CHƯƠNG 865: KHIẾU NGUYỆT VÀ TIỂU BẠCH MẤT TÍCH (2)
“Nga?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nàng ấy là kinh hồn sư, năng lực bị người ta nhìn trúng, về mặt tình cảm có thể tha thứ được.
“Ngũ Văn trưởng lão nhìn trúng thực lực của nàng, trăm phương nghìn kế khẩn cầu nàng gia nhập, nàng đồng ý, trước khi rời đi, An Thiến có nói, nàng nhất định phải vào Võ Môn, sau đó đạt được quyền thế của Võ Môn cho ngươi.”
“...”
Mộ Như Nguyệt sờ sờ mũi: “Ta không có hứng thú gì với Võ Môn.”
Thư Ninh giống như đã sớm biết nàng sẽ nói như vậy, cười nói: “Ta cũng đã nói rồi, nhưng An Thiến lại nói, ngươi đối với nàng vừa là thầy vừa là bạn, nếu không có ngươi, nàng cũng sẽ không hạ quyết tâm thắng trận tỷ thí, cho nên nàng muốn trở thành hậu thuẫn cho ngươi, dùng quyền thế của Võ Môn trợ giúp ngươi.”
Kỳ thực, ngày từ đầu Mộ Như Nguyệt giúp An Thiến, quả thật có tư tâm.
Như vậy chứng minh, Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện!
Giờ khắc này, trong lòng Mộ Như Nguyệt thật hận bản thân mình, nếu nàng không để Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch đi bảo hộ cữu cữu mà đổi thành Bạch Trạch thì sẽ không xảy ra chuyện gì...
“Vô Trần, chúng ta đi!” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, đáy mắt ngưng tụ sát khí lạnh lẽo.
Bất kì ai dám tổn thương cữu cữu và hai ma thú của nàng, nàng nhất định sẽ làm bọn hắn chết không có chỗ chôn!
Đậu gia, lão giả ngồi ngay ngắn trước giường, nắm chặt tay nam tử nằm trên giường: “Quân Nhi, ngươi yên tâm, phụ thân nhất định sẽ tìm người chữa trị cho ngươi!”
Mí mắt Đậu Tịnh Quân khẽ nâng, suy yếu mở mắt ra, nhìn Lục Liễu đứng bên cạnh Đậu Lâm, khẽ nhếch miệng nhưng không cách nào phát ra thanh âm.
“Gia chủ”, Lục Liễu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta thấy Quân Nhi hắn.... không được rồi!”
“Không!” Hai mắt Đậu Lâm đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù phải bất chấp tất cả cũng phải chữa khỏi cho huyết mạch duy nhất của Đậu gia ta!”
Tim Lục Liễu run lên, đáy mắt xẹt qua tia âm lãnh, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra, ánh mắt bi thương nhìn nam nhân trung niên nằm trên giường...
Chết đi!
Chỉ khi nào hắn chết, nàng mới có thể cho Khuê Nhi thượng vị! Mà hắn cũng nên cảm tạ nàng, sớm đưa hắn xuống địa ngục đoàn tụ với mẫu thân hắn..._______________________________________________________
CHƯƠNG 866: KHIẾU NGUYỆT VÀ TIỂU BẠCH MẤT TÍCH (3)
Bằng hữu của Quân Nhi đa số hắn đều biết rõ, vị cô nương này lại hoàn toàn xa lạ...
Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đậu Lâm.
Lão nhân này hẳn là ông ngoại của nàng đi! Bởi vì bà ngoại đã chết, bao nhiêu năm nay mẫu thân chịu khổ, nên nàng cũng không có cảm giác thân cận gì với hắn...
Mộ Như Nguyệt thu hồi ánh mắt, ngữ khí không nóng không lạnh nói: “Người tới cứu hắn.”
Đậu Lâm hơi sửng sốt.
Không phải hắn không tin Mộ Như Nguyệt, mà là đã có rất nhiều đan dược sư đến xem bệnh nhưng không có ai chữa khỏi, chỉ dựa vào nữ nhân này, có khả năng sao?
“Hừ!” Lục Liễu hừ lạnh, đáy mắt lướt qua tia khôn khéo, “Cô nương, ta khuyên ngươi một câu, đừng quá tự tin, nếu Quân Nhi xảy ra sai lầm gì, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ bồi.”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn bà lão tóc bạc đứng một bên, nheo mắt quan sát.
