Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 171: Chương 171: Trương Thiên đến đây




Trương Đại Thiểu nhìn xe Hàn Kiến Vĩ đi xa, ánh mắt kiên định lên, Hàn Mộng Di, nhất định cưới mình rồi! Đợi làm xong chuyện của Lý gia, mình sẽ tới cửa cầu hôn.

Vẫy một chiếc xe taxi, chui vào rồi nói:

- Đến biệt thự Lý gia.

......

Lý gia.

Thời tiết Yến Kinh có chút nóng, hơn giờ phút này không khí trong Lý gia rất nghiêm túc, càng làm cho người ta có cảm giác áp lực, đây là một hội nghị gia tộc.

Tộc trưởng Lý Lôi, lão cha Tiện Nghi của Trương Đại Thiểu - Lý thất gia, lão cha của Lý Sát - Lý tam gia, cùng với các chú bác khác cùng con cái trong dòng chính, không sót một người nào, tất cả đều có mặt.

- Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây, đầu tiên là có việc cần tuyên bố với mọi người.

Tộc trưởng Lý Lôi ngồi ở ghế chủ, con ngươi sáng ngời quét mắt qua tất cả mọi người, cao giọng nói:

- Trước đó vài ngày, tôi phái lão quản gia đi thành phố Tĩnh Hải làm một việc, vài ngày trước lão quản gia đã trở lại nhưng là tay không trở lại.

Trong đại sảnh lập tức ồn ào hẳn lên, Lý Lôi phái lão quản gia đi thành phố Tĩnh Hải làm gì, tất nhiên mọi người đều biết trong lòng.

Vốn tất cả mọi người đều nghĩ diệt trừ một kẻ vô dụng ở thành phố Tĩnh Hải là một chuyện dễ dàng, ai ngờ, lão quản gia lại thất bại trở về! Điều này sao có thể!

Chỉ có lão cha Tiện Nghi của Trương Đại Thiểu - Lý thất gia, ngoài ngạc nhiên còn có chút kích động và hưng phấn.

Lão quản gia từ lúc ở Tĩnh Hải không lộ diện, không để lộ một chút tin tức nào, tim của Lý thất gia vẫn treo trên cao, hiện tại đã có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.

- Bác cả, ý của bác là lão quản gia không xử lý được Trương Thiên?

Lý Sát ngẩng mạnh đầu lên, trong ánh mắt che kín tơ máu, giọng căm hận hỏi.

Mối hận của Lý Sát đối với Trương Đại Thiểu không phải hai ba lời là có thể nói rõ, Trương Đại Thiểu không chết hắn ngủ không yên.

Lý Sát cũng biết Trương Đại Thiểu lợi hại, nhưng hắn cũng biết từ cha mình một vài tin tức, lão quản gia dẫn theo rất nhiều cao thủ. Lý Sát vốn nghĩ chắc chắn lần này sẽ thành công, không ngờ Trương Thiên vậy mà chưa chết!

Bởi vậy Lý Sát không thể bình tĩnh!

- Sát nhi, các chú bác đang nói chuyện, chưa đến lượt con chen vào!

Lý tam gia vỗ bàn, ở một bên thấp giọng quát.

Trong lòng hối hận không thôi, nhắc đến Trương Thiên thì đứa con của mình liền mất đi lý trí, đây đều là do nghiệt chủng Trương Thiên kia hại.

Lý Lôi liếc nhìn Lý Sát một cái, tuy rằng không có mở miệng quát, nhưng vẻ mặt rất không hài lòng. Nhưng mà nghĩ đến Lý Sát bị Trương Thiên hại thảm, cũng không nói gì thêm, lại nói tiếp:

- Lý Sát nói đúng, lão quản gia đi Tĩnh Hải nhưng thất bại! Hắn không diệt trừ được Trương Thiên!

- Anh cả, lão quản gia sao lại thất bại?

Lý tam gia lúc này đã mở miệng, bên trong giọng nói có chút kinh ngạc.

- Tuy là Trương Thiên ở Tĩnh Hải có một chút quan hệ, nhưng lão quản gia thông minh tháo vát lại dẫn theo nhiều người như vậy, đem Tĩnh Hải san bằng cũng được, tại sao lại không giết được một thằng nhóc?

- Đúng vậy anh cả, năm đó lúc Trương Thiên bị trục xuất khỏi Lý gia, nếu không phải do Lão Thất che chở, hắn đã sớm bị người xử lý. Thằng nhóc kia chính là một kẻ vô dụng, như thế nào vừa đến Tĩnh Hải lại trở nên thay đổi như vậy?

- Có lầm hay không anh cả, em cũng không tin lão quản gia lại không thể xử lý thằng nhóc kia?

Bất luận là thế hệ trước hay là những người trẻ tuổi đều cảm thấy khó có thể tiếp nhận kết quả này, đều lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ. Nhưng mà cũng tin vài phần, bằng không lão quản gia từ lúc từ Tĩnh Hải trở về sao lại im lặng như vậy? Cho tới bây giờ tộc trưởng mới nói ra tin tức này.

Lý Lôi lắc đầu, thở dài một hơi, hắn có thể hiểu được tâm tình của mọi người.

