CHƯƠNG 510: THẲNG THẮN (4)
“Không!” Y Điệp thét chói tai, “Ta không phục! Thiên phú của ta tuyệt đối mạnh hơn bất kì kẻ nào, vì ngươi có tư tâm nên mới không chịu dạy ta! Nếu ngươi đã nhặt ta về thì nên phụ trách cuộc đời ta, tại sao không muốn dạy ta? Người khác đều hâm mộ ta là dược đồng của Vô Ngu đại sư nhưng ta không muốn chỉ là một dược đồng nho nhỏ, cái ta muốn là đứng trên cao nhìn xuống kẻ khác!”
Nàng hâm mộ những thiên tài đan dược sư trẻ tuổi, tỷ như tôn tử của hội trưởng đan hội, còn có nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia...
Tuy nàng chưa từng gặp nữ nhân kia nhưng cũng có nghe Vô Ngu đại sư nhắc tới.
Nếu như đại sư dạy nàng luyện đan, nàng nhất định có thể vượt qua nữ nhân kia...
Thân thể Vô Ngu run lên, hắn nhìn đôi mắt tràn ngập cừu hận của Y Điệp, trong lòng cực kì thống khổ. Đôi mắt kia, không còn thuần khiết như lúc mới gặp...
Lúc ấy, trong đống tuyết, chính vì đôi mắt trẻ con thuần khiết kia đã hấp dẫn hắn, cho nên hắn mới không đành lòng để mặc nàng cô đơn chết ở nơi đó, nhặt nàng về Thanh Vân Môn.
Ai ngờ cuối cùng, hắn nhặt được một con bạch nhãn lang...
Có lẽ đó là quyết định hối hận nhất trong cuộc đời hắn!
“Vô Ngu đại sư, đừng trách ta tố cáo ngươi, ngươi đã sớm qua lại với người Võ Môn, còn muốn nội ứng ngoại hợp thâu tóm Thanh Vân Môn, môn chủ đối xử với ngươi tốt như vậy, cho ngươi rất nhiều quyền lợi, còn cho ngươi quyền thế dưới một người trên vạn người, cuối cùng ngươi lại không có lương tâm muốn hại môn chủ đại nhân, ta đã rất băn khoăn nên mới tìm chứng cứ vạch trần các ngươi! Ngươi là bạch nhãn lang, nhưng ta không thể quên ân tình môn phái bồi dưỡng nhiều năm, cho nên ta sẽ không để bạch nhãn lang như ngươi tùy ý gây họa!”
Bộ dạng Y Điệp cực kì chính nghĩa, giống như Vô Ngu thật sự là phản đồ của môn phái, còn nàng đại nghĩa diệt thân, lập tức làm không ít người nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng.
Quả nhiên vẫn là Y Điệp có lương tâm, không giống như Vô Ngu muốn gây tổn hại cho môn phái, loại người như hắn nên bị lăng trì.
Nhưng mà vẫn có một số người không tin Vô Ngu sẽ làm ra loại chuyện này.
Dù sao mấy năm nay hắn cống hiến rất nhiều cho môn phái không ai là không biết, hơn nữa còn có địa vị cao ở Đan hội, hắn có lý do gì phải nhờ Võ Môn trợ giúp hắn cướp Thanh Vân Môn? Chuyện như vậy chỉ có ngốc tử mới làm.
Nhưng mà Y Điệp lại đưa ra thư từ qua lại giữa hắn và Võ Môn làm người khác không thể không tin...
Vô Ngu đại sư, ngươi đừng trách ta, ta cũng là bị ngươi bức!
Lông mi Y Điệp run lên, cười lạnh.
Những thư từ đó dĩ nhiên là nàng bắt chước bút tích của đại sư viết ra, nàng đi theo hắn nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rất rõ nét chữ và ngữ khí của hắn.
Làm chuyện này cũng dễ như trở bàn tay...
“Cái này....”
