Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 128: Chương 128: Phi đao nhỏ bé nhanh nhẹn​




Trong nháy mắt, A Mao cảm nhận được cái chết đang đến gần.

Đạo hàn quang kia, thậm chí còn sắc bén bức người hơn so với viên đạn, làm cho A Mao có một loại cảm giác ngoài đứng chờ chết ra, mình không còn lựa chọn nào khác.

Mồ hôi lạnh lập tức chảy trên toàn thân.

- Ám tổ!

Trong óc A Mao hiện lên hai chữ này, hắn rốt cuộc đã hoàn toàn tin lời Trương Đại Thiểu, lão già Long Thiên Tôn này thì ra vẫn còn phòng bị mình.

Keng!

Một âm thanh va chậm của kim loại rất nhỏ vang lên, đạo hàn mang bắn về phía A Mao liền dừng trước cái trán của A Mao một chút, một nắm tóc ở trên không trung bay xuống, đó là tóc bị mũi nhọn xén đứt.

Một tấc, khoảng cách chỉ có một tấc A Mao sẽ bỏ mạng tại chỗ.

Lúc sau, A Mao mới nhìn rõ ràng mũi nhọn kia thì ra là một phi đao nhỏ bé nhanh nhẹn! Phi đao bóng lưỡng, mũi đao lợi hại, trên thân có sát khí khiến người khác không rét mà run, so với viên đạn còn đáng sợ hơn.

Nhưng giờ khắc này, hai ngón tay Trương Đại Thiểu lại kẹp trên phi đao kia!

Trong đại sảnh trở nên lặng ngắt như tờ, hô hấp mỗi người đều nặng nề, ai cũng thật không ngờ một cái đại thọ năm mươi bình thường lại diễn ra cảnh tàn sát lẫn nhau này.

- Vốn tôi đã cho rằng đã đủ coi trọng cậu, nghĩ lại, tôi vẫn còn xem nhẹ cậu.

Đồng tử Long Thiên Tôn lập tức co rút lại, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, không nháy mắt nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu.

- Long Thiên Tôn, nếu không cho ra con bài chưa lật của ông, thì ông vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội đâu.

Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng nói, cổ tay run lên, phi đao keng một tiếng rơi trên mặt đất, vang vọng toàn trường.

- Long Thiên Tôn, tôi giết ông!

Một tiếng rít gào phá tan yên lặng trong đại sảnh, A Mao phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt đầy sát khí chỉa súng về phía Long Thiên Tôn.

Chính lão già kia suýt nữa giết mình, A Mao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tại một khắc này gã vệ sĩ kia sắc mặt đại biến, quơ súng lục ngăn cản A Mao, vài tiếng súng vang dội liên tục vang lên trong đại sảnh.

Tiếng súng tới cũng nhanh đi cũng mau, trong đại sảnh lần thứ hai trở nên im ắng, chỉ còn lại đại hán và mấy người trúng đạn ngã trên sàn.

A Mao nằm trên mặt đất, ngực trúng một phát đạn, máu chảy không ngừng, mắt thấy cũng cầm cự không được.

- Cứu, cứu tôi.

A Mao vươn tay toàn máu tươi nắm lấy ống quần của Trương Đại Thiểu.

Đối với loại người vong ân phụ nghĩa này, Trương Đại Thiểu cũng không có thương hại gì, đáng chết thì sẽ chết, nhưng hiện tại Trương Đại Thiểu lưu lại mạng sống của A Mao còn có chỗ dùng.

Sửng sốt một lát, Trương Đại Thiểu hơi hơi cúi người, điểm ba cái xung quanh vết thương của A Mao, máu đang chảy trên miệng vết thương của A Mao lập tức ngừng lại.

- Cậu đi xuống trước đi, nơi này đã hết chuyện của cậu.

Trương Đại Thiểu thuận miệng phân phó.

Cảm nhận được vết thương trí mệnh của mình chỉ đơn giản được Trương Đại Thiểu điểm mấy cái mà chữa khỏi, A Mao càng thêm kiêng kị Trương Đại Thiểu, cũng càng cảm thấy mình may mắn đưa ra quyết định chính xác, người thanh niên này thật sự rất thần kỳ, trăm triệu lần không thể đối địch.

Đối với việc A Mao lui ra, Long Thiên Tôn không thèm liếc mắt một cái, giờ phút này, Trương Đại Thiểu mới là đại địch của mình.

- Giết hắn!

Long Thiên Tôn chỉ vào Trương Đại Thiểu, lạnh lùng mở miệng.

Vèo!

Một chiếc phi đao vô thanh vô tức bắn về phía ót Trương Đại Thiểu, Trương Đại Thiểu dùng hai ngón tay kẹp lấy, vẻ mặt khinh thường:

- Dùng chút tài lẻ này đối phó với tôi, cái này còn chưa đủ.

Lời còn chưa dứt, bấm tay bắn ra, một đạo hàn quang bỗng nhiên bắn về phía trên, đồng thời một tiếng kêu thảm thiết vang lên, không cần phải nói, cái người tập kích Trương Đại Thiểu đã trúng đao.

Chiêu thức ấy của Trương Đại Thiểu làm cho thành viên ám tổ nấp ở chỗ tối chấn động, lúc này bọn họ quyết định, phải cố hết sức xử lý Trương Đại Thiểu, bị bại lộ lực lượng cũng không tiếc.