Hắng giọng, Lý Lôi vỗ ý bàn ý nói mọi người im lặng, lại tiếp tục nói:

- Theo điều tra thì Trương Thiên ở thành phố Tĩnh Hải đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, điểm này không thể nghi ngờ. Hắn không chỉ được hai giới hắc bạch hoan nghênh, nghe nói còn có quan hệ với quân đội, nếu thật sự như vậy, lão quản gia không làm gì được hắn cũng có thể giải thích được. Lúc lão quản gia trở về, Trương Thiên còn nhờ hắn nhắn với tôi một câu, nói chúng ta chuẩn bị cho tốt, Trương Thiên hắn sẽ tìm tới cửa. Tôi mở hội nghị gia tộc lần này, chính là muốn nghe xem ý kiến của mọi người thế nào, chuyện của Trương Thiên phải xử lý như thế nào?

Lý Lôi còn chưa có nói xong đã bị tiếng cười của mọi người át đi, tất cả mọi người ở đây đều bị lời nói cuồng vọng của Trương Đại Thiểu làm cho vui vẻ, thằng nhóc này đầu óc không bị gì chứ, ngay cả lời mạnh miệng như vậy cũng dám nói.

- Thật là khoác lác tới tận trời, tôi thật muốn nhìn xem hắn tìm tới cửa như thế nào đây!

Lý tam gia khinh thường bĩu môi, phát ra một tiếng hừ lạnh.

- Ha ha! Còn tìm tới cửa, lời này mà hắn cũng dám nói!

- Thật sự là cười chết người, chúng ta không tìm hắn đã tốt lắm rồi, cho hắn ba lá gan hắn cũng không dám bước một bước vào Yến Kinh!

Rầm!

Một tiếng vang lớn cắt ngang tiếng cười của mọi người, cửa lớn phòng khách đột nhiên bị người đẩy mạnh ra.

Người trong đại sảnh theo bản năng quay đầu nhìn lại, tất cả đều thân mình chấn động, giống như là gặp chuyện khó tin, giật mình nói không ra lời.

Chỉ thấy đang đứng giữa cửa là thân ảnh chống đối của một người thanh niên trẻ tuổi, gương mặt gọn gàng, tóc đen sáng bóng, chiếc mũi cao gầy, ánh mắt rạng rỡ, đúng là người mà mình vừa mới cười nhạo, Trương Thiên.

Trương Thiên đến đây! Trương Thiên thực sự đã tìm tới cửa!

- Trương, Trương Thiên!

Trong mọi người, phản ứng kịch liệt nhất phải kể đến Lý Sát, hắn lập tức đứng dậy, sợ hãi kêu thất thanh một tiếng, chỉ vào Trương Đại Thiểu.

- Hắn thực sự đến đây rồi!

Lý Lôi tuy rằng không nói gì, nhưng đồng tử cũng co rụt lại, tiểu tử này, gan hắn thật lớn mà!

Lý thất gia cũng kích động cả người run rẩy, hốc mắt trong phút chốc đỏ bừng.

Dưới vạn ánh mắt chăm chú, vẻ mặt Trương Đại Thiểu không có chút biến hóa, bình tĩnh giống như là nước ao, thản nhiên nhìn qua mỗi người, hơi hơi nhếch miệng cười:

- Tất cả mọi người đều ở đây à.

Phần rộng lượng cùng thản nhiên này lại làm cho mọi người giật mình vạn phần, tại một khắc này mọi người mới giật mình phát hiện, Trương Thiên đã không phải là Trương Thiên nữa! Hắn trở thành người mà tất cả mọi người không biết.

- Ai cho mày vào đây!

Lý tam gia là người đầu tiên hồi phục tinh thần lại, mặt âm trầm, khẽ quát một tiếng với Trương Đại Thiểu.

- Tam gia, đã lâu không gặp.

Trương Đại Thiểu vẻ mặt lạnh nhạt đáo, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.

- Tộc trưởng còn chưa lên tiếng, ông gấp cái gì.

Lý tam gia thiếu chút nữa tức xịt máu mũi, tiểu tử này dám nói chuyện với người lớn như vậy, lập tức vỗ bàn:

- Láo xược! Mày dám nói chuyện như vậy với tao!

- Không nói như vậy thì ông muốn tôi nói thế nào?

Trương Đại Thiểu tà tà tựa vào ghế, một bộ dáng lười nhác.

- Ông nói cho tôi biết đi, lão già kia.

Hai câu này Trương Đại Thiểu nói ra, làm cho mọi người bị chấn động không nhẹ, Trương Thiên thân là tiểu bối, vô lễ còn chưa tính, còn gọi tam gia là lão già kia, thật sự là to gan lớn mật.

- Buồn cười, thật sự là buồn cười!

Lý tam gia tức giận kêu to, nếu không cố kỵ thân phận, hắn đã tiến lên đánh cho Trương Đại Thiểu mấy cái rồi.

- Người đâu, đem thằng nhóc này ra ngoài cho ta!

Kỳ thật Lý tam gia cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn như vậy, nhưng Trương Đại Thiểu phế đi niềm tự hào đàn ông của Lý Sát, làm cho Lý tam gia hận muốn chết, lúc này mới mất đi bình tĩnh.

- Lão Tam, không cần xúc động!

Tộc trưởng Lý Lôi có chút nhìn không nổi nữa, đường đường là một trưởng bối lại cãi lộn với tiểu bối còn ra thể thống gì, lập tức quát to.

Quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, nói:

- Trương Thiên, đây là Lý gia, cậu đã không phải là người của Lý gia nữa, còn đến nơi này là gì?

- Đến tính sổ!

Trương Đại Thiểu từ từ phun ra ba chữ này.

Mọi người ở đây, sắc mặt biến đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.