Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 139: Chương 139: Tay anh không đủ dài hay bị chặt đứt?




Tomboy nói vậy, Trương Đại Thiểu không biết đáp lại thế nào, trước hết không nói cũng biết cách nhìn người của hắn mạnh như thế nào, chỉ cần là hắn tinh thông Ma Đồng Thuật có thể thấy được lòng người, hắn đã sớm biết tâm tư của Liễu Thanh Thanh.

Cô nàng này, thực sự có chút tâm tư với mình.

Nhưng Trương Đại Thiểu cũng không có suy nghĩ nhiều đến chuyện này, trên vai hắn còn đeo một sứ mệnh lớn, không phải thời điểm nói đến tình cảm riêng tư.

- Nếu cậu đã nhận lời cô ấy, tôi hy vọng cậu có thể đối tốt với cô ấy.

Tomboy nghiêm túc hiếm thấy nhìn Trương Đại Thiểu.

- Nếu cậu làm không được thì xin mời cậu tránh xa cô ấy một chút.

Nói xong, tomboy hút thuốc, vỗ vỗ mông, ngồi vào một bên.

- Các bạn học chú ý! Chờ thêm chút nữa, anh em tốt của tôi, Tổng Giám đốc khách sạn Thiên Lý, Chu Tiễn, Chu quản lý sẽ đến đây, mọi người nhớ biểu hiện tốt một chút đấy.

Vương Bằng bỗng nhiên cất lời làm cho mọi người ở đây kích động, tổng giám đốc của khách sạn Thiên Lý, đó chính là một nhân vật lớn, có thể nịnh bợ được loại nhân vật này, trong tương lai sẽ có chuyện khó lường.

Trong đại sảnh lần thứ hai xôn xao, có rất nhiều người lại bắt đầu đến nịnh bợ Vương Bằng, điều này làm cho Vương Bằng càng thêm đắc ý.

Lúc này, Vương Bằng cảm thấy di động rung lên, lấy ra vừa thấy dãy số trên mặt đã hiện lên một bộ dáng lấy lòng quen thuộc, ngẩng đầu lên, ưỡn ngực hét ro lên:

- Im lặng một chút, Chu quản lý gọi điện tới.

Lúc này mới kích động nghe điện thoại:

- Này, Chu quản lý, anh đến chưa?

Bạn học ở chung quanh nhìn, một trận hâm mộ ghen tị oán giận, khi nào thì ta cũng có thể biết một nhân vật lớn như vậy đây!

Tiếp điện thoại xong, Vương Bằng vội vàng chạy ra ngoài, không lâu sau, một người khoảng hai bảy hai tám tuổi đi vào cùng Vương Bằng.

Người thanh thiên một thân trang phục chỉnh tề, kẹp cà-vạt cũng làm bằng vàng ròng, dưới ánh sáng chiếu ra bốn phía, mắt mọi người đều không mở ra được.

Không cần phải nói, hắn khẳng định chính là tổng giám đốc khách sạn Thiên Lý, Chu Tiễn.

Chu Tiễn vừa xuất hiện, lập tức thay thế địa vị Hoàng Thượng của Vương Bằng, nói cách khác, Chu Tiễn trực tiếp biến thành Thái Thượng Hoàng, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều mang theo chút nóng bỏng.

Đi cùng Vương Bằng, Chu Tiễn ở mỗi bàn đều uống vài chén rượu, không khí lúc này nóng lên.

- Ha ha ha, tôi nói các cậu biết, tôi và lão Chu là bạn thân đấy.

Vương Bằng không biết là say hay cao hứng, giơ chén rượu miệng lưỡi lưu loát:

- Ba năm trước đây, tôi phụ trách một cái dự án chết bởi vì vấn đề điều hành làm thiếu hụt ba nghìn vạn, sau khi lão Chu biết không nói hai lời, lập tức cho tôi mượn ba nghìn vạn, làm cho tôi rất cảm động.

Khóe mắt Vương Bằng hợp thời đỏ hoe, lắc đầu cảm thán nói:

- Từ đó trở đi, tôi tự hứa với lòng mình, lão Chu, là anh em cả đời với Vương Bằng tôi!

- Chu quản lí quả nhiên trọng tình trọng nghĩa, Vương Bằng có thể có anh em tốt như Chu quản lí thật sự làm cho người khác ghen tị! Đến đây, Chu quản lý, Vương Bằng, tôi kính các anh một ly.

Người bốn phía lập tức chạy tới kính rượu, Chu Tiễn chỉ nhấp một chút cũng không có uống thực, nhưng như thế cũng đủ làm mọi người kích động.

Người ta chính là Tổng Giám đốc của khách sạn bốn sao, có thể gặp được cũng là một vinh hạnh to lớn.

Cuối cùng, Vương Bằng mang Chu Tiễn đi đến bàn của Trương Đại Thiểu, mày Chu Tiễn lập tức nhíu lại, một bàn người này, hắn có phản ứng khinh thường.

