Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 140: Chương 140: Đây là khách sạn của Trịnh Thiểu.​




- Mày dám mắng tao?

Ước chừng bốn giây trôi qua, Chu Tiễn mới định thần lại, chỉ vào Trương Đại Thiểu rít gào.

Dưới cơn thịnh nộ, phong thái quý ông gì cũng không còn, giờ phút này Chu Tiễn trợn mắt, nhe răng nhếch miệng giống như một người đàn bà đanh đá chanh chua ở nông thôn. Hắn không thể tin được, một thằng oắt con cũng dám mắng mình.

Trương Đại Thiểu lắc đầu phiền muộn:

- Haizz, hôm nay là ngày họp lớp của Thanh Thanh, tôi không muốn gây phiền toái, đừng có đứng trước mặt lão tử kêu chít chít nữa, cút đi!

Dại ra, toàn bộ dại ra, trên mặt tất cả mọi người đều cùng một biểu tình, ngay cả Vương Bằng ở sau lưng châm ngòi ly gián vẻ mặt cũng dại ra.

Mọi người khó tin nhìn Trương Đại Thiểu, cảm xúc dâng lên, người này, chẳng lẽ ăn phai gan hùm mật gấu sao?

Chu Tiễn tức giận run người, vươn tay phải chỉ vào Trương Đại Thiểu, run run nói không ra lời:

- Tiểu tử, mày chết chắc rồi!

Nói xong, lấy di động ra, nói một hơi:

- Ở đây có một kẻ điên, dẫn người lên đây mang hắn đi ra ngoài cho tôi!

Không lâu sau bảo vệ phá cửa đi vào, nhìn lướt xung quanh, phát hiện bóng dáng Chu Tiễn thì lập tức vội vàng chạy tới.

- Chính là kẻ điên này, đá hắn ra ngoài cho tôi!

Chu Tiễn chỉ vào Trương Đại Thiểu, giận dữ hét lên.

Trương Đại Thiểu trong phút chốc đã bị bảo vệ vây quanh.

- Họ Chu kia.

Trương Đại Thiểu vẻ mặt không thay đổi, ngồi dựa lưng vào ghế, lấy tay chỉ vào Chu Tiễn:

- Bây giờ mày đem người rời đi, tao có thể coi như không xảy ra chuyện gì, nếu không cũng đừng trách tao không khách khí.

Chu Tiễn hai mắt đỏ ngầu:

- Tiểu tử, lúc này mà mày còn dám uy hiếp tao, đầu óc mày có bệnh sao?

Sau đó quát bảo vệ:

- Còn đứng đó thất thần làm cái gì, đem hắn ra ngoài!

- Dạ, Chu quản lý!

Các nhân viên an ninh khúm núm lên tiếng, đang muốn bắt Trương Đại Thiểu lại, Trương Đại Thiểu bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng bật dậy, nhanh đến trình độ không thể giải thích, các bảo vệ này căn bản là chưa có kịp phản ứng lại, Trương Đại Thiểu đã đứng trước mặt Chu Tiễn.

Trương Đại Thiểu nhếch miệng cười với Chu Tiễn, Chu Tiễn lập tức run lên, chẳng lẽ hắn biết võ? Làm sao lại nhanh như vậy?

- Mày, mày muốn làm cái gì?

Chu Tiễn luôn luôn bắt nạt kẻ yếu, nhưng đứng trước mặt Trương Đại Thiểu lại giống như một con rùa nơm nớp lo sợ, ngay cả giọng nói cũng có chút lo lắng.

- Tao phải đánh mày.

Trương Đại Thiểu không mặn không nhạt nói, bỗng nhiên đầu vai chấn động, một cái tát không lưu tình chút nào xuất ra.

Bốp!

Cái tát phát ra âm thanh vang dội, quanh quẩn thật lâu trong đại sảnh, mọi người đều trợn tròn mắt, người này thực sự dám đánh Tổng Giám đốc Chu!

Chu Tiễn thực sự bị cái tát này làm cho phát mộng, quay cuồng trên mặt đất vài cái, suýt chút nữa là đập vào bàn, lúc này đầu óc choáng váng đứng lên.

- Tiểu tạp chủng, mày dám đánh tao, tao phải giết chết mày!

Ánh mắt Chu Tiễn giống như muỗn giết người, phát ra tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa.

Nhưng không dám tới gần Trương Đại Thiểu, chỉ vào các nhân viên an ninh xả giận:

- Các ngươi con mẹ nó đều là đống phân, nhiều người như vậy cũng không làm được gì! Lên cho tao! Không đánh chết thằng nhóc này thì con mẹ nó cuốn gói hết cho tao!

Các nhân viên an ninh bị sự mạnh mẽ của Trương Đại Thiểu dọa sợ rốt cuộc hồi phục tinh thần lại, đều rút côn ra nhằm vào Trương Đại Thiểu.

- Thanh Thanh, bạn trai của cậu cũng quá mạnh mẽ đi.

Tomboy giơ ngón tay lên, còn cầm theo điếu thuốc nhưng không có vứt đi, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Trương Đại Thiểu, trong ánh mắt lại có một tia sùng bái.

Ảnh ngược của người con trai trong mắt tomboy, Trương Đại Thiểu ngạo nghễ đứng, giống như chiến thần trong gió, không động đậy chờ đợi bảo vệ ở đối diện vọt tới.

Đó là hình ảnh của anh hùng.

