Tuyệt Sắc Đại Yêu Nữ

Chương 4: Chương 4: CHƯƠNG 4




Sáng hôm sau khi tỉnh lại thứ đầu tiên nàng thấy là khuôn mặt đầy nhu tình hạnh phúc của Hắc Dạ.

Dù sao và trong tình huống thế nào nàng cũng phải trang tiểu bạch nên nàng đành thể dài đọc lời thoại giả dối thầm nghỉ mình rất có năng khiếu diễn viên a.

A, ngươi là ai?

Bằng khuôn mặt ni tơ nhất có thể nàng làm bộ sợ hãi lùi về phía sau trong lòng thầm thán phục mình.

Nhưng ...

Vừa lùi được 1 chút...

Là nàng đã có cảm giác thắt lưng mình sắp nát tan thành các bụi luôn rồi.

Lại nhìn xuống thân thể mình thầm bực bội tên này không biết đêm lạnh sao mà không cho ta 1 cái gì đắp lấy.

Còn nữa...

AAAAAAAAAA sao thân thể ngọc ngà trắng mịn của ta toàn dấu xanh, đỏ, tím vàng thế này, ôi... hạ thân của ta rất nhức nhói a.

Lại nhìn lên tên xấu xa đã làm nàng ra nông nổi này, nàng không kìm được nhìn hắn bằng con mắt oán hận.

Không phải ngươi là mĩ nam ta đã đập ngươi 1 phát chết tươi rồi .

( aaaaaa mưu sát nạn nhân bị hại a. Thật tội huynh quá lại đây với ta nào.

Dạ Đêm: không cần ngươi lo “ lạnh lùng làm ngơ”

T/G: “ mặt đơ cây cơ” có 1 sự quê nặng a)

_______________________________ Ta là phân cách tuyến tác giả bị ngược____________________________________

Hắn nhìn thấy nàng tỉnh dậy có đôi chút tò mò nàng sẽ phản úng như thế nào a...

Nhìn đến nàng sợ hải nhìn mình còn không biết mình là ai cũng phải a tên hắn nàng còn chưa biết đến mà.

Nhưng mà..... liệu.... khi biết đến tên của hắn nàng có ghét bỏ hắn không muốn ở cạnh 1 tên sát thủ giết người không gớm tay như hắn?

Lại nhìn đến khuôn mặt nàng từ sợ hãi chuyển sang đau đớn lại chuyển sang ai oán nhìn hắn làm hắn nghĩ nàng tức giận hắn oán hận hắn và... bỏ hắn đi. Hắn là không muốn a cứ cho là hắn ích kỉ đi nhưng mà ... hắn thật sự rất muốn nàng ở cạnh hắn...

Đây... là lời chân thành từ con tim hắn.

Mau chóng ôm nàng chặt cứng như thể chỉ cần hắn buông lỏng nàng sẽ mãi mãi biến mất ra khỏi cuộc đời hắn. Bằng chất giọng như van xin như ra lệnh hắn nói 1 cách đầy sợ hãi.

Phải, hắn đang rất sợ... hắn sợ sẽ vuột mất nàng... hắn rất sợ.

-Ta mong nàng đừng bỏ đi, đúng... ta đã làm chuyện có lỗi với nàng nhưng ta sẽ bù đắp cho nàng... bằng cả cuộc đời này.

Lúc đầu thân thể nàng đã rất đau đớn vậy mà cái tên chết tiệt này lại ôm nàng chặt cứng làm nàng đau đớn nói không ra hơi, thật tức chết nàng mà.

Nhưng mà... khi nghe lời nói ngọt ngào của hắn bỗng chốc nàng lại ấm lòng, nàng có thể cảm nhận được... cảm nhận được rằng hắn lúc này đây đang rất yếu đuối và sợ hãi. Hắn rất tịch mịch và cô đơn.

Nàng biết chứ ...vì linh hồn của cô gái kiếp trước... là nàng mà. Nàng từng rất cô đơn, tịch mịch không biết phải làm sao đôi khi trong bóng tối nàng bỏ lại cái cảm xúc có tên là mạnh mẽ đó để 1 lần được yếu đuối.

Lúc đó... hơn bao giờ hết nàng cần 1 bờ vai dựa vào để khóc, không cần lau nước mắt cho nàng mà chỉ cần để nàng khóc tới khi mỉm cười thỏa mãn thôi, vâng, thêm điều kiện là người nàng tựa đầu vào vai là mĩ nam a.

Lúc đó... nàng chỉ cần bấy nhiêu thôi.

Trong 1 phút bất giác nàng mỉm cười trả lời.

-Ân...

Vòng tay ôm hắn, nếu kíp trước không có ai an ủi nàng vậy thì kiếp này nàng an ủi người ta đi.

-Ngươi... rất tịch mịch.

... ...... .....

-Ngươi...đã từng rất cô đơn.

... ...... ....

-Có phải ngươi đã từng rất yếu đuối cần 1 lời quan tâm?

Đúng vậy... liệu... nàng có nguyện ý bao bọc cho ta để ta thoát khỏi những cảm giác đau khổ đó? Hắn khàn giọng nói, có gì đó nghèn nghẹn ở cổ hắn bây giờ rất muốn khóc... khóc như 1 đứa trẻ.

Ân...

Sau câu nói của nàng là 1 màng nước mắt như mưa của hắn.

Bây giờ.. hắn thật sự rất rất hạnh phúc có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy hạnh phúc nhất

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Tại 1 nơi nào đó....

Rầm.......

Hắn tức giận đập tay xuống bàn

Chiếc bàn... tan nát cát bụi( mong kíp sau em không làm cái bàn của hắn nữa, amen)

Điều tra tinh tức bao ngày cuối cùng hắn vẫn chưa tìm được nàng.

Băng nhi..... rốt cuộc nàng đang ở đâu ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.