.
Phó Cục trưởng Trầm có
chút không vui, hừ nói, người trẻ tuổi này kiêu ngạo quá đáng rồi.
Vừa nhìn thấy đám cảnh
sát được trang bị vũ trang đầy đủ thì Phó Cục trưởng Trầm nhíu lại, tại sao có
nhiều cảnh sát như vậy mà tiểu đội trưởng và con trai của lão Trương lại bị
đánh cho bầm dập là sao?
Thảo nào lão Trương
khi gọi điện cho mình lại vô cùng lo lắng, hóa ra là gặp phải một tên coi trời
bằng vung.
Phó Cục trưởng Trầm ngạo
mạn bước từng bước một tới trước mặt Trương Đại Thiểu, chỉ một ngón tay vào
Trương Ngọc Thiện rồi quát hỏi:
- Hắn là do mày đánh?
- Đúng!
Trương Đại Thiểu thành thật
gật đầu.
Phó Cục trưởng Trầm đổi sắc
mặt, tiểu tử này đúng là quá kiêu ngạo.
Lại chỉ vào tiểu đội trưởng:
- Hắn cũng là do mày
đánh?
- Đúng!
Trương Đại Thiểu lại gật
đầu.
- Được lắm, hành hung người
khác bị thương, lại còn đánh cảnh sát, còn là tình nghi giết người nữa.
Phó Cục trưởng Trầm không
hổ là Phó Cục trưởng Trầm, chỉ trong hai câu hỏi ngắn ngủi đã định tội xong cho
Trương Đại Thiểu, lão vung tay lên:
- Bắt lại cho tôi!
Thế nhưng khi tiếng hét vừa
dứt thì không một ai nhúc nhích, nét mặt già nua của Phó Cục trưởng Trầm thoáng
co lại.
Hắn liếc nhìn đám cảnh
sát ngoài cửa, hét tiếp:
- Tất cả đều điếc hết rồi
à, bắt tiểu tử này lại cho tôi!
Đám cảnh sát bị tiếng hét
của Phó Cục trưởng Trầm làm cho thức tỉnh, nhìn xung quanh, vỗ vỗ đầu mình,
hình như là đang nhớ lại điều gì đó rồi bắt đầu nhìn về phía Trương Đại Thiểu.
- Đợi đã!
Bỗng nhiên Trương Đại Thiểu
lên tiếng.
- Tao cứ tưởng mày kiêu
ngạo dữ lắm, hóa ra cũng chỉ có vậy.
Phó Cục trưởng Trầm cười
khinh bỉ nhìn Trương Đại Thiểu, muốn xem thử Trương Đại Thiểu còn có thể giở
trò gì nên liền ngoắc tay.
- Đợi một chút.
- Sao, mày muốn nói gì?
Phó Cục trưởng Trầm cười
nhếch mép nhìn Trương Đại Thiểu, đắc ý giống như là chiếu tướng được người khác
vậy.
- Tôi có thể gọi điện thoại
không?
Trương Đại Thiểu lễ phép
hỏi.
- Gọi điện thoại?
Phó Cục trưởng Trầm đột
nhiên cười phá lên:
- Mặc dù mày bị bắt nhưng
tao cũng muốn nhìn xem mày có khả năng tạo ra biến cố gì.
Lúc này Trương Kỳ Bân
cũng đi tới, ôm đầy oán hận trong lòng, căm thù và đầy sát ý nói:
- Bây giờ mới nghĩ đến hậu
quả thì muộn rồi. Nói cho mày biết, ngày hôm nay lão tử phải bắt mày đến đồn cảnh
sát. Sau đó sẽ tìm người hầu hạ mày tốt một chút.
- Xin đợi chút!
Trương Đại Thiểu ra dấu
im lặng đối với Phó Cục trưởng Trầm và Trương Kỳ Bân, hắn lấy điện thoại ra gọi
cho Lý Thất gia.
- Ba, sao còn chưa ra
tay hả?
Trương Đại Thiểu nói
có chút oán trách.
- Đứa nhỏ này gấp cái
gì chứ, ba gọi cho Khu trưởng khu Tây Thành rồi, nhưng lúc đó hắn đang họp, thư
kí hắn nghe điện thoại.
Lý Thất gia nói tiếp:
- Con cứ yên tâm, sẽ ổn
ngay thôi.
- Nhanh một chút đi
ba.
Trương Đại Thiểu nói
xong thì cúp điện thoại.
- Thế nào, sao chưa
đưa cứu viện tới?
Phó Cục trưởng Trầm
bĩu môi, khinh thường nhìn Trương Đại Thiểu:
- Có cần tao cho mày
thời gian để gọi điện lại không?
- Không cần!
Trương Đại Thiểu lắc đầu.
- Đợi một lát là được
rồi.
- Làm càn!
Sắc mặt Phó Cục trưởng
Trầm giống như bầu trời tháng Sáu, thay đổi thất thường, vừa mới đây còn ra vẻ
rộng lượng vậy mà giờ đây lại muốn trở mặt.
- Thân là nhân viên cảnh
sát, trách nhiệm của tôi là bảo vệ an toàn cho người dân, chỉ cần là phần tử bất
lương uy hiếp người dân thì tôi sẽ không chút lưu tình mà tiêu diệt tận gốc.
Phó Cục trưởng Trầm
vươn tay chỉ vào trán Trương Đại Thiểu, nước bọt văng khắp nơi, chửi ầm lên.
