Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 174: Chương 174: Chữa trị cho Lý Sát




Biểu hiện của Trương Đại Thiểu quá mức nghịch thiên, đã làm cho đám người Lý Lôi cảm thấy mà chấn động thật sâu.

Tất cả mọi người suy nghĩ, người thanh niên này có thể im hơi lặng tiếng khống chế lực lượng bí mật của Lý gia, như vậy cũng có thể im hơi lặng tiếng mà diệt trừ Lý gia.

Lý Lôi chịu thua cho nên mới nói ra một câu kia.

Trương Đại Thiểu chỉ nhìn lướt qua Lý Lôi, đã đọc được rõ ràng ý nghĩ của Lý Lôi.

- Bác cả, tôi cũng cho như vậy.

Trương Đại Thiểu khẽ cười nói, trong lòng lại lo lắng, trước mắt Lý gia đã không làm hành động thiếu suy nghĩ nào với mình, nhưng uy hiếp như vậy vẫn chưa đủ.

Các khác không nói, nhưng chỉ sợ cha của mình, về sau ở Lý gia không có ngày nào được sống tốt. Trương Đại Thiểu quyết không cho phép xảy ra chuyện như vậy.

- Bác cả, không biết gần đây thân thể Lão gia thế nào?

Nghĩ đến đây, Trương Đại Thiểu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, từ từ hỏi.

Không khí trong phòng khách càng trở nên áp lực, một câu này của Trương Đại Thiểu giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, làm cho mỗi người đều nghẹn một bụng khí.

Lý Lôi lại tức giận đến sắc mặt xanh mét, hừ nói:

- Trương Thiên, cậu có ý gì?

Tộc trưởng tiền nhiệm của Lý gia, cũng chính là cha của đám người Lý Lôi, thân mang bệnh nan y, đã nằm ở trên giường hơn mười năm. Nếu không phải Lý gia hàng năm tiêu ra một khoản tiền không nhỏ để chăm sóc, sợ là đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Trương Đại Thiểu hỏi như vậy, làm chọc trúng chỗ đau của Lý gia, người Lý gia sao có thể không giận được.

- Bác cả, đừng tức giận.

Thấy Lý Lôi phát hỏa, Trương Đại Thiểu lại vội vàng nói:

- Nếu tôi có thể nói cho bác, tôi có biện pháp chữa khỏi cho Lão gia, bác thấy thế nào?

- Cái gì?

Lý Lôi cả kinh, đứng thẳng lên, tin tức này đối với hắn mà nói là tin vui từ trên trời giáng xuống.

- Cậu, cậu nói thật sao?

Phải biết rằng, nếu có thể chữa khỏi cho Lão gia, đối với cả Lý gia ý nghĩa thực sự rất lớn.

Hiện tại Lý gia tuy rằng nhìn thấy nở mày nở mặt vô cùng, nhưng Lý Lôi thân là tộc trưởng cũng vô cùng cực khổ, sự phát triển của Lý gia đã tới giới hạn.

Rất nhiều người đều là nể mặt Lão gia một phần quan tâm tới Lý gia, Lý gia mới có thể duy trì cảnh tượng như thế này.

Nếu Lão gia bất hạnh qua đời mà nói, địa vị của Lý gia tất nhiên sẽ xuống dốc không phanh. Còn ngược lại, nếu Lão gia có thể đứng dậy, lợi dụng lực ảnh hưởng của mình để kinh doanh, Lý gia có thể bước sang một trang mới.

Lời nói của Trương Đại Thiểu làm Lý Lôi kích động thiếu chút nữa nói không ra lời.

- Bác cả, bác cho rằng tôi nói láo sao?

Trương Đại Thiểu cười hỏi lại, bên trong lời nói có sự tự tin rất lớn. Lúc trước hắn với bệnh của ông nội là bó tay chịu trói, nhưng bây giờ thì không hề nói chơi.

Lý Lôi vừa nghe cũng thầm kêu mình hồ đồ, việc lớn như vậy, trừ khi hắn là người điên, nếu không ai sẽ nói lung tung. Vội vàng hỏi han:

- Trương Thiên, cậu có biện pháp gì? Mau nói tôi nghe một chút.

- Biện pháp của tôi chính là, tự tôi tiến hành trị liệu.

Trương Đại Thiểu đáp, nhưng câu trả lời lại giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu mọi người, lại cho tâm mọi người lạnh xuống, Trương Thiên này đang chơi đùa với mình sao.

Sắc mặt Lý Lôi cũng nhanh chóng trở nên khó coi kèm theo tức giận, tất nhiên, hắn căn bản là không tin lời nói của Trương Đại Thiểu.

Dừng một chút, cả giận nói:

- Trương Thiên, cậu đang lấy Lão gia ra đùa sao? Cậu thực sự cho rằng tôi không làm gì được cậu?

Phản ứng của Lý Lôi, Trương Đại Thiểu có thể hiểu được, dù sao một người bình thường sẽ không có khả năng tin lời mình nói.

- Bác cả.

Trương Đại Thiểu chân thành đề nghị:

- Nếu bác không tin lời tôi thì có thể tự mình nghiệm chứng, tôi là vàng thật không sợ lửa.

Nhìn thấy bộ dáng chắc chắn của Trương Đại Thiểu, Lý Lôi nghĩ thầm, thằng nhóc này đến tột cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn cứ như vậy đem Lý gia ra làm trò cười sao?

