Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 172: Chương 172: Ra vẻ đạo mạo




Tộc trưởng Lý Lôi cũng không khỏi hơi chấn động, thái độ Trương Thiên này cũng thật cuồng vọng, ông giận dữ nói:

- Trương Thiên, tôi hy vọng cậu hiểu được, nếu không vì cha cậu, cậu đã sớm bị diệt trừ, cậu nên biết điều một chút.

Trương Đại Thiểu cũng đối chọi gay gắt nói:

- Nếu không phải vì cha tôi, Lý gia cũng bị tôi diệt trừ rồi.

Thái độ vô lễ cương quyết làm cho mọi người giận dữ. Đối mặt với những người ra vẻ đạo mạo này, Trương Đại Thiểu thật sự là không có ấn tượng gì tốt.

Lý thất gia lại lo lắng vô cùng, sợ Trương Đại Thiểu chọc giận mọi người rước lấy họa sát thân, lập tức hét lớn:

- Trương Thiên, không được vô lễ với trưởng bối!

Thái độ Trương Đại Thiểu lúc này mới trở nên nghiêm chỉnh một chút:

- Bác cả, hôm nay tôi đến đây, chính là muốn kết thúc hoàn toàn với Lý gia!

Không biết vì sao nghe như vậy, trong lòng Lý Lôi khẽ run lên, sắc mặt không khỏi cũng nghiêm lên:

- Cũng tốt, Lý gia cùng cậu quả thật nên chấm dứt. Tôi rất bội phục dũng khí của cậu, nhưng điều đó lại không thay đổi được kết quả, niệm tình cậu từng là một nửa người của Lý gia, hậu sự của cậu, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp. Còn cha cậu cũng sẽ lại được gia tộc trọng dụng, cậu có thể yên tâm.

Lời nói của Lý Lôi làm cho cha con Lý Sát khóe miệng tươi cười, cũng làm cho những người khác của Lý gia lộ ra vẻ mặt khinh thường, thằng nhóc này đúng là tới cửa chịu chết.

- Anh cả, không cần, anh buông tha cho Trương Thiên đi!

Lý thất gia thân mình chấn động, run giọng cầu xin Lý Lôi.

Nhìn thấy bộ dáng của cha, Trương Đại Thiểu cảm thấy rất đau lòng, đồng thời cũng nổi lên lửa giận, ngắt lời lời cầu xin của lão cha, lớn tiếng nói:

- Ba! Ba không cần cầu xin ông ta, không có ai có thể làm hại con!

Mạnh mẽ giơ một ngón tay lên chỉ Lý Lôi, giọng căm hận nói:

- Tôi tự thấy mình không phải là một người tốt, có thù báo thù, có ơn báo ơn, nhưng vì mặt mũi của cha tôi, mọi việc Lý gia làm với tôi, tôi sẽ không truy cứu! Chỉ cần tính sổ xong với cha con Lý Sát, từ nay trở đi, Lý gia không đến gây chuyện với tôi, tôi cũng không động đến Lý gia.

Những lời này của Trương Đại Thiểu vừa nói xong, trong đại sảnh lập tức im lặng, mỗi người đèu không thể giải thích được nhìn Trương Đại Thiểu, hơn nửa ngày mới bộc phát ra tiếng cười vang.

- Trương Thiên, đầy óc mày bị bệnh sao?

Lý Sát chỉ vào Trương Đại Thiểu cười ha ha:

- Mày cũng không nhìn xem đây là đâu, đây chính là Lý gia! Không phỉa là nơi để mày kiêu ngạo!

- Chưa đủ lông đủ cánh, khẩu khí cũng thật không nhỏ, thật sự là cười đến rụng cả răng.

- Bệnh thần kinh, thằng nhóc này đầu óc hỏng rồi.

Âm thanh châm biếm truyền đến bao phủ Trương Đại Thiểu, giống như một năm trước Trương Đại Thiểu bị đuổi ra khỏi Lý gia vậy.

Trương Đại Thiểu cũng phản ứng giống như một năm trước, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, có một loại trầm ổn giống như núi băng.

Lý Lôi chậm rãi nhìn thẳng vào Trương Đại Thiểu, thanh niên tuổi trẻ mà có tâm tính như vậy là cực kỳ khó có được. Tại sao có thể mắt lạnh nhìn người ta chỉ trích, tại sao lại có thể suy nghĩ nói ra lời mạnh miệng như vậy được?

Trong lòng Lý Lôi thật ra có vài phần ngờ vực không giải thích được, hắn phát hiện người nhỏ hơn mình hai mươi tuổi này khiến mình cũng không nhìn thấu được.

- Bác cả, ý bác thế nào?

Trương Đại Thiểu không để ý đến những người khác, ánh mắt xuyên qua đỉnh đầu mọi người, dừng ở trên mặt Lý Lôi.

Ngay cả nếu có đánh giá Trương Đại Thiểu cao hơn vài phần, thì làm tộc trưởng gia tộc, Lý Lôi cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Trương Đại Thiểu, nói chắc như đinh đóng cột:

- Trương Thiên, cậu đang người si nói mộng! Cậu gây cho Lý gia sỉ nhục lớn như vậy, muốn Lý gia buông tha cho cậu căn bản là không thể! Không diệt trừ cậu, Lý gia làm sao có thể tồn tại tiếp ở Yến Kinh!

- Ha ha ha!

