- Là mày sao?
Thấy Trương Đại Thiểu
đi tới, Hoắc Đô vô cùng ngạc nhiên, trong tiếng cười của hắn kèm theo sự dữ tợn:
- Tiểu tử, tao đang lo
không có cơ hội để báo thù, không ngờ mày lại tự tìm đến, mày nghĩ rằng có thể
đánh thắng tao được sao?
Trương Đại Thiểu không
thèm để ý đến vẻ mặt của Hoắc Đô, trong ánh mắt chỉ có sự sắc bén, nói:
- Hoắc Đô, thực sự
không dám giấu diếm, lúc nãy bắn súng tôi đã hạ thủ lưu tình, nhưng bây giờ thì
không, tôi sẽ đánh bại anh trong vòng một chiêu. Vốn dĩ tôi cũng định giữ lại mặt
mũi cho anh, thế nhưng anh lại quá kiêu ngạo, không những hung hăng ngang ngược
mà lại còn giả vờ đạo đức, tôi thấy có lỗi với Đảng và Nhân dân quá.
Anh cũng đừng
trách tôi, muốn trách thì hãy trách bản thân mình ngu xuẩn đi.
Xì xào...!
Những lời Trương Đại
Thiểu vừa nói ra khiến toàn bộ sàn vật đồng thanh "ồ" lên, vốn bọn họ
cho rằng Hoắc Đô là người kiêu ngạo nhất rồi nhưng khi so sánh hắn với Trương Đại
Thiểu thì hắn chẳng nhằm nhò gì cả.
Trương Đại Thiểu từ đầu
tới cuối chửi Hoắc Đô xối xả, cũng chả thèm chào hỏi ai, đây mới thực sự là
kiêu ngạo.
Quân khu J cho rằng
Trương Đại Thiểu làm vậy thì có chút ảnh hưởng đến danh tiếng của quân khu, thế
nhưng so với những gì quân khu vừa bị Hoắc Đô mắng thì chuyện danh tiếng bị ảnh
hưởng đó cũng không đáng kể.
Thấy bộ dạng giận đến
sắp phun ra lửa của Hoắc Đô, mọi người cảm thấy thoải mái, thầm khen ngợi, thiếu
chút nữa là vỗ tay tán thưởng rồi.
Tề Quân Bình giận tím
mặt, hắng giọng, thở hắt ra một hơi, trừng mắt nhìn Trầm Vạn Tài, nói:
- Lão Trầm, anh nên
xem lại người của anh một chút, tại sao lại không có chút tố chất cách mạng nào
vậy? Hiện giờ đang là lúc người của hai quân khu giao lưu, thái độ của hắn vô lễ
thì đã đành, giờ lại mở miệng mắng chửi người khác, anh nghĩ sao về chuyện này?
Mặc dù trong lòng Trầm
Vạn Tài cũng hiểu rằng Trương Đại Thiểu làm vậy là có chút thiếu sót, tuy nhiên
hắn cũng phải đứng lên mà chống đỡ, ít nhất thì sĩ khí của quân khu J chưa bao
giờ dâng cao như vậy.
Hắn liền hừ một tiếng:
- Lão Tề, tất cả những
lời hắn nói có câu nào là mắng chửi người khác không, tôi nghe không rõ, có thể
phiền anh nói lại cho tôi nghe được không? Nhất định tôi sẽ dạy dỗ lại hắn!
Tề Quân Bình nhất thời
chán nản:
- Lão Trầm, anh....
Trầm Vạn Tài quay đầu đi,
không thèm để ý đến Tề Quân Bình.
Hoắc Đô thân là Binh
vương của quân khu Nam Sơn, đi đến đâu cũng được người khác ngưỡng mộ, kính trọng,
chưa bao giờ bị làm nhục hay khinh thường dù chỉ là một chút chứ đừng nói là bị
làm nhục đến mức này.
Vào lúc này hắn đã thực
sự tức giận và quyết đối phó thẳng tay với Trương Đại Thiểu.
- Tiểu tử, mạnh miệng
cũng không được gì, hãy dùng nắm đấm đi. Đừng tưởng rằng thắng tao được một lần
là giỏi, đừng quên, tao là một Binh vương toàn năng, tao sẽ khiến mày hối hận.
Nói đến đây Hoắc Đô khởi
động gân cốt, nghe tiếng răng rắc vang lên, sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng,
bản lĩnh của Hoắc Đô như vậy, chẳng lẽ tên Trương Đại Thiểu kia có thể đánh bại
hắn thật sao?
Ngay lúc Hoắc Đô vừa
khởi động gân cốt xong và định ra tay thì Trương Đại Thiểu ngăn hắn lại:
- Hoắc Đô, đừng nóng vội,
tôi không giống anh, đầu tiên phái một người lên tiêu hao sinh lực anh Dũng,
quan sát cách đánh của anh Dũng sau đó mới xuất thủ và miễn cưỡng đánh thắng
anh Dũng trong vòng 10 chiêu. Với trò đó của anh đúng là quá mức vô sỉ, tôi thì
không thèm làm như vậy. Anh và anh Dũng đã đánh nhau một hồi rồi, để cho công bằng......tôi
cho anh 10 phút để nghỉ ngơi, sau 10 phút mình đánh cũng không muộn.
- Cuồng vọng, đúng là
cuồng vọng.