Môn chủ vẫn có chút do dự, bất luận thế nào Vô Ngu đều là thủ tịch đan dược sư của Thanh Vân Môn, mất đi hắn, không biết sẽ tổn thất lớn thế nào.Nhưng nếu hắn thật sự đã làm chuyện như vậy, giữ lại cũng chỉ là một tai họa...
Trong lúc môn chủ còn đang do dự, ánh mắt Hầu lão hơi loe lóe, cười âm hiểm nói: “Môn chủ, mời ngươi hạ lệnh xử quyết!”
Hắn đã sớm chướng mắt Vô Ngu, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
“Nhưng mà, môn chủ, ta không cho rằng Vô Ngu đại sư làm chuyện như vậy, xin môn chủ tra xét lại.”
Người nói lời này là Thiên Nguyên đại sư, sư phụ của Dạ Thiên Phong.
Năm đó ở Nguyệt quốc, dù hắn bị Vô Ngu đại sư hung hăng mắng một trận, còn vì quan hệ của Dạ Thiên Phong và Mộ Đình Nhi mà từng đắc tội Mộ Như Nguyệt, nhưng mà hắn còn được coi là tương đối hiểu lý lẽ, căn bản không tin Vô Ngu đại sư có thể làm chuyện như vậy.
______________________________________
CHƯƠNG 511: THẲNG THẮN (5)
Càng quan trọng hơn là hắn không quên còn có một người.
Mộ Như Nguyệt!
Nghĩ đến cái tên này, trong lòng Thiên Nguyên bất giác nhảy dựng, đều là đan dược sư dĩ nhiên hắn biết năm đó Mộ Như Nguyệt là người trị hết bệnh cho thiếu tông chủ Dược Tông.
Hơn nữa, nàng còn là người Tiêu gia.
Tiêu gia chính là người đứng đầu Thánh Cảnh, bọn họ không thể đắc tội nổi, nếu thật sự để những người này giết Vô Ngu đại sư, chỉ sợ nha đầu kia sẽ lập tức san bằng môn phái.
Lúc đó một người cũng đừng hòng chạy thoát!
Đây cũng là điều làm Thiên Nguyên băn khoăn...
“Môn chủ!” Hầu lão hung hăng trừng mắt Thiên Nguyên, sau đó quay đầu nhìn môn chủ, cau mày nói, “Nếu lưu lại hắn, hậu quả không dám tưởng tượng, xin môn chủ đại nhân sớm quyết đoán, chẳng lẽ muốn để đến lúc Thanh Vân Môn bị người ta thâu tóm rồi mới hối hận?”
Hắn nói thẳng ra như vậy làm môn chủ cảm thấy rất có đạo lý, ánh mắt trở nên tàn khốc, nói: “Người tới, chấp hành!”
Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Tuy hắn luyến tiếc Vô Ngu nhưng nhân tính vốn ích kỷ, hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại bất kì kẻ nào uy hiếp địa vị của mình!
“Vâng, Môn chủ!”
Trong lòng Hầu lão rất vui vẻ, ánh mắt âm ngoan quét về phía Vô Ngu.
Xem ra lão nhân này sẽ nhanh chóng tan biến trong ngọn lửa này....
Ngay lập tức, hai vị hộ pháp đi về hướng Vô Ngu, bắt đầu châm lửa, ánh lửa đỏ bừng chiếu rọi dung nhan già nua của lão giả, bất giác làm người khác thở dài.
Tâm Thiên Nguyên lạnh lẽo.
Môn chủ chỉ dựa vào mấy phong thư đã kết luận Vô Ngu phản bội, có thể khiến người khác không thất vọng, buồn lòng sao? Môn chủ như thế, sao đáng để bọn họ trung thành?
“Ha ha ha!” Vô Ngu cười phá lên, không hề sợ hãi nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, “Các ngươi nhất định sẽ hối hận vì chuyện hôm nay!”Dứt lời, hắn cũng không nói nhiều nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc cho những người kia châm lửa.
Ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, cảm giác nóng cháy lan truyền khắp toàn thân, thời điểm Vô Ngu lẳng lặng chờ chết, trên không trung đột nhiên truyền đến một thanh âm vang vọng vào tai mọi người.