Trương Đại Thiểu cười ha hả, đây là tiếng cười thất vọng, tiếng cười chết tâm, vốn vẫn còn ôm một chút ảo tưởng đối với Lý gia giờ cũng tan biến. Mấy lão già của Lý gia này đền là một đám người ra vẻ đạo mạo.

- Mấy người luôn miệng nói tôi gây ra mối nhục cho Lý gia, nhưng gây ra mối nhục đó không phải là tôi mà chính là mấy người.

Trương Đại Thiểu thực sự tức giận rồi, áp lực dưới đáy lòng phút chốc bộc phát ra, chỉ vào Lý tam gia:

- Lão già này, năm tôi tám tuổi thì hạ độc tôi, con của hắn là Lý Sát thì vụng trộm mang tôi theo, làm cho tôi sa đọa nổi danh ở Yến Kinh là bại hoại! Bọn họ làm việc táng tận lương tâm, chẳng lẽ đó không phải là sỉ nhục?

Cha con Lý Sát bị Trương Đại Thiểu phanh phui mọi việc cho mọi người nghe, khuôn mặt run rẩy, nhưng tất cả đều giả bộ như không nghe thấy, ngồi im lặng.

Chuyện trong gia tộc lớn tất cả mọi người đều hiểu trong lòng. Từ xưa đến nay đều là như vậy, trong gia tộc lớn, tình thân không đáng nhắc đến, thứ mọi người xem trọng chỉ là lợi ích cá nhân.

- Trương Thiên, mày không được ngậm máu phun người.

Lý tam gia bị Trương Đại Thiểu nói đến điểm yếu, thẹn quá thành giận vỗ bàn đứng dậy, trên mặt cũng là một vẻ oan ức.

- Mày chửi bới tao, tao có thể kiện mày tội phỉ báng!

Lòng đầy căm phẫn, xoay người tố khổ với Lý Lôi:

- Anh cả, em vất vả lo liệu sản nghiệp cho Lý gia, không có công lao cũng có khổ lao, hiện tại bị một thằng nhóc bị đuổi khỏi nhà nói xấu, anh phải làm chủ cho em.

- Lão già kia, ông câm miệng cho tôi!

Trương Đại Thiểu thật sự là nhìn không được vẻ mặt dối trá của Lý tam gia, trợn to hai mắt, nói tiếng trách mắng.

Lý tam gia quả thực lập tức ngậm miệng lại, là do hoảng sợ mà nhìn Trương Đại Thiểu, thần tình dại ra. Mọi người trong đại sảnh đều ngây ra như phỗng: Trương Thiên này vậy mà lại quát Lý tam gia!

- Mày, mày dám quát tao?

Sau một lúc lâu Lý tam gia mới lên tiếng.

Trương Đại Thiểu lạnh lùng liếc mắt Lý tam gia một cái, không có để ý tới hắn nữa, chuyển hướng sang Lý Sát, tiếp tục nói:

- Như vậy thì cũng thôi, nhưng vì muốn đuổi tôi ra khỏi Lý gia, Lý Sát đã hãm hại tôi với Hàn Mộng Di, thủ đoạn đê tiện vô sỉ như thế, đó mới là sỉ nhục! Một người heo chó không bằng như vậy mà lại được làm người thừa kế tộc trưởng tương lai, đây mới là sỉ nhục!

Nói xong những lời chính nghĩa này, nói tới làm cho mọi người cảm thấy đầu ong ong, giống như là cột sống của mình bị người nghiền nát, dưới sự giận dữ đều vỗ bàn đứng lên.

Lý Sát bị Trương Đại Thiểu chỉ vào mũi mắng, trên mặt một trận xanh một trận hồng, lập tức tức giận, răng cắn vào nhau nghe cạch cạch.

Từ sau khi Lý Sát bị Trương Đại Thiểu làm cho tàn phế, Lý Sát không lúc nào là không muốn chém Trương Đại Thiểu ra thành tám mảnh, cái loại cảm giác hận thấu xương này, cũng không thể hao mòn đi theo thời gian mà ngược lại còn tăng lên dữ dội.

- Trương Thiên.

Lý Sát nắm chặt nắm tay, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt xúc động phẫn nộ:

- Mày đừng có đắc ý, người cuối cùng thắng là tao mà không phải là mày! Dám đến Lý gia thì mày chết chắc rồi! Chờ sau khi mày chết, tao sẽ phái người đưa mày cho ... Hàn Mộng Di. Nghe nói, con đàn bà kia ăn nhầm thuốc rồi, một lòng đi theo mày ......

- Mày muốn chết rồi!

Trương Đại Thiểu nổi giận, tay vừa nhấc đã trực tiếp nắm áo Lý Sát kéo Lý Sát lên.

- Mau buông tay!

- Dừng tay!

Một màn này làm cho mọi người kinh hãi, ở Lý gia Yến Kinh, làm trò trước mặt tất cả trụ cột của Lý gia, Trương Thiên hắn dám động thủ sao?

- Tiểu tạp chủng, mau buông tay!

Lý tam gia rốt cuộc không thể giữ được bình tĩnh, giọng nói nét mặt ngoan độc rống giận với Trương Đại Thiểu.

- Mày dám động đến một cọng tóc gáy của Sát nhi, tao sẽ giết mày!

- Phải không?

Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng cười, trở tay cho Lý Sát một cái tát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.