Vèo! Vèo! Vèo!

Một khắc này, tiếng xé gió liên tiếp vang lên, từ trên lầu hai nhảy xuống ba sát thủ mặc áo đen.

Ba người kia vừa xuất hiện khiến cho mọi người có cảm giác rung động, nhất là cặp mắt kia, giống như ánh mắt sói, vô tình, lạnh lùng, nhiều hơn là khát máu.

Đay là ba người đáng sợ.

Sau khi ba người xuất hiện thản nhiên gật gật đầu với Long Thiên Tôn, rồi không để ý tới Long Thiên Tôn nữa, bước về phía Trương Đại Thiểu, cách Trương Đại Thiểu hai ba mươi bước thì dừng lại, cổ tay vừa lật đem ba phi đao sáng long lanh cầm trên tay.

Mọi người trong đại sảnh giờ phút này cảm giác đã không từ nào hình dung nổi, cho tới bây giờ bọn họ mới biết được Long Thiên Tôn lại cất giấu nhiều thuộc hạ lợi hại như vậy, xem ra lão già này, già mà không yếu.

Trương Đại Thiểu không có để ý nhiều tới ba người này, thậm chí cả liếc mắt một cái cũng không thèm, chắp tay sau lưng, chầm chậm nói:

- Ba người bọn mày, còn chưa đủ! Không muốn chết thì ngoãn ngoãn trở về chỗ cũ của chúng mày đi.

Cuồng vọng, cuồng vọng đến nỗi làm cho người ta không thể chịu đựng được! Mặc dù khát máu giống như ám tổ giờ phút này cũng không nén nổi tức giận.

- Giết mày, một mình lão tử là đủ rồi!

Một người đàn ông nóng nảy trong ám tổ hét lớn một tiếng, phi đao trong tay bắn về phía ngực Trương Đại Thiểu.

Hắn thấy, người trẻ tuổi này cũng giống như thành viên của ám tổ lúc nãy, trong nháy mắt bị thương một người, chính là bởi vì bất ngờ không ai đoán trước được hắn có bản lĩnh như vậy thôi.

Đối với người này từ trên xuống dưới, hắn có chút không phục.

- Chết đi tiểu tử cuồng vọng.

Người đàn ông nóng nảy liếm liếm đầu lưỡi, nhếch miệng cười, trên mặt có mấy vết sẹo có vẻ càng thêm dữ tợn.

Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt tươi cười của người đàn ông nóng nảy lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy Trương Đại Thiểu giống như sau lưng có mắt, tay phải duỗi ra, phi đao mình phóng ra bỗng nhiên biến mất.

Đúng vậy, là biến mất, giống như là bốc hơi trong tay Trương Đại Thiểu.

Trương Đại Thiểu trong nháy mắt khiến phi đao biến mất trong không gian, không có người có thể nhận ra ảo diệu bên trong đó.

- Đây là mày muốn chết, đừng có trách tao.

Trương Đại Thiểu xoay người lại, tay run mạnh lên, một mũi nhọn hiện lên, cái phi đao biến mất không thể giải thích kia lại xuất hiện một cách kỳ lạ, lấy tốc độ nhanh gấp mấy lần khi nãy bắn về phía người đàn ông nóng nảy.

- Xoẹt!

Một tiếng nhỏ vang lên, người đàn ông nóng nảy khó tin nhìn phi đao cắm trên đùi của mình, mang theo một vẻ khiếp sợ cùng không cam lòng, chậm rãi lùi về phía sau.

Tất cả thành viên ám tổ đều rất sợ hãi, xem ra mình vẫn xem nhẹ người thanh niên này!

- Ra tay!

Còn lại hai người không biết là ai hô to một tiếng, hai thanh phi đao ở hai phương hướng đồng thời lao đến.

Bàn tay to của Trương Đại Thiểu cũng vung lên, hai thanh phi đao kia lại vô thanh vô tức biến mất. Mọi người ở đây, mặt đều dại ra.

- Cái này, không thể giải thích được!

Trong một căn phòng ở lầu hai, một người thanh niên tóc hồng cỡ hai ba hai bốn tuổi giật mình nhìn chằm chằm màn hình theo dõi. Trên màn hình, hiện lên rõ ràng hình ảnh Trương Đại Thiểu giằng co với bốn thành viên ám tổ.

Nhưng người thanh niên tóc hồng vẻ mặt cũng không như các thành viên ám tổ khác lo lắng hoặc khủng hoảng, hắn có, nhưng chỉ là nghi hoặc cùng khó hiểu, đồng thời, còn có hứng thú.

- Nháy mắt đem phi đao giấu đi, hắn làm thế nào vậy?

Người thanh niên tóc hồng không ngừng vuốt cái mũi của mình, đây là hành động vô ý thức của hắn khi rơi vào trầm tư.

- Thật sự là một người thú vị.

Lúc này, trên màn hình theo dõi, Trương Đại Thiểu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói một câu:

- Nếu anh không xuất hiện, tôi sẽ xử lý toàn bộ người của anh đấy.

- Cái gì?

Người thanh niên tóc hồng dứng bật dậy.

- Chẳng lẽ hắn có thể cảm giác được sự theo dõi của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.