Ác mộng của Lưu Uy còn lâu mới chấm dứt, chỉ
nghe thấy Trương Đại Thiểu tiếp tục nói:
- Để tránh việc có người của mày lại đây ngăn
cản, cho nên tao ta sẽ tốc chiến tốc thắng, mày, đã chuẩn bị hưởng thụ tốt
chưa?
- Bốp!
Lưu Uy còn chưa kịp trả lời, Trương Đại Thiểu
đã tát thêm một cái, một cái tát kia mọi người nhìn thấy mà ghê người, người
Lưu Uy to lớn như vậy lại lăn lốc trên mặt đất!
Lảo đảo té lăn trên đất, không thể trở mình!
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, mọi người hóa
đá toàn bộ, ngay cả những phóng viên muốn lấy được tin giật gân cũng quên chụp ảnh.
Khóa miệng Lưu Uy chảy ra một vết máu, run rẩy
từ trên mặt đất bò lên, kinh sợ tới cực điểm, hối hận tới cực điểm, lại phẫn nộ
tới cực điểm, mình đường đường là một đại thiếu gia, lại bị đánh trước mặt
phóng viên!
- Người đâu!
Lưu Uy đập mạnh một cái trên mặt đất, vừa định
kêu hai chữ này, bỗng nhiên cảm giác được cảm giác tim đập nhanh, giống như là
mình là một người đứng trên vách núi đen cao vạn trượng, nhìn xuống sườn dốc,
không thể chịu đựng!
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trương Đại Thiểu trước
mặt lộ ra một cụ cười khẽ, nhưng làm cho Lưu Uy lạnh tim, giống như chân chính
gặp được ma quỷ vậy!
- Mày tự động cầu xin tha thứ, hay tao đánh để
mày cầu xin tha thứ?
Trương Đại Thiểu hỏi từ từ, người ngoài không
nhìn ra cái gì, uy áp của thần thức phóng đến trước mặt Lưu Uy.
Lưu Uy vốn là thân thể người trần, bên trong
thân thể người trần vẫn là một người thích hắt nạt kẻ yếu, làm sao có thể thoát
khỏi uy áp thần thức của Trương Đại Thiểu.
Lập tức cả người run rẩy quỳ gối trên mặt đất,
gào khóc cầu xin tha thứ:
- Ông lớn, van cầu anh, tha cho tôi đi!
- Lưu Uy hắn cầu xin tha thứ!
Một màn này, có thể nói là long trời lở đất,
làm cho tất cả mọi người rung động nói không ra lời.
Đàn ông dưới gối có hoàng kim, cho dù là bị
oan ức tàn phế thì cũng không thể quỳ xuống cầu xin người ta tha thứ như vậy,
huống chi là đang ở trước mặt truyền thông!
- Đây, quả thật là tin giật gân!
Các phóng viên ở đây tất cả đều nuốt một ngụm
nước miếng, kích động không kềm chế được, nếu mình có thể đem hình ảnh này về
tòa soạn trước thì mình có thể một bước lên trời!
Tanh tách! Tanh tách!
Âm thanh liên tiếp vang lên, đây là phóng viên
mà Lưu Uy chuyên môn tìm tới, không để ý những gì Lưu Uy lúc đầu dặn dò mà điên
cuồng chụp.
Tin tức trọng đại trước mặt là Lưu Uy quỳ xuống,
cũng không thua kém gì tin tức Trương Đại Thiểu lộ diện ở Yến Kinh.
Một trận âm thanh rối loạn truyền đến, quản lý
khách sạn cùng lực lượng bảo an rốt cục nhận thấy được Lưu Uy đánh, từ các nơi
khác vọt tới nơi này.
Các phóng viên thấy tình thế không ổn, vội
vàng cất máy ảnh, trà trộn vào bên trong đám người, đi xuống cầu thang khác đi
ra ngoài.
- Lưu Thiểu!
- Lưu Thiểu, anh làm sao vậy, mau đứng lên!
Quản lý vừa nhìn thấy bộ dáng của Lưu Uy, thân
mình chấn động tại chỗ, vội vàng vọt tới nâng Lưu Uy dậy.
- Tại sao có thể như vậy?
Lưu Uy mặt xám như tro tàn, cả người xụi lơ,
giống một bãi bùn nhão được bảo vệ nâng lên!
- Mau! Nhanh đi lôi phóng viên trở về đây!
Bỗng nhiên, Lưu Uy khôi phục trấn tĩnh, giống
như bắt được cọng rơm cứu mạng, rống to lên.
- Có nghe thấy hay không, đi nhanh đi!
Quản lý khách sạn cũng ý thức được tính nghiêm
trọng của sự việc, vung tay hô to, xông lên làm cho bảo vệ đều tản đi, không kịp
xử lý Trương Đại Thiểu.
- Anh thực sự là Trương Thiên?
Một lát sau, quản lý khách sạn sắc mặt ngưng
trọng đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu, trầm giọng hỏi.
- Tôi là Trương Thiên.
Trương Đại Thiểu mạnh mẽ trả lời.
- Anh làm ra họa lớn rồi, anh có biết hậu quả
của việc làm này không?
Quản lý khách sạn liên tục lắc đầu thở dài,
Trương Đại Thiểu lần này xem như hoàn toàn đắc tội Lưu gia, một đứa con bị vứt
bỏ không có ai che chở, đắc tội Lưu gia là giống như đi tìm cái chết rồi.
- Đây đều là do hắn tự tìm lấy.
