Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 173: Chương 173: Lý gia rúng động




Một cái tát kia của Trương Đại Thiểu, nói là đánh trên mặt Lý Sát, nhưng thực ra là đánh vào trong lòng Lý tam gia, làm cho Lý tam gia hoàn toàn phát cuồng, rít gào:

- Tiểu tạp chủng, mau dừng tay! Tao muốn giết mày, tao thề phải giết mày!

- Bốp!

Trương Đại Thiểu quay đầu lại lạnh nhạt nhìn lướt qua Lý tam gia, lại cho Lý Sát một cái tát:

- Câm miệng!

- Mày dám!

Bốp!

Lại là một cái tác giáng xuống, trên mặt Lý Sát đã chảy ra chút máu, mặt phù lên giống như một cái đầu heo.

Lý tam gia không dám nói nữa, cả người giống như là một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, thở hồng hộc nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, vẻ mặt hung ác, thấy làm cho người ta không rét mà run.

Lý Sát hiện tại miễn bàn có bao nhiêu hối hận, tại sao mình lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Ở Lý gia, người khác không dám động thủ, kẻ điên này chẳng lẽ không dám động thủ sao?

- Láo xược!

Lý Lôi cũng nổi giận, trầm giọng quát, trong hội nghị gia tộc Lý gia, Trương Đại Thiểu có thể xằng bậy như vậy, nếu việc này truyền ra ngoài, Lý gia về sau làm sao có mặt mũi gặp người ta nữa?.

Đứng dậy, nổi giận đùng đùng:

- Cậu sao lại xằng bậy như thế, có phải là không để Lý gia vào mắt phải không?

- Đúng!

Trương Đại Thiểu phun ra một chữ chắc chắn.

Người Lý gia ở đây nghe xong, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu.

Nhất là Lý Lôi hận không thể kêu người lại xử lý Trương Đại Thiểu, nhưng lo lắng Lý Sát còn bị Trương Đại Thiểu nắm cổ, tạm thời nhịn, lập tức nói:

- Buông Lý Sát ra, có chuyện gì từ từ nói.

Cúi đầu nhìn Lý Sát, thiếu gia Lý gia sợ tới mức cả người run rẩy, đái cả ra quần, Trương Đại Thiểu khinh bỉ vô cùng, tùy tay ném Lý Sát qua một bên:

- Bác cả, đây là lần cuối cùng, tôi sẽ không hỏi lại lần thứ ba, đối với đề nghị của tôi, ý của ông thế nào?

Lý Lôi đã quyết định phải diệt trừ Trương Đại Thiểu, hừ nói:

- Mộng tưởng hão huyền! Đây là tự cậu chui đầu vào lưới, cũng đỡ cho tôi phải phái người tới bắt cậu! Người đâu!

- Đừng anh cả!

Lý thất gia sắc mặt đại biến, quát to một tiếng.

Nhưng đã chậm, mấy chục người đằng đằng sát khí đã đi vào đại sảnh, cửa lớn đại sảnh lập tức trở nên chật chội. Người đi đầu không phải ai khác mà là một người quen đã từng muốn xử lý Trương Đại Thiểu ở thành phố Tĩnh Hải, Lý quản gia.

Lý quản gia biết bản lĩnh thực sự của Trương Đại Thiểu, lần này đem gần hết vốn liếng của Lý gia ra!

Một màn này, không dọa được Trương Đại Thiểu, ngược lại là dọa sợ người Lý gia ở đây. Giống như Lý Lôi, đám người Lý tam gia cũng khiếp sợ vạn phần, đối phó một thằng nhóc lông mọc còn chưa đủ mà phải điều động một lực lượng lớn như vậy? Cho dù thất bại ở Tĩnh Hải, cũng không cần bày trận như vậy chứ!

Đám người trẻ tuổi như Lý Sát ngoài khiếp sợ còn mang theo vẻ mê hoặc: những người này chẳng lẽ chính là vũ khí bí mật của Lý gia trong truyền thuyết sao?

- Lý quản gia, chẳng lẽ Lý gia chỉ có chừng này người thôi sao?

Trương Đại Thiểu nhìn nhìn đoàn người đông nghìn nghịt trước mặt, nhún vai, nơi này ước chừng có hơn ba mươi người, mỗi một người đều là lực lượng bí mật do Lý gia hao hết tâm tư bồi dưỡng.

Sắc mặt Lý quản gia nghiêm trọng, lần trước hắn xử lý Trương Đại Thiểu thất bại, lần này hắn phải đảm bảo chắc chắn không thua, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn Trương Đại Thiểu, không thèm trả lời.

- Nếu còn người thì gọi ra đây hết đi.

Trương Đại Thiểu tốt bụng nhắc nhở Lý quản gia:

- Những người này, còn chưa đủ để tôi ra tay.

- Lên!

Lý quản gia mở miệng, sát khí tràn ngập, ba mươi người trong phòng cũng đồng thời phát ra một khí thế sắc bén kinh người.

Khí thế sắc bén này đan vào nhau tụ cùng một chỗ, tản ra xung quanh khiến cho mọi người ở đây có một cảm giác tâm thần bất an.

Bốp! Bốp!