Về phần lời Trương Đại Thiểu nói là thật, Lý Lôi ngay cả một chút cũng không nghĩ đến, thằng nhóc này trước kia như thế nào mọi người đều biết rõ, hắn làm sao có thể chữa bệnh cho người ta? Trong hồ lô của hắn không biết bán cái gì đây.

- Trương Thiên, cậu rốt cuộc muốn đùa gì vậy?

Lý Lôi lại thâm sâu hỏi.

Trương Đại Thiểu gãi gãi đầu, nghiêm túc trả lời một lần nữa:

- Bác cả, tôi đã nói qua, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội, nếu bác không tin thì có thể nghiệm chứng. Tôi nói là thật hay giả, kiểm chứng chẳng phải là sẽ biết sao?

Lý Lôi suy nghĩ cũng thấy lời Trương Đại Thiểu nói có lý, khóe mắt nhìn thoáng qua Lý Sát, trong lòng không khỏi khẽ động:

- Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho Lý Sát, tôi sẽ tin cậu.

Lý Sát bị bệnh liệt dương, đến các danh y của Yến Kinh cũng không chữa được, đề tài này trong lòng người Lý gia ai cũng hiểu.

Giờ phút này Lý Lôi đưa Lý Sát ra, mặc dù đang ở trong không khí nghiêm túc, cũng có người nhịn không được mà cười ra tiếng. Chuyện này, cũng hơi buồn cười.

Lý tam gia cùng Lý Sát bộ mặt lại đen xuống, hận không thể kiếm một cái lỗ mà chui vào, thật sự là mất mặt.

- Anh cả, anh thật sự tin lời thằng nhóc này sao?

Lý tam gia bất mãn kháng nghị, điều này không phải là để cho mọi người chê cười cha con mình sao?

Lý Lôi ho khan một tiếng:

- Chú Ba, vì cha, để Trương Thiên xem thử cũng không sao, dù sao bệnh của Lý Sát người khác cũng không trị được.

Lý Lôi nói nói như vậy, Lý tam gia cũng không thể phản bác, đành phải vỗ vỗ bả vai con mình, bất đắc dĩ nói:

- Sát nhi, đi thôi, đừng sợ, có ba ở đây.

Trong lòng thì nghĩ, thằng nhóc này biến Sát nhi thành như vậy, nói không chừng có thể chữa khỏi cho Sát nhi. Cứ nghĩ như vậy, Lý tam gia cũng muốn thử một lần coi sao.

Lý Sát đối với Trương Đại Thiểu có thể nói là sợ đến tận xương tủy, thật sự là nhìn một cái cũng không dám, giờ phút này nghe nói Trương Đại Thiểu muốn nhìn mình, nói gì cũng không dám đi lên, giống như trước mặt hắn là hố lửa vậy.

Trên thực tế đối với Lý Sát mà nói, cái đó đúng là giống y hệt hố lửa.

- Lý Sát, nhìn bộ dạng của cháu kìa, bác cũng cảm thấy mất mặt thay cháu đấy.

Lý Lôi ở một bên nhìn không được quát lớn.

- Lý gia tại sao lại đào tạo ra một người như vậy, có gì phải sợ, tất cả mọi người ở đây, Trương Thiên còn có thể ăn thịt cháu sao?

Lý tam gia ở một bên không ngừng dặn dò, Lý Sát mới sợ hãi rụt rè đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu.

- Lý Sát chỉ là bị bệnh liệt dương mà thôi.

Trương Đại Thiểu cười nói:

- Chuyện này người khác không trị được, với tôi mà nói, việc này rất nhỏ.

Ba chữ "bệnh liệt dương" làm cho tim Lý Sát đau đớn, dù sao người đàn ông nào nghe được người khác nói mình như vậy đều nhịn không nổi. Nhưng sau khi nghe được nửa câu nói sao, lại nhịn không được mà kích động. Chẳng lẽ cậu nhỏ của mình có thể hồi sinh sao?

- Bác cả, tôi cần một hộp ngân châm, ngoài ra còn cần một con heo mẹ.

Trương Đại Thiểu làm bộ ngó tới ngó lui trên người Lý Sát, ngừng tay nói:

- Phải còn sống.

Lý Lôi không khỏi ngẩn ra:

- Cần heo mẹ làm gì?

Hộp ngân châm thì có thể giải thích, nhưng heo mẹ có lợi ích gì?

- Đương nhiên là để chữa bệnh cho Lý Sát.

Trương Đại Thiểu tự tin tràn đầy nói.

Người trong đại sảnh càng thêm ngạc nhiên, chữa bệnh cần heo mẹ, bọn họ là lần đầu tiên nghe thấy. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Lý Lôi vẫn sai người đi bắt heo mẹ đến, Trương Đại Thiểu cuối cùng muốn đùa cái gì, hắn cũng muốn nhìn xem.

- Heo mẹ đến đây!

Không lâu sau, người hầu ôm vào một con heo mẹ mập mạp, ánh mắt kinh ngạc cùng hoài nghi đi vào phòng khách. Nghĩ sao cũng không hiểu, đây là nơi trung tâm của Lý gia, bình thường mọi người đều không được đi vào, tại sao bây giờ lại đưa một con heo mẹ vào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.