Lúc mọi người vẫn còn
đang căng mắt ra nhìn thì Trương Đại Thiểu vẫn đứng đó không nhúc nhích, làm
như không có chuyện gì xảy ra, đến cả nháy mắt cũng không luôn, dường như đối mặt
với một cao thủ đằng đằng sát khí mà hắn chỉ xem như gió thoảng qua, không thèm
để ý đến.
- Vù!
Hoắc Đô đã áp sát đến
trước mặt Trương Đại Thiểu, công kích cực kì bén nhọn, Trương Đại Thiểu bình
tĩnh giơ một cánh tay lên, đánh một cái bốp vào ngực Hoắc Đô.
- Bịch!
Cứ như vậy, trong nháy
mắt thân hình to lớn của Hoắc Đô lại bay lên và ngã cái bịch trên mặt đất.
Cái gì?
Trên sàn vật một lần nữa
trở nên lặng ngắt như tờ, ai cũng há hốc mồm, khó có thể tin được chuyện trước
mắt, rất lâu sau mới hoàn hồn lại.
Một lần nữa Trương Đại
Thiểu lại làm mọi người bị chấn động, người trẻ tuổi này sao lại lợi hại như vậy,
Hoắc Đô so với hắn thì đúng là một mẩu bánh vụn mà thôi.
Trương Đại Thiểu nhìn
Hoắc Đô nằm như chó chết dưới mặt đất, sắc mặt không có một chút biến hóa nào,
lạnh lùng nói:
- Hoắc Đô, làm người
thì không nên quá kiêu ngạo.
Nói xong Trương Đại
Thiểu liền xoay người rời đi, bước từng bước một đến bên cạnh Tô Dũng.
Vẻ mặt Hoắc Đô dại ra,
không có cách nào chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, một lúc lâu sau mới đứng
dậy, đi về phía trước như người vô hồn.
Nhìn bóng dáng thẫn thờ
kia, tất cả mọi người không ai thấy thông cảm cho hắn mà chỉ cảm thấy vui sướng
thôi, ai bảo lúc trước lớn lối làm gì.
Thấy Binh vương Hoắc
Đô bị đối phương đánh cho không ngóc đầu lên nổi thì Trầm Vạn Tài và mấy lãnh đạo
quân khu J cực kì phấn khích. Tuy nhiên bọn họ cũng không châm chọc, khiêu
khích đối phương như Tề Quân Bình.
Tuy rằng như vậy nhưng
toàn bộ quân khu Nam Sơn vẫn giống như bị người ta đánh cho một bạt tai vậy, tất
cả nhất thời chán nản.
Trận đấu vật lộn tự do
kết thúc, Binh vương Hoắc Đô bị Trương Đại Thiểu hạ trong vòng một chiêu, những
người khác bắt đầu thấy xấu hổ.
Quân khu Nam Sơn không có người nào dám ra
khiêu chiến nữa, không cần nói thêm nữa, thi đấu vật lộn tự do bên quân khu J
thắng.
Cuộc thi tiếp theo là
mang vật nặng chạy 25km, lần này lửa kiêu ngạo của quân khu Nam Sơn đã bị dập tắt,
cả Hoắc Đô và Tề Quân Bình đều đột nhiên trở nên câm điếc, đến đánh rắm cũng
không nốt, bọn họ thực sự đã bị Trương Đại Thiểu làm cho hoảng sợ.
Trầm Vạn Tài cũng không
đợi Tô Dũng can thiệp thì liền đưa Trương Đại Thiểu vào danh sách tham gia thi
tiếp, cuối cùng hắn cũng nhìn thấu thanh niên đó chính là một cao thủ thần bí,
chỉ cần có người đó thì loại người cỡ như Hoắc Đô cũng đừng mơ mà nhảy nhót được.
So với lúc mới bắt đầu
lần này quân khu Nam Sơn nhìn thấy Trương Đại Thiểu lên đài thi đấu ai cũng
cũng thầm kêu khổ: vị đại thần này sao lại lên tiếp vậy? Hắn là người trên trời
phái xuống để hành hạ chúng ta sao?
Hoắc Đô đứng từ xa
nhìn Trương Đại Thiểu, cắn chặt môi, vừa giận vừa sợ, hắn không thể kiêu ngạo
được nữa, giờ chỉ biết yên lặng cúi đầu thi đấu
Trận này Trương Đại
Thiểu không làm mọi người thất vọng, lại một lần nữa hắn vượt lên bỏ xa đối thủ
và giành được hạng nhất, Hoắc Đô về nhì nhưng bị bỏ lại rất xa.
Đám người Trầm Vạn Tài
cực kì vui mừng, bọn họ vừa nhìn thấy Trương Đại Thiểu bức người đến như vậy
thì đều xem hắn là anh hùng rồi.
Ác mộng của quân khu
Nam Sơn bắt đầu từ đây, lúc trước Binh vương Hoắc Đô đánh đâu thắng đó, không
ai bì kịp, nhưng lần này đã bị Trương Đại Thiểu cho rớt lại phía sau.
Đến cuối cùng Hoắc Đô
dường như phát khóc, hận không thể quỳ xuống cầu xin Đại Thiểu: Đại ca, anh có
thể đừng.....thi nữa được không?