Những bóng đen hiện lên làm hoa cả mắt, Trương Đại Thiểu bị vây trong một biển sát thủ.

- Hừ, tiểu tạp chủng, lần này xem mày sống thế nào!

Lý tam gia lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua đứa con bảo bối Lý Sát Lý Sát, Lý Sát lại liếm liếm môi, vẻ mặt điên cuồng.

- Lý quản gia, ông cũng đừng giết hắn, để lại cái mạng của hắn cho tôi!

Lý Sát hô to lên với Lý quản gia.

- Tôi muốn tự tay giết chết hắn!

- Sự việc rốt cuộc cũng đến nước này.

Lý Lôi nhắm hai mắt lại, trong lòng để xuống một tảng đá lớn, nhưng sao đó lại cảm thấy nặng nề, mặc kệ trước kia Trương Thiên là cái dạng gì, nhưng Trương Thiên hiện tại cũng là một người trẻ tuổi kiệt xuất, so với những tiểu bối của Lý gia còn hơn không ít.

Loại người tuổi trẻ tài cao này chính là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Lý gia, nhưng hiện tại, phải bị tiêu diệt ngay trước mặt mình.

Lý thất gia thì sắc mặt trắng bệch, nhịn không được nhắm hai mắt lại, hắn không đành lòng nhìn tình cảnh bi thảm của con mình.

- Chỉ bằng những người này cũng muốn đối phó tôi sao?

Một tiếng cười to bỗng nhiên truyền đến, mọi người thấy biểu tình của Trương Đại Thiểu có chút không đúng, dường như ba mươi sát thủ này là ba mươi con cừu vậy.

Nhìn chung quanh một vòng, phát động Ma Đồng Thuật, ba mươi người này thân mình run lên, ánh mắt trở nên có chút mờ mịt.

- Toàn bộ đứng lại cho tôi!

Trương Đại Thiểu đứng ở tại chỗ không nhúc nhích một chút, lúc những người đó sắp vồ tới thì hét lên một tiếng.

- Tiểu tử này là bị dọa choáng váng rồi sao?

Lý tam gia khinh thường nhìn Trương Đại Thiểu, thưởng thức sự giãy dụa của Trương Đại Thiểu:

- Muốn để những người này đứng lại, thật sự là buồn cười.

Người của Lý gia sửng sốt một lúc, sau đó thì đều cười rộ lên, nghĩ thầm, Trương Thiên này thật sự là bị dọa vỡ mật, hoảng sợ thành cái dạng này, thì ra hắn còn kiêu ngạo như vậy.

Nhưng mà ngay sau đó, tất cả tiếng cười nhạo đều ngưng trệ.

Rầm!

Cùng một động tác, một hành động lưu loát sinh động, dưới một tiếng đó của Trương Đại Thiểu, ba mươi sát thủ nhắm vào Trương Đại Thiểu thế mà đều dừng lại! Giống như là nghe được mệnh lệnh cao nhất, giống như là mệnh lệnh của Lý Lôi vậy.

- Điều này, điều này không thể xảy ra được!

Lý tam gia phát ra một tiếng thét kinh hãi, lực lượng bí mật của Lý gia, tại sao lại nghe theo mệnh lệnh của Trương Thiên?

- Tại sao có thể như vậy?

Tộc trưởng Lý Lôi từ trước tới giờ đều bình tĩnh vô cùng, giờ phút này cũng mở to hai mắt nhìn, lập tức đứng lên, vẻ mặt rung động, nói gì cũng không tin được những gì xảy ra trước mắt.

Đó đều là lực lượng tinh nhuệ bí ẩn, mặc dù ở Lý gia cũng chỉ có vài người biết đến sự tồn tại của họ, Trương Thiên, sao có thể khống chế bọn họ? Lại khống chế bọn họ khi nào?

Nghĩ đến việc này, Lý Lôi không nhịn được mà rùng mình môt cái, điều này thật đáng sợ.

- Lý quản gia, tôi đã sớm nói với ông, những người này chưa đủ để tôi ra tay.

Trương Đại Thiểu cười nói với Lý quản gia, Lý quản gia giờ phút này căn bản là không biết Trương Đại Thiểu nói gì với mình, hắn đã sớm trợn tròn mắt rồi.

- Đi ra ngoài hết cho tôi! Nên làm gì thì làm đi!

Tay Trương Đại Thiểu vung lên, quát.

Rầm rầm rầm!

Ba mươi người không một chút do dự, đồng loạt đi về phía cửa, chỉ trong vài giây, sát thủ đằng đằng sát khí chen chúc mà đến giờ đã rời đi sạch sẽ, chỉ để lại trong căn phòng một vài người, mặt ai cũng đần ra.

- Bác cả, bây giờ, tôi sẽ không để ý đến quyết định của ông nữa đâu.

Trương Đại Thiểu kéo một cái ghế dựa qua ngồi xuống, hai chân bắt chéo, có chút suy nghĩ nhìn Lý Lôi.

Những lời này nói ra rất không khách khí, nhưng không có một người phản bác, không khí trong đại sảnh có vẻ rất áp lực.

- Trương Thiên.

Thật lâu sau, Lý Lôi mới mở miệng:

- Tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên nói chuyện một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.