“Ai dám tổn thương sư phụ ta!”
Hai bóng dáng, một trắng một tím xẹt qua không trung, đáp xuống trước mặt Vô Ngu.
Bạch y nữ tử dung mạo khuynh thành, sắc mặt lạnh lẽo, bên cạnh nàng là một nam nhân tuấn mỹ tà mị, mắt tím âm trầm.
Hai người này đều tuyệt thế vô song, bốn chữ 'thần tiên quyến lữ' cũng khó có thể hình dung hết.
Sau đó, mọi người chứng kiến một màn cả đời khó quên....
Tay phải nữ tử vung lên, tất cả ngọn lửa xung quanh đều dập tắt...
Này... này căn bản không có khả năng!
Mọi người dụi dụi mắt, giật mình nhìn chằm chằm dung nhan băng sương của nữ tử, tựa như nhìn thấy quỷ.
“Sư phụ!” Mộ Như Nguyệt bước nhanh lại đỡ lấy Vô Ngu đại sư suýt chút nữa tê liệt ngã xuống, thanh âm khẽ run: “Sư phụ, ta tới chậm...”
Nàng tới chậm, cho nên mới không kịp thời cứu sư phụ.
Nhưng nếu tới chậm nửa ngày, có lẽ hậu quả không thể tưởng tượng được....
Mí mắt Vô Ngu vừa động, mở mắt nhìn nữ tử trước mặt, hai mắt rưng rưng, khàn khàn nói: “Nha đầu... ngươi đã trở về?”
“Phải”, Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, “Ta đã trở về, cho nên muốn đến thăm ngươi, ai ngờ sư phụ gặp phải chuyện như vậy, ngươi yên tâm, bất kì người nào dám tổn thương ngươi ta đều không bỏ qua!”
_________________________________________
CHƯƠNG 512: THẲNG THẮN (6)
Vô Ngu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng...
Cả đời này, hắn hối hận rất nhiều chuyện. Hắn hối hận đã gia nhập Thanh Vân Môn, hối hận đã cứu Y Điệp, nhưng có một việc hắn không bao giờ hối hận.
Chính là thu được đồ đệ này....
Như vậy là đủ rồi.
“Ngươi là ai?” Môn chủ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng buông Vô Ngu ra, quay đầu nhìn đám người môn chủ, giờ phút này nàng không còn thần thái như khi đối mặt với Vô Ngu nữa, toàn thân tản ra khí thế lạnh lẽo băng hàn.
“Ta là đồ đệ của Vô Ngu, Mộ Như Nguyệt!”
Mộ Như Nguyệt!
Ba chữ này tựa như thiên lôi nổ vang trong lòng đám người.
Thì ra nàng chính là Mộ Như Nguyệt, là thiên tài làm Vô Ngu tôn sùng, nhưng dù vậy, nàng vẫn còn quá trẻ, chỉ dựa vào một mình nàng thì sao có thể là đối thủ của cả Thanh Vân Môn?
Thiên tài và cường giả đều được người ta tôn kính, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khác nhau.
“Mộ Như Nguyệt!” Y Điệp lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt, hừ lạnh nói, “Ta thấy bất quá cũng chỉ có thế, thật không biết vì sao hắn lại thu ngươi làm đồ đệ, nếu hắn dạy ta thuật luyện đan, ta nhất định sẽ mạnh hơn ngươi!”Lúc này, Y Điệp chỉ biết Vô Ngu không phải là Bá Nhạc*, không phát hiện một con ngựa tốt* như mình, ngược lại thu một nữ tử không biết từ đâu ra làm đệ tử.
*Người ta thường ví Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã là mượn điển cố về nhân vật này để nói đến những người biết chiêu hiền đãi sĩ, tìm kiếm người tài. (muốn biết thêm về điển cố này thì gg search nhé)
Nhưng nàng lại chưa từng suy nghĩ tại sao Vô Ngu lại bị thiên phú của Mộ Như Nguyệt hấp dẫn mà không nhìn trúng năng lực của nàng...
“A...”