Nhưng nghĩ lại mình đã đồng ý giúp Vương Bằng đuổi một người, Chu Tiễn vẫn cố kiên nhẫn đi tới.

Lại thổi phồng tình bạn kinh thiên địa quỷ thần khiếp của mình với Chu Tiễn, Chu Tiễn lại uống với mọi người một ly, không biết cố ý hay vô tình, Chu Tiễn đi qua người Trương Đại Thiểu.

Keng!

Một tiếng vang nhỏ, kim quang chợt lóe, cái kẹp cà-vạt bằng vàng kia của Chu Tiễn bỗng nhiên rớt xuống, lại ngay ở trước mặt Trương Đại Thiểu.

Chu Tiễn xoay người lại, lấy một ngón tay chỉ Trương Đại Thiểu, sai bảo:

- Đem nhặt kẹp cà-vạt của tôi, đưa lại đây.

Mệnh lệnh nói ra, ánh mắt khinh bỉ rõ ràng vô cùng, người chung quanh lập tức im lặng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm..

Vương Bằng ở một bên cười nhạo không thôi nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, cười lạnh không thôi, tiểu tử, mày không phải cuồng sao, tao xem mày làm sao bây giờ! Nhặt, mày hôm nay sẽ mất mặt, không nhặt, mày hôm nay hoàn toàn đắc tội Chu Tiễn, vậy mày cũng đừng nghĩ an ổn mà sống.

Chu Tiễn thì đứng chắp tay sau lưng, trên cao nhìn xuống, đang chờ đợi Trương Đại Thiểu khúm núm đem đồ vật đưa tới.

Theo hắn thấy, đã biết thân phận địa vị của mình, có thể để cho một người nghèo kiết hủ lậu nhặt đồ vật của mình, đó là tên đó có phúc.

Nhưng Trương Đại Thiểu giống như không nghe thấy lời nói của Chu Tiễn, đừng nói là nhặt đồ, ngay cả liếc mắt nhìn Chu Tiễn cũng không thèm, quay đầu đi, nói với Tomboy:

- Cho tôi điếu thuốc.

Tomboy ngẩn ra, cô không nghĩ Trương Đại Thiểu lại không để ý tới Chu Tiễn, nhưng vẫn lập tức đưa một điếu thuốc cho Trương Đại Thiểu.

Trương Đại Thiểu đốt thuốc, hút một hơi, khen:

- Mạnh mẽ, giống như hút thuốc vậy!

Chu Tiễn đứng ở đó, kết quả phát hiện Trương Đại Thiểu lại không nhìn, hắn buồn bực, có lẽ, tiểu tử này không có nghe thấy.

- Nhặt kẹp cà-vạt của tôi, đưa lại đây!

Chu Tiễn lại dùng thanh âm lớn hơn nói một câu.

Lần này Trương Đại Thiểu nghe thấy được, hắn phun một ngụm khói, dùng khói thổi vào Chu Tiễn:

- Là tay anh không dài hay tay anh đã bị chặt đứt? Nếu như vậy, tôi có thể giúp.

Bạn học chung quanh nhịn không được đều hít một ngụm khí lạnh, bạn trai này của Liễu Thanh Thanh, lá gan lớn quá mức cho phép rồi, ngay cả Chu Tiễn cũng dám mắng.

Chu Tiễn là ai, hắn chính là Tổng Giám đốc khách sạn bốn sao cao cấp này! Cái này còn không quan trọng, quan trọng là, hắn trẻ tuổi như vậy đã là Tổng Giám đốc, sau lưng chắc chắn có người nâng đỡ!

Ngay cả Vương Bằng cũng há to miệng, hắn chấn động trước sự can đảm của Trương Đại Thiểu.

Sắc mặt Chu Tiễn lập tức đen lại. Một tiểu tử nho nhỏ mà cũng dám ăn nói với mình như vậy, thật sự là muốn chết.

Hắn mặt âm trầm nói:

- Tiểu tử, tôi cho cậu một cơ hội, lập tức dập đầu xin lỗi tôi, chuyện này liền xong, nếu không, cậu sẽ xong đời.

- Ai nha lão Chu.

Vương Bằng giả mù sa mưa ở một bên khuyên nhủ:

- Không cần như vậy đâu, đây là bạn trai của bạn học tôi, chưa thấy mặt qua, không cần chấp nhặt với hắn.

- Tiểu Vương, không cần, tôi cũng muốn giữ mặt mũi cho cậu, nhưng mà, tôi phải đánh gãy chân tay hắn.

Quay đầu đến, quát:

- Dập đầu xin lỗi, lập tức!

Trương Đại Thiểu đem tàn thuốc bắn ra, bốp một tiếng đánh vào tiên mặt Chu Tiễn, lười biếng nói:

- Tôi nói này ông bác!

Trong đại sảnh nháy mắt an tĩnh lại, ánh mắt mỗi người đều tập trung trên người Trương Đại Thiểu, bên trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.