Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 170: Chương 170: Anh là một người não tàn




- Tôi cho cậu hai con đường.

Lưu Cảnh Thần có cảm giác nắm giữ mọi thứ trong tay, giống như dù là Trương Đại Thiểu cũng không trốn thoát sắp xếp của mình:

- Thứ nhất là chủ động nhận sai, thứ hai là tôi làm cho cậu nhận sai.

- Ha ha!

Trương Đại Thiểu nở nụ cười, Lưu Cảnh Thần đây là đang uy hiếp mình, dám uy hiếp mình, bình thường sẽ không có kết cục gì tốt.

- Lưu Cảnh Thần, anh hẳn là biết tôi chọn con đường nào, không phải sao?

Trương Đại Thiểu rất là tùy ý đáp.

- Cậu cũng không còn giống với trước kia.

Lưu Cảnh Thần cảm thán vô cùng, Trương Thiên trước mắt chính xác là khác xa với Trương Thiên trước kia, lấy ra di động gọi đi:

- Lập tức đem người tới đây.

Không bao lâu sau, hơn mười người xông lên lầu hai, bao quanh Trương Đại Thiểu.

- Bây giờ cậu hối hận còn kịp.

Lưu Cảnh Thần còn nói thêm.

- Tôi chỉ muốn hỏi một chút, lỡ làm hỏng vài thứ ở đây thì ai bồi thường?

Trương Đại Thiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo, cười tủm tỉm hỏi.

- Động thủ!

Lưu Cảnh Thần hừ lạnh một tiếng, bàn tay to vung lên, người dưới đều vọt về phía Trương Đại Thiểu.

Lời này là thực sự, hơn mười người kia căn bản là không thể làm gì Trương Đại Thiểu, chỉ trong nửa phút, tất cả đã nằm la liệt trên mặt đất không ai có thể đứng dậy nổi.

Đây vẫn là Trương Đại Thiểu lo lắng ảnh hưởng qua kinh thế hãi tục, cố ý thả chậm tốc độ, bằng không, chỉ cần vài giây đã đánh xong rồi.

Lưu Cảnh Thần ngẩn người, cúi đầu nhìn lướt qua người lăn lộn đầy đất, sắc mặt có vài phần kinh ngạc, hắn vạn lần không ngờ, người nổi tiếng là đồ vô dụng của Yến Kinh ngày xưa, giờ lại có loại thân thủ như thế này?

- Trương Thiên, là tôi nhìn nhầm rồi.

Lưu Cảnh Thần trầm giọng nói:

- Chuyện hôm nay là do cậu gặp may thôi, nhưng cậu nhớ cho kỹ, tôi sẽ không từ bỏ ý định, đi!

Tiếp đó mọi người rời đi.

Trương Đại Thiểu không khỏi cười nhạo một tiếng, tìm người đến đánh mình xong, liễn vỗ mông bước đi, trong thiên hạ có loại chuyện tốt thế sao?

- Lưu Cảnh Thần, sao lại vội vã như vậy!

Trương Đại Thiểu đi lên trước ngăn cản đường đi của Lưu Cảnh Thần.

- Đánh tôi xong thì làm như không có việc gì sao, anh cũng quá ngây thơ rồi?

Lưu Cảnh Thần sắc mặt không khỏi biến đổi, rồi lại khôi phục bình thường:

- Trương Thiên, chuyện hôm nay dừng ở đây, tôi cũng không truy cứu, hy vọng cậu biết phải trái một chút.

- Ha ha!

Trương Đại Thiểu lại nhịn không được nở nụ cười, tìm người đến đánh mình, đánh xong còn nói hắn không truy cứu, thế gian này có đạo lý này sao.

Lưu Cảnh Thần tiếp tục cất bước, thân mình Trương Đại Thiểu lại chắn ngang đường.

- Trương Thiên, cậu đừng có không biết điều như vậy.

Sắc mặt Lưu Cảnh Thần bắt đầu trở nên khó coi, cau mày, ngữ khí cũng có vài phần tàn khốc:

- Sự việc làm lớn lên đối với ai cũng không tốt, tôi hy vọng cậu hiểu được, tôi đã muốn cho cậu một đường lui, bằng không, cậu cũng không đi ra nổi nhà hàng này đâu. Tránh ra, đừng ép tôi không khách khí với cậu.

Trương Đại Thiểu cuối cùng cũng thấy Lưu Cảnh Thần không giống người thường, trong lòng cực kỳ thán phục, không hổ là người tài đi du học trở về, quả nhiên là đứng đầu.

- Lưu Cảnh Thần.

Trương Đại Thiểu tay phải ra, đặt trên vai Lưu Cảnh Thần, trên mặt mang ý cười khinh thường.

- Anh với em trai anh thật giống nhau, đều là não tàn.

Lưu Cảnh Thần cùng tất cả mọi người ở đây sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn Trương Đại Thiểu chằm chằm, người này, ở trước mặt nhiều người như vậy mắng anh em họ Lưu não tàn?

Không đợi Lưu Cảnh Thần tỉnh lại, Trương Đại Thiểu rất lưu loát đạp cho Lưu Cảnh Thần một cái giữa bụng.

Lưu Cảnh Thần phát ra một tiếng kêu rên ngay tại chỗ, ôm bụng lăn lốc trên mặt đất.

- Đại thiếu gia!

Người bên cạnh đều sợ hãi vây quanh, ba chân bốn cẳng nâng Lưu Cảnh Thần dậy.

