CHƯƠNG 890: HUYNH ĐỆ TRANH CHẤP (5)
“Ngươi không có cơ hội!”
Dạ Tư Hoàng khẽ nâng mắt, thanh âm thị huyết: “Bất kì ai tổn thương cha mẹ ta, ta đều sẽ không bỏ qua!”
Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua lại nảy mầm!
Nữ nhân này nếu để lại, sớm muộn gì cũng là tai họa!
Mặc dù nàng không đủ năng lực tổn thương cha mẹ, nhưng cha mẹ còn có rất nhiều người muốn bảo hộ, vì sự an toàn của những người đó, nàng chỉ có một con đường chết!
Huống chi, Dạ Tư Hoàng vốn không thể chịu được có nữ nhân dám can đảm câu dẫn Dạ Vô Trần!
Nàng phải trả giá đắt cho sai lầm của mình!
Phụt!
Kiếm khí xẹt qua không trung, đâm thẳng vào ngực Đậu Vi Vi.
Nàng đột nhiên trợn to mắt, đau đớn kịch liệt làm thân thể nàng run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra thanh âm....
Đậu Lâm ngây ngẩn, bắt gặp ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhìn sang, hắn nhịn không được run lẩy bẩy.
“Ta là ông ngoại ngươi, ngươi không thể đối với ta như vậy!”
Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Đậu Lâm: “Tiểu Hoàng Nhi, phế thực lực của hắn đi, còn nữa, để hắn sống dưới sự khống chế của Thiên Ma Môn, cả đời này không được phép bước ra khỏi Đậu gia nửa bước.”
Đối với Đậu Lâm, dù sao nàng vẫn chừa lại chút tình cảm...
Mặc dù Đậu Tịnh Quân thất vọng về Đậu Lâm, nhưng trước nay Đậu Lâm vẫn luôn yêu thương hắn, nếu giết Đậu Lâm, Đậu Tịnh Quân cũng sẽ thống khổ...
Cho nên, nàng quyết định tha mạng cho hắn.
Đậu Tịnh Quân cảm kích nhìn Mộ Như Nguyệt, sao hắn có thể không hiểu cách làm việc nhổ cỏ tận gốc của cháu gái mình chứ, nàng tha mạng cho Đậu Lâm là vì hắn...
“Nguyệt Nhi, kế tiếp các ngươi có tính toán gì không?”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống: “Ta muốn đi tìm Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch! Hai bọn họ mất tích cũng có liên quan đến ta!”
“Được!” Đậu Tịnh Quân gật gật đầu: “Nếu có yêu cầu gì, ngươi có phân phó một tiếng, bất cứ lúc nào cữu cữu cũng sẽ trợ giúp ngươi...”
“Ta sẽ”, Mộ Như Nguyệt cười nhạt, “Qua mấy ngày nữa, mẫu thân sẽ đến đây, ta cũng không ở lại đây chờ nàng.”
Thân thể Đậu Tịnh Quân chấn động, nghĩ đến muội muội thất lạc nhiều năm, trong lòng hắn nhịn không được trở nên kích động.
Nếu có người dám can đảm chia rẽ hắn và mẫu thân, hắn nhất định sẽ đem người đó nghiền xương thành tro!
Lúc này, Mộ Như Nguyệt không hề nhìn thấy đáy mắt Dạ Tư Hoàng chợt lóe hồng quang, nàng nhẹ nhàng buông hai người ra, đi đến bên cạnh Dạ Vô Trần.
“Vô Trần, giao cho Thiên Ma Môn giải quyết hậu quả, chúng ta đi thôi...”
Dạ Vô Trần khẽ gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn nữ tử bên cạnh, cười nói: “Đi...”
_______________________________________________________
CHƯƠNG 891: HUYNH ĐỆ TRANH CHẤP (6)
Trong rừng cây, nữ tử ngồi dựa lưng vào một gốc đại thụ, trên đùi đặt một quyển sách, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật từng trang sách, khí chất thanh nhã, dù không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng thoạt nhìn lại mê người như thế.
Một làn gió nhẹ thổi qua, nữ tử hơi ngẩn người, lạnh giọng hỏi: “Ai?”
Lá cây sàn sạt rung động, sau đó hai thân ảnh một lớn một nhỏ từ trên cây nhảy xuống.
Nam nhân mặc ngân bào tuấn mỹ dị thường, thần sắc lười biếng mang theo vẻ tà khí, bên cạnh hắn là một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác.
Tiểu hài tử này rất ngây thơ, đáng yêu, mặt mày tương tự như nam nhân mặc ngân bào, đôi mắt to tròn chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.