Trương Đại Thiểu nghiêng đầu liếc Lưu Uy một
cái.
- Nếu không phải hắn tìm phóng viên làm nhục tôi
thì tôi cũng mặc kệ hắn.
Ngữ khí bình thản, hồn nhiên để chuyện này ở
trong lòng.
Quản lý khách sạn không nói thêm gì nữa, xoay
người đi tới chỗ Lưu Uy, nên đi để ý đến cục diện rối rắm của Lưu Uy thì hơn.
- Trương Thiên, chuyện này nếu bị báo chí đưa
lên sẽ không tốt.
Hàn Mộng Di lúc này mới mở miệng, vẻ mặt lo lắng,
dù sao việc này ồn ào có chút lớn.
- Không có việc gì đâu Mộng Di.
Trương Đại Thiểu rất tự tin gạt bỏ lo lắng của
Hàn Mộng Di.
- Em cho rằng Lưu gia sẽ để loại tin tức này lọt
ra hay sao? Người cần lo lắng thực sự chính là Lưu gia chứ không phải chúng ta.
Còn có một chuyện mà Trương Đại Thiểu không
nói ra, cho dù là chuyện ngày hôm nay lên mặt báo, tin tức kia đối với mình
cũng không có vấn đề gì.
Lúc phóng viên vọt tới, Trương Đại Thiểu đã
dùng một tầng thiên địa linh khí bao quanh mình cùng Hàn Mộng Di, bất luận là
chụp ảnh hay quay phim cũng không có thấy được rõ khuôn mặt, giống như bị bôi mờ
vậy.
Bằng không, Trương Đại Thiểu cũng không điên đến
mức làm như vậy, làm như vậy chẳng khác nào khai chiến với Lưu gia.
- Tiểu Uy, sao lại thế này?
Một giọng nói trầm trọng truyền đến từ phía
trên cầu thang, sau đó xuất hiện một thân hình cao lớn cường tráng.
Hàn Mộng Di vừa thấy thân ảnh này, cái miệng
nhỏ nhắn lập tức chu lên, người tới không phải ai khác mà là người đến Hàn gia
cầu hôn, đối tượng Hàn Kiến Vĩ tính toán cho Hàn Mộng Di xuất giá, Lưu Cảnh Thần.
Trương Đại Thiểu từ nhỏ ở Yến Kinh, đối với
người này đương nhiên cũng không xa lạ, biết hắn là anh trai của Lưu Uy người vừa
bị mình đánh.
- Anh cả, anh phải làm chủ cho em!
Lưu Uy đang hồn bay phách lạc thấy anh trai
mình đến đây, rốt cục có người tâm phúc, choàng tay sau gáy Lưu Cảnh Thần, đem
chuyện đã xảy ra vừa rồi thêm mắm thêm muối, nghiến răng nghiến lợi nói lại một
lần.
Sau khi Lưu Cảnh Thần nghe xong, sắc mặt cũng
trở nên cực kỳ khó coi, đây không chỉ là đánh vào mặt em trai mình mà là đánh
vào mặt của Lưu gia.
Nhưng mà Lưu Cảnh Thần dù sao cũng không phải
cái loại nhị thế tổ như Lưu Uy, tuy rằng dưới cơn thịnh nộ nhưng vẫn duy trì
phong độ nho nhã lễ độ.
Từng bước một không vội không đi đến bên người
hai người Trương Đại Thiểu cùng Hàn Mộng Di, đầu tiên là chào hỏi Hàn Mộng Di:
- Mộng Di, sao em lại ở đây? Hàn bá bá tìm em
mấy ngày rồi, bác ấy rất lo lắng cho em, em nhanh trở về đi.
Hàn Mộng Di tức giận nhưng đối với một người
khiêm tốn như vậy cũng không thể phát tác, chỉ nhíu nhíu mày, nói:
- Lưu công tử, xin mời gọi tôi là Hàn tiểu thư
hoặc là Hàn Mộng Di, cám ơn sự quan tâm của anh.
Lưu Cảnh Thần cũng không tức giận, tiếp tục
thái độ ôn hòa nói:
- Em đã không thích anh gọi như vậy thì trước
hết anh sẽ gọi em là Hàn tiểu thư. Nhưng mà anh phải nhắc nhở em, em đã là vị
hôn thê của anh, đừng có đi với người đàn ông khác thì tốt hơn.
- Lưu Cảnh Thần, tôi sẽ không gả cho anh!
Hàn Mộng Di biến sắc, cả giận nói.
Sắc mặt Lưu Cảnh Thần cũng có chút khó coi, mặc
cho ai nhìn thấy vị hôn thê của mình như vậy cũng sẽ không thoải mái, chịu đựng
tức giận hừ nói:
- Đây là chuyện do người lớn trong nhà quyết định,
không phải là do em!
Quay đầu lại, nhìn Trương Đại Thiểu lại nói:
- Trương Thiên, tôi hy vọng cậu cách xa vị hôn
thê của tôi một chút.
Trương Đại Thiểu nhún vai:
- Tôi cũng đang muốn cảnh cáo anh, Mộng Di là
người phụ nữ của tôi, anh về sau đừng có làm phiền cô ấy.
Sắc mặt Lưu Cảnh Thần đột nhiên thay đổi, hừ một
tiếng rồi sau đó ánh mắt trịnh trọng nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu:
- Chuyện ngày hôm nay, cậu phải cho tôi một sự
công bằng.
Trương Đại Thiểu cũng ngẩng đầu lên:
- Anh muốn công bằng thế nào?