Hoắc Đô giận đến bốc khói,
nghiến răng nghiến lợi hét lớn:
- Tao không cần nghỉ
ngơi, bây giờ tao có thể đánh bại mày, mày còn chần chờ gì nữa, ra tay nhanh
đi.
Đối với việc Hoắc Đô
la to như vậy thì Trương Đại Thiểu cũng không thèm để ý mà cứ thế ngồi dưới đất,
nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh, xem như không có sự tồn tại của Hoắc
Đô. Mặc cho Hoắc Đô đứng một bên chửi mắng thì hắn vẫn không nhúc nhích.
Mọi người ở sàn vật
lúc này bắt đầu nhìn Trương Đại Thiểu bằng một cặp mắt khác, bất luận thân thủ
của người này như thế nào đi chăng nữa thì về phần tính cách của hắn cũng cực
kì hiếm thấy.
Hoắc Đô cũng dần tỉnh
táo lại, bắt đầu điều chỉnh lại cách cư xử với Trương Đại Thiểu, người thanh
niên này tuyệt đối không bình thường, không thể xem thường được.
Thế nhưng nói đến một
chiêu đánh bại thì Hoắc Đô thấy khinh thường, cứ như vậy thì tao sẽ cho mày thấy
hậu quả của việc cuồng vọng. Tự nghĩ rằng mình là vô địch thiên hạ sao, đây
chính là ý nghĩ ngu xuẩn nhất.
Hết 10 phút Trương Đại
Thiểu đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Nghỉ ngơi xong chưa,
nếu chưa xong thì tôi có thể đợi thêm lát nữa.
Hoắc Đô hung hăng nói:
- Tiểu tử, bớt nói nhảm
đi, ra tay đi!
Nói xong Hoắc Đô nhìn
chằm chằm vào Trương Đại Thiểu đầy vẻ cảnh giác, đợi hóa giải chiêu thức bí hiểm
của Trương Đại Thiểu, thế nhưng Trương Đại Thiểu vẫn đứng sững đó, khinh thường
nói:
- Hoắc Đô, nếu như tôi
động thủ trước thì anh sẽ không có cơ hội xuất thủ đâu.
Hoắc Đô nổi giận nói:
- Là mày sợ đúng
không, nếu mày sợ thì có thể chịu thua, không cần phải dài dòng như vậy đâu, hoặc
là động thủ, hoặc là cút đi, lão tử không có thời gian đâu.
Trương Đại Thiểu gật đầu,
có chút đồng tình nhìn Hoắc Đô:
- Hoắc Đô, vậy thì anh
phải cẩn thận rồi, đây chính là hậu quả do anh gây ra, đừng trách tôi.
Chân phát ra tiếng
gió, phóng một cước về phía Hoắc Đô.
Cái gì? Nhanh vậy sao?
Hoắc Đô cực kì sợ hãi, bỗng nhiên có một cảm giác bất lực xuất hiện, bản lĩnh
như hắn mà cũng không biết phải đối phó như thế nào cả.
Đầu óc hoàn toàn không
có phản ứng, đột nhiên Hoắc Đô thấy cơ thể mình bay đi, sau đó ngã cái bịch
trên mặt đất, choáng váng.
Chuyện này là không thể!
Một cước của Trương Đại
Thiểu mạnh như một quả bom, khiến mọi người thất điên bát đảo, thật không thể
tin vào con mắt mình.
Mạnh mẽ như Hoắc Đô mà
bị một cước đá bay sao?
- Tôi....tôi không
nhìn lầm chứ?
Trầm Vạn Tài dụi mắt
liên tục, thiếu chút nữa bị chảy nước mắt, cuối cùng mới tin đây là sự thật, tiểu
tử này thật đúng là mạnh mẽ.
Sau khi hết khiếp sợ
thì Trầm Vạn Tài sung sướng cười phá lên:
- Lão Tề, bây giờ anh
có thể nói gì nữa đây, không ngờ là anh lại là người giữ lời như vậy, đúng là để
cho bọn tôi thắng một lần, chuyện này thật tốt mà.
Gương mặt già nua của
Tề Quân Bình co quắp lại, kinh sợ, cực kì xấu hổ, hận không thể tự đánh mình
hai cái tát, hối hận vô cùng, nếu không phải mình gây sự ép người ta thì bây giờ
cũng không bị mất mặt đến như vậy.
Lúc này Hoắc Đô mới lồm
cồm bò dậy, gương mặt thất sắc, nổi điên rống to lên với Trương Đại Thiểu:
- Lần này không tính,
tao chưa chuẩn bị xong.
Chúng ta thử lại lần nữa.
Trương Đại Thiểu ung
dung chắp tay, lạnh lùng nói:
- Tùy anh.
Hoắc Đô mở to mắt nhìn
trừng trừng vào Trương Đại Thiểu, thấp giọng thở hổn hển, nhìn giống như một
con mãnh thú sắp ăn thịt người, thoạt nhìn sẽ khiến mọi người sẽ sợ chết khiếp.
Hắn điên cuồng dốc
toàn lực, hét lớn một tiếng, hướng về phía Trương Đại Thiểu mà ra tay, vừa ra
tay là sử dụng ngay sát chiêu mạnh nhất.
Mọi người nhìn thấy cảnh
này thì đều không nhịn được liền thở dài một hơi, đường đường là một Binh vương
Hoắc Đô mà cũng có lúc chật vật như thế này, phải liều mạng đến như vậy, chuyện
này nguyên nhân đều là do người thanh niên bí hiểm kia.