“Vị tỷ tỷ này, ta và ca ca lạc đường, ngươi có thể dẫn chúng ta ra ngoài không?”
Huống chi, nữ nhân tên Thư Ninh này cũng quen biết mẫu thân, quan hệ cũng không tệ lắm, hẳn không phải là người xấu...
“Tiểu Hoàng Nhi!” Tử Thiên Cảnh nguy hiểm nheo mắt lại, tươi cười lười biếng nói: “Xem ra ta đã quá dung túng ngươi rồi, còn muốn quản chuyện của ta...”
Thư Ninh cười nhạo: “Tiểu gia hỏa, ngươi đang rao bán ca ca ngươi sao? Đáng tiếc, ta không có hứng thú với người lạ, đi thôi, ta dẫn các ngươi ra ngoài.”
Nghe vậy, Tử Thiên Cảnh ngước mắt, đánh giá Thư Ninh.
Sau khi nhìn thấy mẫu thân, hắn đã điều tra qua tư liệu từ lúc nàng đến Đông Đảo, dĩ nhiên cũng biết Thư Ninh...
Nữ nhân này không phải rất đẹp, nhưng lại có khí chất thư hương thanh nhã, làm tâm tình người ta bất giác trầm tĩnh lại, giống như bất cứ lúc nào đứng gần nàng đều có thể cảm nhận được sự an bình.”Hiện tại trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau xuất phát thôi, nếu chậm trễ, dẫn theo hài tử đi đường này sẽ rất nguy hiểm.”
Không biết vì sao, Thư Ninh cảm thấy hai người này có chút quen thuộc, nhưng rõ ràng nàng chưa từng gặp bọn họ...
Dạ Tư Hoàng đi theo sau Thư Ninh, cố tình duy trì một khoảng cách nhất định, nhướng mày nhìn qua Tử Thiên Cảnh: “Tiểu tử, không phải lần trước ngươi cười nhạo ta xấu tính không tìm được vợ? Có bản lĩnh, ngươi tìm cho ta xem!”
Ánh mắt Tử Thiên Cảnh trầm xuống, hung hăng vỗ vào trán Dạ Tư Hoàng.
“Đừng xen vào chuyện người khác! Còn nữa, ta là ca ca ngươi, ngươi kêu ai là tiểu tử?”
Dạ Tư Hoàng bĩu môi: “Sớm biết ngươi là nhi tử nương sinh ra, lúc trước ta đã không đi cùng ngươi rồi, như vậy ngươi sẽ không tìm được mẫu thân, mẫu thân cũng sẽ không ném ta cho ngươi rồi cùng cha đi tiêu dao...”
Nghĩ đến một thời gian nữa đều phải đi cùng hắn, Dạ Tư Hoàng cảm thấy thật nghẹn khuất, hắn rất muốn trở lại bên cạnh mẫu thân...
_________________________________________________________
CHƯƠNG 892: GẶP LẠI BẮC QUÂN (1)
Tô thành nằm phía tây Đông Đảo, là một thành trấn phồn hoa hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Hai gia tộc lớn nhất trong Tô thành là Tô gia và Kim gia, nghe nói Kim gia kết thông gia với đại tiểu thư Tô gia, sau đó Tô đại tiểu thư gặp tai nạn nên hai bên giải trừ hôn ước, mối hôn nhân này chuyển sang cho Tô nhị tiểu thư Tô Sương.
Có điều, một thời gian trước, sau khi Tô Sương từ Hỗn thành trở về, không biết đã xảy ra chuyện gì, tính tình càng thêm kiêu căng táo bạo, thậm chí cả ngày đều quấn lấy Kim Khải, làm Kim Khải phiền hà không thôi!
Lúc này, trước cổng Tô thành, có ba người hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đi đầu là một nữ tử xinh đẹp mang theo khí chất thanh nhã, dung nhan thanh tú nở nụ cười nhàn nhạt, khiến người khác nhìn cảm thấy thoải mái.
Nhưng càng hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là hai người một lớn một nhỏ đi phía sau.
Nam nhân một thân ngân bào, hai tay chắp sau gáy, khuôn mặt tuấn mỹ chứa ý cười lười biếng, toàn thân hoàn mỹ đến mức không có chút tật xấu nào.
Bên cạnh hắn là một tiểu nam hài khoảng năm sáu tuổi.
Tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác, đôi mắt to tròn sáng ngời, gương mặt cực kì đáng yêu làm ai cũng muốn hung hăng xoa nắn một phen.
