Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 127: Chương 127: Trở mặt​




Long Thiên Tôn nhìn cái đồng hồ cao bằng nửa người đặt trước mặt mình, sắc mặt xanh mét, cả người nhịn không được run rẩy, chân hắn dưới ghế bành giống như một cái hắt xì cũng có thể ngã, thấy vậy mọi người lo lắng, lão già này, sẽ không bị tức chết chứ?

Sỉ nhục, Long Thiên Tôn cho tới bây giờ đều chưa có trải qua loại vô cùng nhục nhã này!

- Trương Thiên!

Long Thiên Tôn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào giận dữ, một hơi còn chưa dứt, thế nhưng trước mắt đã tối sầm, ngã ra phía sau.

Mọi người ồ lên, Long Thiên Tôn sẽ không bị tức chết đi.

- Cha nuôi!

A Mao sắc mặt đại biến, là người đầu tiên chạy tới nâng Long Thiên Tôn dậy, bộ dạng sốt ruột cùng khẩn trương kia thật giống như là thấy cha mình sắp chết. Về phần trong lòng nghĩ thế nào, chỉ sợ ai cũng biết.

Pằng! Pằng! Pằng!

Ngay lúc Long Thiên Tôn ngã xuống, gã bên người Long Thiên Tôn đã rút súng ra chỉ vào đầu Trương Đại Thiểu, cùng lúc đó cũng có bảy tám người chạy lại, vây Trương Đại Thiểu lại ở giữa để ngăn Trương Đại Thiểu chạy trốn.

Đối với hết thảy mọi việc, Trương Đại Thiểu chỉ lười biếng liếc mắt một cái, ôm cánh tay, cười lạnh nhìn Long Thiên Tôn.

- Lão đại!

Người đàn ông phía sau cũng nâng Long Thiên Tôn dậy, tiến hành lưu thông khí huyết cho Long Thiên Tôn, qua chừng nửa tiếng, Long Thiên Tôn mới từ từ mở mắt ra.

- Lão bất tử, ông làm sao còn chưa chết vậy?

Trong lòng A Mao oán độc quát to, trên mặt lại hiện ra vẻ vui mừng, mắt đỏ hoe la lên:

- Cha nuôi, cha rốt cuộc cũng tỉnh! Thật tốt quá!

Sau khi tỉnh lại Long Thiên Tôn giống như già đi mười tuổi, thân hình vốn đã gầy yếu giờ càng thêm tiều tụy, có thể cho thấy đả kích Trương Đại Thiểu mang đến cho hắn lớn như thế nào.

- Cậu không chết, tôi đã sớm nghĩ đến.

Long Thiên Tôn dưới dự nâng đỡ của gã vệ sĩ, đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu, thở dài:

- Nếu không chết, tại sao cậu còn muốn đến đây? Lúc này đây, cậu chạy không thoát đâu.

- Muốn giữ tôi lại sao, ông còn chưa đủ sức đâu.

Trương Đại Thiểu không cho là đúng lắc đầu, căn bản không để lời nói của Long Thiên Tôn ở trong lòng.

Gốc gác của Long Thiên Tôn hắn đã sớm thăm dò rồi, đơn giản đó chỉ là một ám tổ.

Ám tổ này, đối với người thường mà nói là một lực lượng không thể lay động, thậm chí có ám tổ, ngay cả cảnh sát muốn động vào Long Thiên Tôn cũng phải suy nghĩ.

Nhưng mà đối với Trương Đại Thiểu, ám tổ chỉ là một cái rắm.

- Tôi hôm nay đến đây chính là để xử lý ông.

Ngữ khí của Trương Đại Thiểu làm cho người sợ hãi không ngớt, lấy một ngón tay chỉ vào trán của Long Thiên Tôn, khóe miệng hiện lên chút tươi cười.

Một màn này làm cho mọi người ở đây nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trương Đại Thiểu trở nên cực kỳ nóng bỏng, đây mới là đàn ông! Ở Tĩnh Hải, có ai dám động đến mặt Long Thiên Tôn nói phải xử lý Long Thiên Tôn, người thanh niên này lại cố tình làm.

- To gan!

A Mao quát lên chói tai, lấy ra một khẩu súng chỉ vào đầu Trương Đại Thiểu. Trong giây lát lại nghĩ đến sự đáng sợ của tôn đại thần này, cổ tay hơi run, chỉ về hướng khác.

- A Mao!

Trương Đại Thiểu không để ý lắc đầu.

- Đừng giả bộ nữa, cậu và tôi đã sớm ở một phe, giả bộ như vậy, thật không có ý nghĩa.

A Mao biến sắc, lập tức chột dạ nhìn Long Thiên Tôn, thao bản năng từng bước rời xa Long Thiên Tôn, sốt ruột quát Trương Đại Thiểu:

- Mày nói hươu nói vượn cái gì đó! Đừng nghĩ ly gián cha nuôi và tao! Hôm nay mày chạy không thoát!

- A Mao, tôi nói cậu não tàn, cậu cũng đừng có trách tôi.