- Đối với những phần tội
phạm tội như mày thì tao càng phải diệt tận gốc, quyết không nương tay. Bất luận
là mày gọi ai tới thì cũng sẽ không có tác dụng.
Giờ phút này Phó Cục
trưởng Trầm tỏ ra là một người ngay thẳng chính trực trong mắt mọi người.
- Lão Trầm, ông lúc
nào cũng lo lắng cho người dân, không sợ nguy hiểm mà bắt giữ những phần tử tội
phạm, ông đúng là niềm tự hào của Đảng và Nhân dân mà.
Lúc này Trương Kỳ Bân
đứng bên cạnh thốt lên lời khen ngợi.
- Lão Trương, đừng nói
như vậy.
Phó Cục trưởng Trầm thở
dài một hơi, dường như thấy hổ thẹn vì mình làm công việc chưa được tốt.
- Thân là Phó Cục trưởng
của Tây Thành, là người đầy tớ của nhân dân nên làm những việc này là trách nhiệm
của tôi. Nếu tôi không làm việc cho dân thì tôi sẽ thấy mình không xứng đáng với
bộ cảnh phục trên người này, thấy xấu hổ với lương tâm.
Nói xong hai người liếc
nhìn nhau rồi cùng buông tiếng thở dài, giống như hai người là anh hùng hào kiệt
thời thiên cổ vậy.
- Bắt người kia lại.
Ngẩng đầu lên, Phó Cục
trưởng Trầm tiếp tục thể hiện mình là một người cương trực.
Ngay lúc đó thì điện
thoại của "người đầy tớ nhân dân" bỗng nhiên vang lên.
Phó Cục trưởng Trầm thờ
ơ cầm điện thoại ra bấm nút nghe, đưa lên tai, hắng giọng một cái, ưỡn ngực,
hung hăng nói:
- Này, đây là số riêng
của Phó Cục trưởng khu Tây Thành đấy, ai gọi vậy?
Bên đầu dây bên kia
vang lên một giọng trầm thấp và uy nghiêm:
- Phó Cục trưởng Trầm
đúng là oai mà.
Vừa nghe thấy giọng
nói này thì ngay lập tức Phó Cục trưởng Trầm phát run lên, suýt chút nữa làm
rơi cả điện thoại xuống đất, đó không phải là giọng của Khu trưởng Dương sao?
Sao Khu trưởng Dương lại gọi điện cho mình, chẳng lẽ lại là vì tên tiểu tử kia?
Nhưng không kịp suy
nghĩ nhiều, Phó Cục trưởng Trầm lập tức đứng nghiêm, giống như thấy khu trưởng
Dương trước mặt mình vậy, hốt hoảng nói:
- Khu trưởng Dương, thực
sự xin lỗi, tôi không biết là anh, xin hỏi anh có gì cần dặn dò?
- Tôi nào dám dặn dò
Phó Cục trưởng Trầm anh, dù sao anh cũng đường đường là Phó Cục trưởng Cục Công
an mà.
Đầu dây bên kia là giọng
nói đầy tức giận của Khu trưởng Dương, Phó Cục trưởng Trầm dường như tưởng tượng
ra được hình ảnh Khu trưởng Dương đang vỗ bàn trừng mắt với mình.
Ba chữ Khu trưởng
Dương này lọt vào tai Trương Kỳ Bân thì lập tức khiến cho thân thể hắn chấn động.
Hắn cảm giác được mọi chuyện có chút không ổn.
Lau mồ hôi trên trán,
Phó Cục trưởng Trầm nói lắp bắp:
- Khu trưởng Dương,
xin, xin anh bớt giận, tôi làm việc không đúng chức trách, xin Khu trưởng phê
bình và chỉ thị.
- Hừ, Phó Cục trưởng
Trầm, anh hãy nói thật cho tôi biết, có phải là anh đang bắt một người thanh
niên chừng 20 tuổi, người này tên là Trương Thiên đúng không?
Đầu dây bên kia vang
lên một giọng nói không vui, tất nhiên là cơn tức của Khu trưởng vẫn chưa hết.
-
Thanh....thanh...niên, Trương Thiên?
Phó Cục trưởng Trầm cảm
giác thấy ngực mình đập mạnh, thầm nghĩ cái này là chuyện xấu rồi, xem ra người
thanh niên trước mặt này là một đại nhân vật.
Trong lòng vẫn còn hy
vọng vào một tia may mắn cuối cùng, Phó Cục trưởng Trầm lấy tay che điện thoại
lại, nuốt nước miếng, chột dạ hỏi Trương Đại Thiểu:
- Tiểu tử, mày...mày
tên gì?
- Trương Thiên!
Trương Thiên lạnh lùng
đáp.
Ầm!
Phó Cục trưởng Trầm cảm
giác thấy đầu óc mình nổ tung ra, mặt mày xanh lét, não trống rỗng, theo bản
năng đưa điện thoại lên tai, giọng nói đầy đe dọa của Khu trưởng Dương vang
lên:
- Đừng trách tôi không
dặn Phó Cục trưởng Trầm trước, Trương Thiên kia là con trai của Lý Thất gia Lý
Mãnh, chính Lý Thất gia vừa gọi điện cho tôi, anh lo mà giải quyết mọi chuyện
đi.
Nói xong Khu trưởng
Dương cúp máy, chỉ để lại khuôn mặt xám như tro tàn của Phó Cục trưởng Trầm.