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh hấp dẫn sự chú ý của Y Điệp.
Ngay từ đầu Y Điệp chỉ chú ý đến Mộ Như Nguyệt nên không nhìn thấy Dạ Vô Trần bên cạnh nàng, hiện giờ nhìn thấy tuấn nhan tà mị kia, đáy mắt nàng hiện lên kinh diễm.
Nam nhân này thật ánh tuấn, đứng bên cạnh nàng thật sự là quá uổng phí.
Hơn nữa hắn còn đi về phía mình, đặc biệt là nụ cười kia quá mức mê người, làm tim Y Điệp đều đập nhanh mấy nhịp....
“Vị công tử này”, Y Điệp đỏ mặt, thẹn thùng hỏi, “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Nam nhân đột nhiên dừng bước, khóe môi cong lên, sau đó không hề do dự nhấc chân lên...
Phanh! một cước đạp Y Điệp bay ra ngoài, hung hăng rơi xuống đất, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng: “Đừng vọng tưởng so sánh với nàng, ngươi không xứng!”
Huống chi, nữ nhân này còn dám can đảm nói mình mạnh hơn nàng!
“Tại sao?” khuôn mặt Y Điệp vặn vẹo, “Tại sao ta không thể so với nàng? Nếu Vô Ngu đại sư dạy thuật luyện đan cho ta, ta nhất định mạnh hơn nàng!”
Dạ Vô Trần nheo mắt, trên người tản ra hàn khí lạnh lẽo, giống như một tảng đá lớn hung hăng chèn ép Y Điệp.
Môn chủ vừa định hô lên, nam nhân đáng sợ như tu la kia ngẩng đầu liếc mắt hắn một cái, chỉ một cái liếc mắt này đã làm cổ họng hắn giống như bị một bàn tay to bóp chặt nói không nên lời.
“Hiện tại nàng 20 tuổi, là một đan dược sư phàm giai cao cấp, ngươi được không?”
Đan dược sư phàm giai cao cấp....
Mấy chữ này giống như sét đánh bên tai mọi người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt, khiếp sợ không nói nên lời.
Vô Ngu cũng ngây ngẩn, mới ba năm không gặp, nàng đã đột phá tới phàm giai cao cấp rồi? Vậy không phải một năm đột phá một cấp sao?
Cho dù biến thái cũng không có tốc độ nhanh vậy nha.
“Không có khả năng!” Y Điệp xanh mặt, hoảng sợ hét lớn: “Nàng sao có thể là phàm giai cao cấp? Đây căn bản là thiên phương dạ đàm* Ta không tin!”
*Thiên phương dạ đàm = Nghìn lẻ một đêm: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không có thật.
_______________________________________
CHƯƠNG 513: THẲNG THẮN (7)
Chuyện này tuyệt đối không phải thật.
Vô Ngu đại sư bất quá cũng chỉ là đan dược sư phàm giai sơ cấp, sao nàng có thể là phàm giai cao cấp? Huống chi, nữ nhân kia chỉ mới 20 tuổi....”Vô Trần, đừng nhiều lời với bọn họ”, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ánh mắt quét qua đám người, “Ta muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Thiên Nguyên lóe lóe, đối với Dạ Vô Trần hắn vẫn rất hiểu biết, nam nhân này căn bản khinh thường nói dối, như vậy Mộ Như Nguyệt thật sự là đan dược sư phàm giai cao cấp.
“Như Nguyệt đại sư”, thần sắc Thiên Nguyên cung kính, “Là thế này, vị Y Điệp cô nương này là cô nhi lúc trước Vô Ngu đại sư nhặt về, nhưng rõ ràng là một bạch nhãn lang, vu oan Vô Ngu đại sư cấu kết với Võ Môn cướp đoạt Thanh Vân Môn, hơn nữa Hầu lão tận lực khuyên môn chủ xử quyết Vô Ngu đại sư, tình huống cụ thể là như thế, không biết Như Nguyệt đại sư có ý kiến gì không?”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: “Bọn họ chính là đầu sỏ?”
