- Trương Thiên, hóa ra
là Trương Thiên của Lý gia, thảo nào cái tên này nghe quen tai như vậy.
Khu trưởng Dương nói
khiến Phó Cục trưởng Trầm biết được Trương Đại Thiểu là ai, có người nói tiểu tử
này đã bị đuổi ra khỏi Lý gia, nhưng đã biến mất lâu như vậy, tại sao lại đột
nhiên xuất hiện ở đây?
Tuy nhiên tất cả những
chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng lúc này là Lý Thất gia
đã tự mình gọi điện đến, chứng tỏ người của Lý gia vẫn chấp nhận người này.
- Chuyện gì vậy lão Trầm,
vừa rồi là Khu trưởng Dương gọi đến sao?
Trương Kỳ Bân ở bên cạnh
thấp thỏm bất an, lay lay cánh tay Phó Cục trưởng Trầm, thấp giọng hỏi thăm, giọng
nói hơi run, có thể thấy được trong lòng hắn đang lo lắng.
- Đồng chí này, hãy gọi
tôi là Phó Cục trưởng Trầm!
Phó Cục trưởng Trầm gạt
tay Trương Kỳ Bân ra, quay đầu lại trừng mắt, nếu không phải do người này thì
mình cũng sẽ không đắc tội với Lý Thất gia. Lúc này Phó Cục trưởng Trầm hận
Trương Kỳ Bân thấu xương.
- Còn nữa, tôi đang
thi hành nhiệm vụ ở đây, đừng có lôi lôi kéo kéo, đây là hành vi gây trở ngại
cho người thi hành nhiệm vụ.
Giọng nói của Phó Cục
trưởng Trầm đầy chính nghĩa, vang tận mây xanh.
Trương Đại Thiểu sợ
ngây người, đám cảnh sát ở đây cũng sợ ngây người, không thể tin được là trên đời
này lại có người trở mặt nhanh đến vậy.
Vừa rồi hắn và Trương
Kỳ Bân còn là đôi bạn già kề vai sát cánh bên cạnh nhau. Tỏ vẻ thân tình, luôn
mồm kêu trừng phạt nghiêm khắc những kẻ phạm tội, làm người công bộc tốt của
nhân dân, bây giờ chẳng lẽ lại biến thành một người khác rồi sao?
- Lão Trầm, anh làm
sao vậy?
Trương Kỳ Bân bị chửi
đến choáng váng, vừa rồi còn gọi mình là lão Trương một cách vui vẻ mà chỉ một
giây sau đã trở mặt như vậy rồi.
- Câm miệng! Anh còn
nói à?
Phó Cục trưởng Trầm giống
như là bị ai đó sỉ nhục, giậm chân xuống đất, quát:
- Lão Trầm là tên của
anh sao, đừng nghĩ đến chuyện nhận người quen ở đây! Nói cho anh biết, tôi chỉ
biết đến pháp luật, không biết đến ai khác, anh có lôi kéo cũng không có tác dụng
đâu.
Sau đó xoay người dặn
dò tiểu đội trưởng:
- Trông chừng lão già
này cho tôi!
Sau đó chỉ vào Trương
Ngọc Thiện:
- Còn con "cẩu tặc"
này! Đây chính là hai nghi phạm lớn, bắt lại cho tôi, đợi lát nữa tôi sẽ về
tính sổ với bọn họ!
- Chuyện này....
Trương Kỳ Bân dại người
ra, đầu óc quay cuồng không kịp phản ứng, hai mắt vô hồn.
Lúc này hắn mới hiểu
được, hóa ra thanh niên kia chính là một đại nhân vật!
Ngẫm lại cú điện thoại
vừa rồi của Trương Đại Thiểu thì mọi chuyện đều đã rõ ràng. Chính Trương Đại
Thiểu đã gọi cho cha của hắn, sau đó cha hắn liền gọi đến cho Khu trưởng khu
Tây Thành. Mọi chuyện là vậy.
Người trẻ tuổi này hóa
ra lại có gia thế lớn đến như vậy!
Về phần tại sao người
thanh niên này lại không gọi trực tiếp cho Khu trưởng Dương thì Trương Kỳ Bân
cũng không băn khoăn nhiều. Có lẽ thanh niên này không phải ở khu Tây Thành, hoặc
hắn không có số liên lạc của Khu trưởng Tây Thành, chỉ thế thôi.
- Ba, chuyện gì vậy?
Trương Ngọc Thiện hình
như cũng nhận thấy mọi chuyện đã thay đổi, chú Trầm đã từng là "bạn tốt"
của ba mình, giờ đột nhiên lại quát lớn lên với ba mình như vậy là sao?
Nhưng chuyện này cũng
không quá xấu, ngay lập tức Trương Kỳ Bân phản ứng nhanh chóng, tất cả những
chuyện phiền phức này đều là do con trai lão gây ra.
Nếu không phải do thằng
con hư đốn thì làm sao mà mình đắc tội với ông lớn này được? Chuyện này kinh động
đến nhiều người, tự mình tìm đến chỗ chết rồi.
- Mày đúng là đồ khốn
nạn!
Trương Kỳ Bân nổi giận
quát lên, cúi xuống không nói lời nào mà tát cho Trương Ngọc Thiện một cái, sau
đó lại chửi:
- Lão tử bị mày hại chết
rồi, sao tao lại sinh ra một con chó như mày chứ?
- Chuyện này, Phó Cục
trưởng Trầm!
Sau đó Trương Kỳ Bân lập
tức bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, chạy đến bên Phó Cục trưởng Trầm.
Lúc này Phó Cục trưởng
Trầm đã đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu, nhưng vẫn xoay người lại chỉ một
ngón tay vào Trương Kỳ Bân, quát:
- Bắt họ lại cho tôi!