Bà lão này mặc dù tóc bạc trắng, nhưng dung mạo còn khá trẻ, ánh mắt có vài phần tương tự Thánh Nguyệt phu nhân.
Đương nhiên, đây hoàn toàn là nhờ vào thuật dịch dung...
Hơn nữa, thứ nàng dùng cũng không phải nước dịch dung, mà là lột da mặt người khác rồi đắp lên mặt mình, khó trách đã nhiều năm mà không ai phát hiện nàng dịch dung!
Trong lòng Mộ Như Nguyệt hừng hực lửa giận, cười lạnh nói: “Chỉ sợ nếu ta không cứu hắn, hắn chỉ có thể sống được hai canh giờ nữa!”
Những người này không những làm cữu cữu trọng thương mà còn hạ cổ độc từ khi hắn còn nhỏ! Cổ độc kia đã cắn nuốt sinh mệnh hắn!
Mộ Như Nguyệt vốn cho rằng Đậu Tịnh Quân là huyết mạch duy nhất của Đậu gia, lão bà này sẽ không quá phận, không ngờ bà ta lại hạ loại cổ độc tàn nhẫn này với hắn!
“Làm càn!” Lục Liễu biến sắc, âm trầm nói: “Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta như vậy? Người tới, lập tức đuổi hai người này ra ngoài cho ta! Không cho phép bọn họ tiến vào!”
“Vâng! Phu nhân!”
Nghe vậy, lập tức có người chạy vào, muốn kéo Mộ Như Nguyệt ra ngoài.Đúng lúc này, nam nhân áo tím vẫn im lặng đứng phía sau đột nhiên tản ra hơi thở khiến người ta sợ hãi, đôi mắt tím lập lòe sát khí...
________________________________________________________
CHƯƠNG 867: KHIẾU NGUYỆT VÀ TIỂU BẠCH MẤT TÍCH (4)
Bước chân mọi người cứng lại, không dám tiến lên.
Nam nhân kia chỉ cần một ánh mắt đã khiến bọn họ sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Các ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì? Ngươi...”
Thanh âm của Lục Liễu đột nhiên im bặt.
Bởi vì nàng bắt gặp đôi mắt tím của nam nhân nhìn về phía mình.
Đó là một đôi mắt thế nào? Rõ ràng tà khí nghiêm nghị như thế, nhưng khi nhìn vào lại giống như có một bàn tay bóp chặt lấy trái tim nàng làm nàng hít thở không thông, sắc mặt đỏ bừng....
Hai bằng hữu này của Đậu Tịnh Quân, rốt cuộc là ai?
Lục Liễu rất không cam lòng, không dễ dàng gì mới đi đến nước này, vậy mà lại gặp phải hai người này, bất quá, Đậu Tịnh Quân lần này chắc chắn phải chết, ai tới cũng không thể cứu được hắn!
“Cô nương”, Đậu Lâm nhíu mày, chần chờ hỏi, “Ngươi thật sự có thể cứu con ta?”
Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Đậu Lâm, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ dốc toàn lực.”
“Tốt!” Đậu Lâm nâng mắt lên, kiên định nói: “Ta tin lời ngươi nói Quân Nhi sống không quá hai canh giờ nữa, cho nên cũng chỉ còn cách này.”
Quan trọng hơn là, hắn không quên ánh mắt của Đậu Tịnh Quân khi nghe thấy tên Mộ Như Nguyệt, xem ra quan hệ của bọn họ nhất định không đơn giản.
Mà hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng nàng....
“Các ngươi ra ngoài đi!” Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, thản nhiên nói.
Đậu Lâm gật đầu, quay qua nhìn Lục Liễu: “Phu nhân, ngươi xem...”
“Hừ!”, Lục Liễu phủi phủi vạt áo, hừ lạnh nói: “Chúng ta đi! Ta cũng muốn nhìn xem nàng có thể cứu được Quân Nhi hay không, nếu như không làm được, ta sẽ khiến bọn họ có đến mà không có về!”
Dứt lời, lập tức đi ra ngoài...
Huyết cổ bị đường ngân châm bức bách không còn chỗ dung thân, chỉ có thể phá rách da thịt trốn ra ngoài, lúc nhìn thấy con sâu màu đỏ rơi trên mặt đất kia, Đậu Tịnh Quân biến sắc.Cổ?