“Tới rồi”, Thư Ninh quay đầu nhìn hai người phía sau, nói, “Nơi này chính là Tô thành, chúng ta cáo từ ở đây đi.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Ánh mắt Dạ Tư Hoàng lóe lên, muốn mở miệng gọi Thư Ninh, lại bị Tử Thiên Cảnh kéo tay: “Tiểu Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi.”
Dạ Tư Hoàng sửng sốt, cũng không nói gì thêm, tùy ý để Tử Thiên Cảnh kéo đi.
Nhìn hai người rời đi, Thư Ninh thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh: “Tô gia, mười mấy năm, Thư Ninh ta rốt cuộc đã trở về...”Chẳng qua, còn bao nhiêu người nhớ nàng chứ....
Thư Ninh khẽ cong khóe môi, gợi lên nụ cười trào phúng...
Lần này trở về, nàng không những muốn điều tra rõ cái chết của mẫu thân, mà còn phải báo thù rửa hận cho mình...
Sau khi người nọ vào thông báo, một nam nhân trung niên nhanh chóng dẫn theo một đám gia quyến đi ra, trong đó có Tô Sương.
Tô Sương vừa liếc mắt đã nhìn thấy nữ tử ngoài cửa, khí thế toàn thân lập tức bạo nộ.
“Thư Ninh, ngươi cũng dám tới Tô gia chúng ta! Đúng là muốn chết, cha, chính là nàng câu dẫn Kim Khải ca ca, còn muốn đả thương ta!”
Tô Sương phẫn hận trừng mắt Thư Ninh, ánh mắt ngoan độc tựa như có thể chọc ra mấy lỗ thủng trên người Thư Ninh.
Thư Ninh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía nam nhân trung niên kia...
____________________________________________________
CHƯƠNG 893: GẶP LẠI BẮC QUÂN (2)
Bốn chữ này rơi vào lòng Tô Chấn, làm lòng hắn nổi lên gợn sóng.
Chỉ ngắn ngủn mấy năm, nàng đã đột phá cảnh giới thiên nguyên, thiên phú như thế, sợ là Kim Khải của Kim gia cũng kém hơn một bậc...
“Cha, nàng rốt cuộc là ai?” To Sương cắn chặt môi, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Thư Ninh, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
“Tô Chấn hít sâu một hơi, nói: “Nàng... là tỷ tỷ ngươi.”
Lời này giống như sét đánh ngang tai, làm Tô Sương ngây ngốc.
“Cha”, Tô Sương hung hăng trừng mắt Thư Ninh, “Ta sẽ không thừa nhận nàng là người Tô gia, hơn nữa, nàng sẽ mang đến tai họa cho Tô gia!”
Thư Ninh chỉ cười cười, cũng không buồn bực gì.
Lần này trở về, nàng nhất định phải khiến hai mẹ con Tô Sương trả giá đắt...”Đủ rồi!” Tô Chấn nhíu mày, lạnh giọng quát: “Đưa nàng trở về!”
Cảnh giới thiên nguyên đối với bọn họ là quá trọng yếu, chỉ dựa vào điểm này, Tô Chấn sẽ không cự tuyệt Thư Ninh ngoài cửa...
Tô Sương hoảng sợ, hai mắt rưng rưng, vẻ mặt dữ tợn.
Trước nay phụ thân chưa bao giờ hung dữ với nàng, hiện tại lại vì nữ nhân này mà quát nàng... Nàng không thể nuốt trôi cục tức này!
Cho dù nữ nhân này trở về Tô gia, nàng cũng có rất nhiều biện pháp đối phó nàng ta, khiến nàng ta phải hối hận khi đã về đây!
Thư Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Sương, ý cười trên môi càng đậm...
Lúc này, trong rừng cây rậm rạp, hai thân ảnh nhanh nhẹn xẹt qua không trung, tựa như hai tia chớp.
“Khiếu Nguyệt hẳn là ở gần đây!”
Mộ Như Nguyệt dừng chân đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh băng.
Một khắc vừa rồi, nàng đã dựa vào sự liên hệ linh hồn tìm được nơi này...
“Cẩn thận!”
Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, mắt tím âm lãnh quan sát khu rừng.
Cuồng phong thổi qua, lá cây xào xạc, cả khu rừng yên tĩnh đến mức quỷ dị...
“Ha ha ha!”
Đúng lúc này, trong rừng cây truyền ra tiếng cười điên cuồng.
Tiếng cười vang vọng khắp khu rừng....
Cánh tay Dạ Vô Trần hơi siết chặt, đáy mắt xẹt qua lãnh ý.
“Các ngươi cuối cùng đã tới, ta ở đây chờ các ngươi thật lâu.”
________________________________________________________
CHƯƠNG 894: GẶP LẠI BẮC QUÂN (3)