Trương Đại Thiểu vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn A Mao, đối với bảy tám khẩu súng chỉ vào đầu mình ngay cà nhìn cũng không nhìn lấy một cái, giống như mấy cái thứ kia đều là món đồ chơi.

- Cậu thực nghĩ Long Thiên Tôn cái gì cũng không biết? Tôi nghĩ, chờ cậu nhìn thấy thi thể mẹ nuôi tương lai thì cũng đã chậm rồi.

Trương Đại Thiểu chầm chậm nói.

- Cái gì?

A Mao như bị sét đánh, liên tiếp lùi ra sau, không thể tin nổi nhìn Long Thiên Tôn. Lão già này, vậy mà đã sớm biết là mình lừa hắn! Còn đem vợ mới giết chết?

Nhưng nhìn thấy vẽ mặt lãnh khốc của Long Thiên Tôn, A Mao đã hiểu được tất cả, Trương Đại Thiểu nói đúng, hắn chậm rãi thu súng lại.

Hiên tại trong lòng A Mao lâm vào chấn động. Hắn chính xác đã chuẩn bị phản bội Long Thiên Tôn, nhưng không phải quang minh chính đại như vậy.

Trương Đại Thiểu cười nhạo nhìn A Mao, muốn mình hỗ trợ xử lý Long Thiên Tôn, lại không muốn tự mình gánh vác, ngồi mát ăn bát vàng, trên thế giới có chuyện tốt vậy sao.

Trương Đại Thiểu muốn đem chuyện này nói ra, làm cho mọi người thấy được năng lực của mình: ngay cả tâm phúc của Long Thiên Tôn cũng có thể lấy được.

Việc này đối với sự phát triển về sau của Tôn Đại Phúc cực kỳ có lợi.

Đồng thời, cũng hoàn toàn đưa A Mao về cùng trận tuyến với mình, miễn cho tiểu tử này chơi hai mặt, quay vần giữa mình và Long Thiên Tôn.

- A Mao, con đã đưa ra lựa chọn này.

Đối với hết thảy mọi việc, Long Thiên Tôn không có vẻ gì giật mình, hắn chỉ đau lòng nhìn A Mao.

Chính mình hao hết tâm tư bồi dưỡng người nối nghiệp, không nghĩ tới vẫn đối đầu với mình.

- A Mao, anh, anh thật sự phản bội lão đại?

Gã vệ sĩ kiểu gì cũng không thể tiếp nhận được, nhìn A Mao run giọng hỏi.

A Mao không nói gì, nhưng vẻ mặt hắn so với lời nói còn thuyết phục hơn.

- Tao giết mày!

Người đàn ông hét lớn một tiếng, lấy súng chỉ về hướng A Mao, A Mao cũng biểu hiện ra là một sát thủ được rèn luyện hằng ngày, theo bản năng lấy súng chỉ về người đàn ông.

Nhưng tại thời khắc đó, ba bốn người bao vây Trương Đại Thiểu lại chỉ họng súng về phía người đàn ông, đương nhiên, cũng có người chỉ vào A Mao.

A Mao cùng người đàn ông liền rơi vào trạng thái giằng co.

Một màn khôi hài này làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng tượng được Long bang bang phái lớn nhất Tĩnh Hải cũng sẽ xuất hiện tình huống người nòng cốt phản bội.

Mọi người đối với thủ đoạn của Trương Đại Thiểu càng thêm kiêng kị, người này ngay cả con nuôi của Long Thiên Tôn cũng có thể thu mua, thật sự có điểm đáng sợ.

- A Mao, ta cho con một cơ hội cuối cùng.

Long Thiên Tôn chậm rãi xoay đầu đi, nhìn A Mao:

- Hiện tại con thu tay lại, vẫn còn kịp, nếu không không có đường hối hận đâu.

Lời nói của Long Thiên Tôn làm cho A Mao có chút chột dạ, theo Long Thiên Tôn lâu như vậy, đối với năng lực của Long Thiên Tôn, A Mao rất hiểu biết.

Nhưng hiện tại, A Mao đã không còn đường rút lui.

- Cha nuôi, xin lỗi, vì đạt tới mục đích sẽ không từ thủ đoạn, lòng dạ phải độc ác, cái này là cha dạy cho con.

Ánh mắt A Mao bắt đầu trở nên kiên định.

Hắn nhìn Trương Đại Thiểu, đã muốn đem tất cả hy vọng đều đặt ở trên người Trương Đại Thiểu, nếu Trương Đại Thiểu xong đời, A Mao cũng khó trốn khỏi cái chết.

- Tự tạo nghiệp chướng, không thể sống.

Thanh âm của Long Thiên Tôn có chút lạnh, vẫy mạnh tay một cái:

- Giết hắn!

Giết hắn! Hai chữ này làm cho lòng A Mao run lên, ngay trong nháy mắt bỗng nhiên hàn quang chợt lóe, vọt tới phía A Mao, nhanh đến nỗi A Mao không kịp phản ứng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.