Vì sao trong cơ thể hắn lại có cổ?
“Thì ra là thiên cổ! Loại cổ này bình thường đều ngủ say trong máu, khó trách lúc trước gặp ngươi ta cũng không phát hiện ra, cho đến khi ngươi bị trọng thương, sinh mệnh yếu đi thì nói mới xuất hiện.”
Ngón tay Mộ Như Nguyệt bắn ra một ngọn lửa, nháy mắt đã thiêu rụi cổ độc, hóa thành một bãi máu loãng...
_______________________________________________________
CHƯƠNG 868: KHIẾU NGUYỆT VÀ TIỂU BẠCH MẤT TÍCH (5)
“Cữu cữu, ăn đan dược này vào.”
Mộ Như Nguyệt nhét đan dược vào miệng Đậu Tịnh Quân, đan dược vừa vào miệng, sắc mặt hắn đã dần dần khôi phục huyết sắc, khàn khàn nói: “Nguyệt Nhi...”
“Cữu cữu, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Còn có Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch, bọn họ đã đi đâu...” Mộ Như Nguyệt nhíu mày hỏi.
Chờ giải quyết xong chuyện của cữu cữu, ta sẽ bồi nàng đi tìm bọn họ.” Dạ Vô Trần nhìn Mộ Như Nguyệt tự trách như vậy, đau lòng nói: “Cho dù phải lục tung toàn bộ Đông Đảo, ta cũng sẽ tìm ra bọn họ!”
Giờ phút này, toàn thân nam nhân lộ ra khí phách cường thế, lạnh lẽo.
“Vô Trần.” Thân thể Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đột nhiên, nàng mở mắt ra, ánh mắt lạnh băng: “Chàng nói đúng! Ngươi nọ làm như vậy chứng tỏ bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm! Chờ chữa khỏi cho cữu cữu, ta sẽ đi tìm bọn họ!”
Đậu Tịnh Quân khẽ nhếch môi, lại không biết nên nói gì.
Trong lòng hắn vô cùng áy náy, nếu không phải vì bảo hộ hắn thì Mộ Như Nguyệt cũng không phái hai ma thú kia đi theo hắn...
Cho nên, bọn họ mất tích, hắn cũng có trách nhiệm.
Ngoài cửa phòng, Đậu Lâm đã một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì bên trong, chần chờ nửa ngày, hắn từ từ đẩy cửa phòng ra. Thấy động tác của hắn, Lục Liễu nhíu mày, rồi thấp thỏm bất an đi theo vào.
Vừa vào phòng, Lục Liễu đã đối diện với một đôi mắt tràn đầy châm biếm, sắc bén như có thể nhìn thấu tất cả, làm tim nàng đột nhiên nhảy dựng....
Chẳng lẽ hắn đã biết là nàng hạ độc thủ? Không! Tuyệt đối không có khả năng, hắn vĩnh viễn không biết được chuyện này!Có điều, càng khiến Lục Liễu khiếp sợ hơn là cổ độc trong người Đậu Tịnh Quân đã biến mất!
Lục Liễu lập tức biến sắc, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Mộ Như Nguyệt...
“Quân Nhi!” Đậu Lâm nhìn thấy Đậu Tịnh Quân bình yên vô sự, trong lòng vui sướng, vội vàng tiến lên kiểm tra thân thể hắn một lượt từ trên xuống dưới, “Quân Nhi, thương thế của ngươi...”
Đậu Tịnh Quân lắc đầu, nói: “Nhờ có Nguyệt Nhi, ta đã không còn trở ngại gì nữa, sức khỏe cơ bản đã khỏi hẳn...”
________________________________________________________
CHƯƠNG 869: KHIẾU NGUYỆT VÀ TIỂU BẠCH MẤT TÍCH (6)
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Trong lòng Đậu Lâm thở phào nhẹ nhõm, vừa chuyển mắt đã nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Lục Liễu, bất giác hơi sửng sốt.
Thương thế Quân Nhi đã khỏi hẳn, nàng làm mẫu thân hẳn phải cảm thấy vui mừng mới đúng, tại sao lại...
Tựa như cảm nhận được ánh mắt Đậu Lâm nhìn mình, Lục Liễu thu hồi ánh mắt âm trầm, bước nhanh về phía Đậu Tịnh Quân, trong mắt tràn đầy quan tâm.