Không được để bọn họ làm bậy!
Lúc này Tiểu đội trưởng
hạ mệnh lệnh:
- Bắt hai người họ lại!
- Vâng!
Cả đám cảnh sát lập tức
xông lại bao vậy hai cha con Trương Kỳ Bân và Trương Ngọc Thiện.
Khi nhìn thấy đám thủ
hạ của mình khống chế được cha con Trương Kỳ Bân rồi thì Phó Cục trưởng Trầm mới
thở dài một hơi, nhìn Trương Đại Thiểu đầy thân thiện, nở một nụ cười ấm áp:
- Chuyện này, tôi tự
giới thiệu một chút, tôi là Phó Cục trưởng của phân cục Tây Thành, chuyện vừa rồi
đều là hiểu lầm. Tôi cũng nhất thời hồ đồ, bị hai cha con cẩu tặc kia lừa, thiếu
chút nữa là đổ oan cho người tốt, thật xấu hổ mà.
- Phó Cục trưởng Trầm
nói quá lời rồi, tôi có chịu chút oan uổng thật, nhưng cũng không có gì đáng kể
cả.
Trương Đại Thiểu cũng
không phải là loại người không biết chừng mực, nếu Phó Cục trưởng Trầm đã có
thái độ như vậy thì hắn cũng liền thay đổi sắc mặt, cười nói:
- Quan trọng là không
được để cho người xấu tiếp tục phạm tội, gây họa cho dân nữa là được rồi. Có
Phó Cục trưởng Trầm ở đây thì tôi tin nhất định người dân trong thành phố này sẽ
được sống tốt.
- Trương tiên sinh nói
phải.
Phó Cục trưởng Trầm giống
như gặp được tri kỷ, cảm động thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
- Thân là Phó cục trưởng
của phân cục Tây Thành, trọng trách trên vai tôi rất nặng, cũng may có Trương
tiên sinh có thể hiểu được nỗi khổ này, tôi sẽ phục vụ cho nhân dân được tốt
hơn.
Trương Đại Thiểu nghe
mà muốn ói, nói:
- Có Phó Cục trưởng Trầm
ở đây đúng là phúc của Tây Thành mà.
- Ha ha, làm việc vì
dân, đây đều là việc phải làm mà.
Phó Cục trưởng Trầm
càng nói càng đắc ý, cười đến híp mắt, nhưng sau đó phát hiện ra hình như
Trương Đại Thiểu có chút thiếu kiên nhẫn nên không nói nhiều nữa.
Lập tức nghiêm mặt,
bày ra một bộ dạng nghiêm trang, chuyển đề tài:
- Trương tiên sinh, cuối
cùng là đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi biết không?
Trương Đại Thiểu suy
nghĩ một lát rồi nói:
- Phó Cục trưởng Trầm,
những người bị hại ở trong cửa hàng kia, nếu được thì tôi muốn ông qua bên đó
nói chuyện với bọn họ.
- Sao Trương tiên sinh
lại nói như vậy, cảnh sát chúng tôi vốn là công bộc của nhân dân mà.
Phó Cục trưởng Trầm cười
hiền lành, rất giống với một gã quan tốt đang đợi để được phục vụ cho nhân dân.
- Phó Cục trưởng Trầm,
mời đi bên này.
Trương Đại Thiểu nổi hết
da gà, cố nén sự ghê tởm, đưa Phó Cục trưởng Trầm đến cửa hàng của mẹ con Mẫu
Đơn.
Hai mẹ con Mẫu Đơn bị
trận hỗn loạn vừa rồi làm cho sợ hãi, trốn trong cửa hàng không dám ra ngoài,
lúc này nghe thấy có tiếng bước chân đi tới thì hai người càng hoảng sợ hơn, lập
tức hốt hoảng đứng dậy.
Đợi đến lúc nhìn thấy
người đi đến là Trương Đại Thiểu thì hai mẹ con Mẫu Đơn mới thở dài một hơi,
nhưng thoáng nhìn thấy một người mặc đồng phục cảnh sát đang đi về phía này thì
lại căng thẳng.
- Ai da, hai người đừng
căng thẳng.
Trương Đại Thiểu lập tức
trấn an hai mẹ con Mẫu Đơn:
- Vị này là Phó Cục
trưởng Trầm của khu vực Tây Thành, đặc biệt tới đây giúp hai người lấy lại công
bằng, làm chủ cho hai người, hai người có gì oan ức hãy nói hết cho Phó Cục trưởng
Trầm nghe đi.
Lúc này Phó Cục trưởng
Trầm bước nhanh tới, mặt làm bộ xấu hổ:
- Chị này, tôi thân là
Phó Cục trưởng phân cục Tây Thành, trong khu vực trực thuộc của tôi mà lại để xảy
ra những hành động coi thường pháp luật như vậy thật khiến tôi xấu hổ. Trương
tiên sinh nói đúng, lần này tôi đến là để đặc biệt làm chủ cho hai người. Hai
người có gì oan ức cứ nói cho tôi biết. Tôi nhất định sẽ giải quyết công bằng
nhất, sẽ nghiêm khắc trừng trị những kẻ phạm tội, những kẻ phạm tội bất kể là
ai cũng đều nghiêm trị không tha! Tôi mặc bộ cảnh phục này là để giữ gìn chính
nghĩa, đó là chức trách của tôi.
Hai mẹ con Mẫu Đơn
không bị Phó Cục trưởng Trầm làm cho cảm động mà lại có chút khó hiểu, hai người
nhìn nhau, không tài nào hiểu được sao tên cảnh sát này sao lại trở nên tốt đột
xuất như vậy?