Thiên Nguyên đại sư hung hăng gật gật đầu: “Đúng vậy!”
“Tốt! Một khi đã như vậy, ta sẽ giết bọn họ trước!” Nghe lời Thiên Nguyên nói, Mộ Như Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua Hầu lão sắc mặt xanh mét, nói, “Các ngươi đã tổn thương sư phụ ta trước, vậy thì phải trả giá đắt!”
Trên đời này, không có người dám động tới người của nàng!
“Ha ha!” Hầu lão ngửa đầu cười to, “Chỉ bằng tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, một khi đã như vậy, để ta thay cha mẹ ngươi giáo huấn ngươi một trận!”
Oanh!
Vừa dứt lời, Hầu lão bộc phát toàn bộ khí thế, phóng về phía Mộ Như Nguyệt.
Mọi người đều cảm thấy hắn có chút khoa trương, đối phó một tiểu nha đầu cũng phải dùng lực lượng lớn như vậy, một nha đầu như thế, chỉ dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết nàng.
Nhưng Hầu lão không nghĩ như vậy, hắn muốn tạo áp lực trước, khiến nàng sợ hãi...
“Nha đầu, ngươi không nên là đệ tử của Vô Ngu, càng không nên nói những lời này, nếu không ngươi đã không phải chết!”
Thân thể già nua giống như một thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng về phía Mộ Như Nguyệt.
Nhưng từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không rút vũ khí ra, thậm chí còn không có ý né tránh, một thân bạch y tung bay trong gió, ánh mắt bình tĩnh đạm nhiên như hồ nước tĩnh lặng.
Thời điểm Hầu lão đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, nàng rốt cuộc cũng có động tác...
Nữ tử không nhanh không chậm nâng tay lên, nhẹ nhàng phất về phía Hầu lão.
Không sai, động tác của nàng rất nhẹ nhàng, giống như đang chụp muỗi....
Trong lúc mọi người cảm thấy thật khinh thường, 'bang' một tiếng, một âm thanh thanh thúy vang lên. Rồi sau đó liền nhìn thấy Hầu lão vốn đang là một thanh kiếm sắc bén bị một động tác nhẹ nhàng như vậy tát một cái nện xuống đất, còn xoay vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.
Đám người trợn to mắt nhìn chằm chằm một màn này, còn có vài người nhát gan thét lên sợ hãi....
“Nàng.... nàng giết Hầu lão?””Hầu lão là ngụy thiên phú a, cả môn phái cũng chỉ có môn chủ là thiên phú sơ cấp, nàng thế nhưng tát một cái đã đánh Hầu lão văng ra ngoài.”
“Trời ạ, cô nương này là quái vật sao?”
Mọi người run sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Như Nguyệt.
Lúc này Mộ Như Nguyệt tựa như không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người, ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước, không có một tia gợn sóng....
“Thực lực của nàng mạnh hơn ta!” Môn chủ hít sâu một hơi, khẽ nheo mắt...
Hơi thở của đôi nam nữ này giống như một cái hồ sâu làm hắn không cách nào nhìn thấu, mà chỉ có cường giả mạnh hơn hắn mới mang đến cho hắn cảm giác này....
___________________________________
CHƯƠNG 514: THẲNG THẮN (8)
“Cái gì? Mạnh hơn môn chủ?”
“Sao có thể? Môn chủ đã là một thiên phú sơ cấp a!”
Nếu nàng mạnh hơn hắn, vậy đã đạt đến trình độ nào rồi?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt đảo qua Y Điệp sắc mặt tái nhợt, đáy mắt lóe lên hàn ý: “Sư phụ có lòng tốt cứu ngươi, cuối cùng, ngươi còn muốn hại hắn?”
Toàn thân Y Điệp chấn động, thất thanh la lớn: “Ta không có hại hắn, là chính là cấu kết với Võ Môn muốn đối phó Thanh Vân Môn.”
“Võ Môn?” Mộ Như Nguyệt khẽ cười, “Nếu hắn muốn Thanh Vân Môn này, ta đoạt Thanh Vân Môn cho hắn thì đã sao? Cần gì phải cấu kết với Võ Môn gì đó?”