Trong cuộc thi này,
toàn bộ người của quân khu Nam Sơn đều trở nên ngây ngốc, bất luận là Hoắc Đô
hay Tề Quân Bình gì cũng đều toát mồ hôi lạnh đầy người, đừng nói là lớn lối, đến
cả thở mạnh họ cũng không dám.
Đám người Trầm Vạn Tài
vừa uống nước trà vừa cười híp mắt thích thú nhìn Trương Đại Thiểu hạ nhục quân
khu Nam Sơn, tình hình thê thảm của quân khu Nam Sơn lúc này hoàn toàn khác với
lúc trước.
Đợi buổi giao lưu của
hai quân khu kết thúc thì nghe đâu ở quân khu Nam Sơn có người khóc lóc, đau khổ
các kiểu. Tô Dũng tự mình đưa Trương Đại Thiểu ra khỏi cổng chính quân khu.
Sắp tới lúc chia tay
thì Tô Dũng đưa cho Trương Đại Thiểu một phong thư:
- Tiểu Trương, đây là
của bố tôi đưa cho cậu.
Trương Đại Thiểu nhận
phong thư bóp một cái, phát hiện ra bên trong là một vật rất cứng, hắn hỏi:
- Anh Dũng, đây là cái
gì?
Tô Dũng lắc đầu:
- Tôi cũng không biết
bên trong là gì nữa, nói chung chắc chắn đồ bố tôi đưa cho cậu là đồ tốt, cậu
nhất định phải nhận lấy.
Nói xong câu đó Tô
Dũng tiếp tục lái xe đi.
Trương Đại Thiểu cầm
phong thư, trầm ngâm chỉ chốc lát rồi xé ra, bên trong là một cái thẻ nhỏ.
Miếng thẻ có màu vàng,
trên mặt có con dấu của quân khu, ngoài ra còn có chữ kí của Tô Vũ, không còn
gì nghi ngờ nữa, đây chính là thẻ thông thành, sau này Trương Đại Thiểu có thể
trở lại quân khu J mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Mỉm cười, Trương Đại
Thiểu cất thẻ thông hành đi, cũng không nói thêm chuyện gì khác.
Chỉ có điều hắn không
biết rằng, thẻ thông hành màu vàng đó Tô Vũ chỉ phát ra có hai cái mà thôi, cái
Trương Đại Thiểu đang cầm trên tay là cái thứ ba, không chỉ là thẻ thông hành
mà sức mạnh của thứ này Trương Đại Thiểu hiện giờ hoàn toàn không thể nghĩ tới.
......
Bệnh viện Cẩm Giang, bệnh
viện tốt nhất Tĩnh Hải, phòng bệnh đặc biệt, Lý Sát nằm trên giường bệnh, mặt
không chút máu, ánh mắt rã rời, nhìn giống như là một xác chết vậy.
Từ lúc bị Trương Đại
Thiểu "điểm" một cái vào người thì Lý Sát cảm thấy "cây gậy"
của mình đã biến thành thứ vô dụng, có làm thế nào cũng không có phản ứng.
Thậm chí hắn còn tìm đến
hai cô gái ở tiệm uốn tóc để họ trêu ghẹo "thằng bé" hơn nửa tiếng đồng
hồ, cuối cùng cũng không có cách nào cho "nó" có phản ứng cả.
- Từ hôm nay trở đi
mày sẽ là một người bị liệt dương.
Giọng nói của Trương Đại
Thiểu vang lên trong đầu hắn, Lý Sát sợ hãi.
Hắn cũng không kịp
liên hệ với bác
sĩ tư từ Yến Kinh mà vội vàng đến bệnh viện Cẩm Giang kiểm tra.
Bác sĩ giỏi nhất của
Tĩnh Hải đã chẩn đoán qua bệnh của Lý Sát, thế nhưng bác sĩ kia lại bó tay, lắc
đầu xin lỗi Lý Sát.
- Mẹ nó, mày có muốn
kiếm cơm không, dùng sức cho tao.
Bên cạnh giường bệnh
có một y tá đang cúi người xuống dưới quần Lý Sát, ngậm "của quý" của
hắn trong miệng, ra sức "cày". Tiếc là không làm gì được, "đồ
chơi" kia vẫn cứ mềm nhũn ra.
Điều này khiến cho người y tá kia vô cùng thất vọng.
- Làm đến nửa ngày mà
vẫn không có cách nào cả.
Người y tá kia khinh
thường nghĩ thầm, thế nhưng cô cũng biết thân phận Lý Sát cao quý, nghe vậy
cũng không dám chậm trễ, sử dùng hết bản lĩnh của mình.
Thế nhưng kết quả là
"đồ chơi" kia lại càng mềm hơn.
- Cút! Mau cút đi cho
tao!
Đến cuối cùng vẫn
không cứng nổi thì Lý Sát nổi giận, đá người y tá xuống giường.
Đợi người y tá khúm
núm đi ra ngoài xong thì Lý Sát nổi điên, hét to lên:
- Trương Thiên, tao sẽ
giết chết mày!