Thời buổi này, mỹ nữ luôn luôn sùng bái anh hùng, đàn ông cũng giống như phụ nữ không có ngoại lệ.

Liễu Thanh Thanh lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý gật gật đầu:

- Đó là đương nhiên!

- Nhưng mà ...

Tomboy lập tức nhíu mày, có chút không giải thích được quan sát Liễu Thanh Thanh:

- Nhiều bảo vệ như vậy, bạn trai của cậu sẽ không bị hạ chứ? Cậu một chút cũng không lo lắng sao?

- Tôi phải lo lắng cái gì?

Liễu Thanh Thanh cũng không giải thích được, không phải chỉ là mấy bảo vệ nhỏ nhoi thôi sao, có gì phải lo lắng chứ.

Rất nhanh, sự thật đã chứng minh lo lắng của tomboy là dư thừa, mấy bảo vệ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang sau khi tiến lên, tất cả đều nằm rạp trên mặt đất.

- Đẹp ngây người!

Tomboy vẻ mặt ngây ngốc, thì thào nói.

Mấy người bạn học khác cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Đại Thiểu, vẻ mặt sùng bái, thì ra bạn trai của Liễu Thanh Thanh là một cao thủ võ thuật!

Liễu Thanh Thanh nhìn thấy bộ dạng mọi người bị thuyết phục bởi Trương Đại Thiểu, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, có một loại thỏa mãn trước nay chưa bao giờ có.

Trương Đại Thiểu vỗ vỗ tay, như là phủi đi tro bụi, không để ý đến bảo vệ của Chu Tiễn nằm trên mặt đất, lập tức đi về chỗ ngồi của mình.

Đối với trình độ này của Chu Tiễn, Trương Đại Thiểu căn bản không có hứng thú.

- Được lắm tiểu tử.

Chu Tiễn không có để ý đến ý tốt của Trương Đại Thiểu, ánh mắt hắn càng thêm âm trầm, không hành hạ Trương Đại Thiểu một chút cuộc sống hằng ngày của hắn sẽ không bình an.

- Dám gây sự ở đây, mày có biết đây là khách sạn của ai không hả? Tao nói cho mày biết, đây là khách sạn của Trịnh Thiểu! Mày xong rồi!

Tomboy vừa nghe thấy, lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Trịnh Thiểu là ai? Hiện giờ chính là công tử nổi tiếng nhất ở Tĩnh Hải. Là một trong Tam công tử ở Tĩnh Hải, Tứ Thiểu không biết tại sao bây giờ rất khiêm tốn, Phúc Thiểu chính là một kẻ bại hoại, điều này làm cho Trịnh Thiểu đứng đầu, lại càng tỏa sáng như mặt trời ban trưa.

- Trịnh Thiểu?

Trương Đại Thiểu có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, bật thốt lên hỏi:

- Mày nói Trịnh Thiểu nào?

- Ở thành phố Tĩnh Hải này còn ai xứng với hai chữ Trịnh Thiểu này nữa?

Chu Tiễn nghĩ Trương Đại Thiểu sợ hãi, bắt đầu đắc ý.

- Đương nhiên là Trịnh Thiểu Trịnh Thiệu Minh! Mày dám gây sự ở địa bàn của Trịnh Thiểu, thật sự là muốn chết! Mày chờ đấy!

Nói xong lấy điện thoại ra, quay số của Trịnh Thiệu Minh.

- Từ từ đã.

Trương Đại Thiểu bỗng nhiên mở miệng ngăn Chu Tiễn lại.

Khóe miệng Chu Tiễn nhếch lên, hừ nói:

- Như thế nào? Sợ sao? Sợ cũng muộn rồi!

- Không cần mày phải gọi, tao tự liên hệ với Trịnh Thiệu Minh được rồi.

Trương Đại Thiểu cũng lấy di động ra, nhấn một dãy số.

- Giả vờ cái gì, nhìn bộ dạng của mày cũng có thể quen biết Trịnh Thiểu sao?

Chu Tiễn nhìn Trương Đại Thiểu khinh bỉ, chờ Trương Đại Thiểu nói chuyện điện thoại xong, hắn sẽ vạch trần lời nói dối của Trương Đại Thiểu.

- Này, Thiệu Minh, đang làm cái gì vậy? À, cũng không có chuyện gì quan trọng, chính là tôi đang ở khách sạn Thiên Lý, có một Tổng Giám đốc Chu Tiễn luôn làm trò bức bách trước mặt tôi. Cái gì? Không cần cậu tới đây đâu, thực sự không cần ... Được rồi, lát nữa gặp đi.

Một lát sau, Trương Đại Thiểu ngắt điện thoại, chỉ thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình.

Trương Đại Thiểu giật mình, xem ra, tất cả mọi người đều nghĩ mình cố ý lừa gạt.

- Vừa rồi mày nói chuyện với Trịnh Thiểu sao?

Chu Tiễn khinh thường nói.

- Giả thần giả quỷ! Trịnh Thiểu sao lại quen biết một người như mày chứ! Bây giờ tao sẽ nói chuyện với Trịnh Thiểu, nếu Trịnh Thiểu cao hứng, tao thậm chí có thể làm cho mọi người ở đây được gặp Trịnh Thiểu!

Nhưng sau một lúc gọi điện, Trịnh Thiểu bên kia không có nghe máy, ngược lại cúp máy, điều này làm cho Chu Tiễn bỗng có cảm giác không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.