Mọi người vốn hoài nghi lời Y Điệp nói, nhưng sau khi nghe Mộ Như Nguyệt nói lời này, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía thiếu nữ trên mặt đất....
Vị cô nương này nói rất có lý, dựa vào thực lực của nàng dư sức đoạt Thanh Vân Môn, sao còn phải cấu kết với Võ Môn làm gì? Vậy không phải làm chuyện thừa sao?
Sắc mặt Y Điệp vừa xanh vừa trắng, nắm đấm run nhè nhẹ.
Đột nhiên, nàng cười khổ, ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ: “Ta cũng không còn cách nào khác, ai bảo mỗi lẫn ta đề nghị hắn dạy thuật luyện đan cho ta, hắn đều lấy cớ ta không đủ tư cách mà cự tuyệt, nếu hắn đã đối với ta bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa! Căn bản không cần dùng một lý do qua loa cho có lệ!”
Lúc nói lời này, trong mắt nàng không hề che giấu căm hận.
“Cho dù điều ngươi nói là thật, thì thế nào?” Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, đạm mạc nói, “Đừng quên, thời điểm ngươi bơ vơ không nơi nương tựa, cần kề cái chết, sư phụ đã cứu ngươi, giữ ngươi lại bên người, cho ngươi ăn uống, cho ngươi cơ hội tu luyện, ngươi còn muốn thế nào? Hắn có dạy ngươi hay không là quyền tự do của hắn, bất kì ai cũng không thể ép buộc!”
Có vài người luôn không biết đủ, ngươi đối tốt với nàng, hắn cho đó là điều đương nhiên, còn muốn đòi hỏi nhiều hơn, bằng không chính là ngươi không đúng.
Ở Trung Hoa, một bằng hữu của Mộ Như Nguyệt đã từng trải qua chuyện như vậy...
Bằng hữu kia từng cứu một đứa trẻ thất học, mỗi tháng đều chu cấp tiền cho hắn, sau đó có một thời gian nàng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, mất tích mấy tháng, chờ mấy tháng sau nhận được điện thoại của đứa trẻ kia, chất vấn nàng vì sao mấy tháng nay không gửi tiền cho hắn? Càng buồn cười hơn chính là bằng hữu nàng còn bổ sung đủ số tiền mấy tháng kia cho hắn.
Lúc ấy bằng hữu nói với nàng chuyện này, nàng ấy đã nói một câu mà đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ.
Nàng ấy nói, từ nay về sau sẽ thay đổi quan niệm làm việc thiện, sẽ không dưỡng những người đó thành tính cách coi sự giúp đỡ của người khác là điều đương nhiên, nếu gặp những người cho rằng là đương nhiên, nàng sẽ không trợ giúp nữa.
Hành vi của Y Điệp hiện giờ khiến nàng nhớ tới vị bằng hữu ở Trung Hoa kia....
“Một người trợ giúp ngươi, ngươi hẳn là nên mang ơn đội nghĩa mà không phải nghĩ rằng hắn giúp ngươi là điều đương nhiên, hắn vừa không phải người thân của ngươi, lại vừa không phải là sư phụ ngươi, dựa vào cái gì phải giúp ngươi?”
Mộ Như Nguyệt rũ mắt nhìn Y Điệp sắc mặt trắng bệch, nụ cười lạnh càng sâu.
“Không... không phải như thế...” Thanh âm Y Điệp run rẩy, trừ một câu này không nói được lời nào khác.
Nàng hiểu rõ Mộ Như Nguyệt nói rất có đạo lý, nhưng lại không muốn tin tưởng....
Cho tới nay, nàng vẫn luôn cho rằng Vô Ngu giúp nàng là điều đương nhiên, trước nay chưa từng suy xét điểm này....
Phanh!
Mộ Như Nguyệt nâng tay, tạo nên một trận cuồng phong hất văng Y Điệp, thân thể nàng hung hăng nện vào một tảng đá, đau đến mức chảy nước mắt.