Dưới sự nâng đỡ của mọi người, Lưu Cảnh Thần đứng lên, nhưng sắc mặt rất khó coi, một đá kia của Trương Đại Thiểu làm cho đại thiếu gia được nuông chiều từ bé như hắn đau muốn chết.

- Lưu Cảnh Thần tôi lớn như vậy, cậu là người đầu tiên dám đánh tôi.

Lưu Cảnh Thần cắn môi, ai cũng cảm thấy được áp lực từ lửa giận của hắn.

- Một đá này, tôi sẽ nhớ kỹ.

Nói xong những lời này, Lưu Cảnh Thần cũng không quay đầu lại mà đi xuống lầu, Lưu Uy thấy thế cũng vội vàng đi theo, thật không dám đứng ở trước mặt Trương Đại Thiểu nữa.

- Đi thôi.

Trương Đại Thiểu nắm tay Hàn Mộng Di cùng đi xuống tầng một.

Vừa mới đi tới cửa tầng một, Trương Đại Thiểu cùng Hàn Mộng Di không khỏi sửng sốt, chỉ thấy một chiếc xe thương vụ BMWs màu đen dừng ở trước mặt mấy người, Lưu Cảnh Thần cũng không có rời đi mà là cung kính đứng ở trước cửa xe.

Cửa xe mở ra, từ bên trong đi xuống một người trung niên ánh mắt sáng ngời.

- Ba, sao ba lại tới đây?

Hàn Mộng Di thất thanh kêu lên, người trung niên kia không phải ai khác mà là cha của Hàn Mộng Di, Hàn Kiến Vĩ.

- Con còn biết ba là ba con sao?

Hàn Kiến Vĩ nắm trong tay gậy chống bạch ngọc, thanh âm trầm thấp, giận dữ.

- Con vậy mà không nói một lời bỏ chạy đến Tĩnh Hải, đúng là càng ngày càng làm càn!

Hành động này của Hàn Mộng Di đã làm cho Hàn Kiến Vĩ tức giận.

Hàn Mộng Di cũng biết mình không nên làm vậy, cúi đầu, không nói gì.

- Lên xe, theo ba về nhà!

Hàn Kiến Vĩ lại nói, trong giọng nói có một loại cương quyết không cho phép thỏa hiệp.

Trộm nhìn thoáng qua Trương Thiên, Hàn Mộng Di nói khẽ với Trương Thiên:

- Em phải đi rồi.

Ngoan ngoãn đi vào trong xe, lái xe không cần Hàn Kiến Vĩ phân phó đã tự mình đóng cửa xe cho Hàn Mộng Di.

Hàn Kiến Vĩ lúc này mới xoay người lại, nhìn Trương Đại Thiểu, muốn nhìn thấu Trương Đại Thiểu.

- Trương Thiên, Mộng Di lần này đi Thành phố Tĩnh Hải là vì cái gì, tôi cũng không muốn nói thêm nữa. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, hiện giờ Mộng Di tôi đã hứa gả cho Cảnh Thần, nếu cậu thực sự lo lắng cho Mộng Di thì về sau đừng xuất hiện trước mặt nó nữa.

Lưu Cảnh Thần cũng ưỡn ngực ra trước mặt Trương Đại Thiểu, diễu võ dương oai, cợt nhã vô cùng. Lưu Uy mặt mũi bầm dập cũng đắc ý dào dạt nhìn Trương Đại Thiểu.

- Trương Thiên, cậu nghe thấy lời Hàn bá bá nói chưa, về sau cách xa Mộng Di một chút!

Lưu Cảnh Thần từ trên cao nhìn xuống nói, mới vừa rồi bị Trương Đại Thiểu hung hăng hành hạ một chút, hiện tại có Hàn Kiến Vĩ làm chỗ dựa vững chắc, Lưu Cảnh Thần cảm thấy được xả giận.

- Đúng vậy

Lưu Uy ở một bên cũng xen mồm vào.

- Mày chỉ là một người thừa của Lý gia mà thôi, đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Hàn tiểu thư, đó là người mà mày có thể xứng đôi sao!

- Câm miệng!

Trương Đại Thiểu bắn qua hai cái liếc mắt, cùng lúc đó thần thức cũng đè ép qua.

Hai anh em Lưu Cảnh Thần cảm thấy có ngàn cân đá ập xuống trên đỉnh đầu, đó là sự kinh sợ phát ra từ nội tâm, nhìn không được mà thân mình run lên, ngậm miệng lại, không dám nửa câu.

Hàn Kiến Vĩ thấy Trương Đại Thiểu chỉ như thế mà dọa lui được anh em họ Lưu, không khỏi âm thầm kinh ngạc, nhịn không được nhìn Trương Đại Thiểu nhiều hơn vài lần, Trương Thiên này sao lại có biến hóa lớn như vậy.

- Hàn bá bá.

Trương Đại Thiểu vẻ mặt trịnh trọng nhìn Hàn Kiến Vĩ.

- Cháu biết chú không thích cháu, nhưng cháu cũng có thể nói cho chú biết chính xác, cháu sẽ không buông tay Mộng Di. Cháu sẽ dùng hành động thực tế chứng minh với chú, giao Mộng Di cho cháu mới là lựa chọn chính xác nhất.

- Tôi không thể giao Mộng Di cho cậu, cậu nên bỏ ý định đó đi.

Hàn Kiến Vĩ kiên quyết nói, không để ý đến Trương Đại Thiểu nữa, ngồi lên xe thương vụ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.