“Quân Nhi, người thật là hù chết nương! Nếu ngươi chết, nương thật không biết phải sống tiếp thế nào!”
Giờ phút này, Lục Liễu biểu hiện rất chân thành cũng làm giảm bớt nghi hoặc trong lòng Đậu Tịnh Quân, hắn cười khổ lắc lắc đầu, mấy ngày qua hắn thật sự đã quá nhạy cảm...
“Gia chủ”, Lục Liễu cắn môi, quay đầu nhìn về phía Đậu Lâm, bi thương nói: “Ta có một việc không biết có nên nói hay không...”
Đậu Lâm nhướng mày, tay đặt lên eo Lục Liễu, nói: “Phu nhân cứ nói đừng ngại.”
“Gia chủ, ngươi còn nhớ trước kia ta tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ với Duy gia không? Ngươi vẫn luôn hỏi ta lý do tại sao, ta không muốn ngươi động thủ với Duy gia nên vẫn luôn giấu giếm.”
Hai mắt Lục Liễu rưng rưng: “Nhiều năm trước, cha ta đã từng bảo ta giúp hắn thâu tóm Đậu gia, nhưng ta lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, cho nên không đáp ứng hắn, nảy sinh mâu thuẫn...”
Trong lòng Đậu Lâm dâng lên lửa giận, ánh mắt lạnh lùng nói: “Không ngờ Duy gia lại làm chuyện như vậy! Phu nhân, thật là làm khó ngươi.”
Lục Liễu hơi rũ mắt nói: “Ta vốn dĩ không muốn nói ra, nhưng hiện tại không thể không nói, ta hoài nghi lần này Quân Nhi bị thương có liên quan đến Duy gia, bọn họ không áp chế được ta nên mới động thủ với Quân Nhi, Quân Nhi ngồi ở vị trí thiếu chủ quá nguy hiểm! Ta có một đề nghị, không biết có nên nói hay không.”
“Cái gì?” Đậu Lâm hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi.
Lục Liễu cụp mắt xuống, đáy mắt xẹt qua một tia âm hiểm: “Ta nghe nói gần đây Duy gia được cường giả trợ giúp, tạm thời không thể cứng đối cứng với bọn họ, bất quá, chúng ta có thể giấu Quân Nhi phía sau màn, để Khuê Nhi thay hắn đi mạo hiểm.”
Đậu Lâm nhíu chặt mày: “Phu nhân nói lời này có ý gì?”
Ánh mắt Lục Liễu lập lòe vài cái: “Ý của ta là, tạm thời để Khuê Nhi thay thế vị trí thiếu chủ của Quân Nhi, đương nhiên chỉ là mặt ngoài thôi, kỳ thật thiếu chủ vẫn là Quân Nhi, ta đã thương lượng với Khuê Nhi rồi, hắn muốn cảm tạ ơn Đậu gia chúng ta thu dưỡng hắn, cho nên nguyện ý mạo hiểm! Gia chủ, dù thế nào ta cũng là mẫu thân của Quân Nhi, làm sao có thể hại hắn, không phải sao?”
Trong lòng Đậu Tịnh Quân lửa giận ngập trời, nếu không có Mộ Như Nguyệt đè hắn lại, chỉ sợ hắn đã xông lên xé xác Lục Liễu.
“Tốt!” Đậu Lâm cũng không cho Đậu Tịnh Quân có cơ hội mở miệng, lập tức quyết định, “Không ngờ Khuê Nhi lại nguyện ý mạo hiểm thay cho huynh đệ, ta làm nghĩa phụ thua thiệt hắn quá nhiều, Quân Nhi, sau này ngươi phải đối xử tốt với nghĩa huynh của ngươi, dù sao lần này hắn đã hi sinh vì ngươi.”
Đậu Quân cảm thấy trong lòng thật nghẹn khuất, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Lục Liễu.
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn làm nữ nhân này lộ ra bộ mặt thật.
“Tốt, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, phu nhân, chúng ta đi thôi.” Đậu Lâm nhẹ nhàng ôm bả vai Lục Liễu, đi ra khỏi phòng.
Cho đến khi hai người đi khỏi, Đậu Tịnh Quân mới đập một chưởng lên mặt bàn.