Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 192: Chương 192




CHƯƠNG 895: GẶP LẠI BẮC QUÂN (4)

“Ha ha ha.” Hắn cười điên cuồng, vang vọng khắp khu rừng.

Gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc rung động.

“Nguyệt Tôn, nếu ngươi đã tới đây, ngươi cho rằng, ta sẽ để ngươi có cơ hội rời đi sao?”

Oanh!

Cả khu rừng ầm ầm chấn động, bầu trời âm trầm, u ám không có lấy một tia sáng.

“Nguyệt Nhi!”

Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua tia sáng nguy hiểm...

Bắc Quân đứng giữa rừng, từ trên cao nhìn xuống đôi nam nữ đứng phía dưới, hai mắt đau đớn...

Oanh!

Giữa khu rừng vang lên tiếng nổ mạnh, tựa như có một luồng sáng màu đen bao phủ, sau đó trên người Bắc Quân bộc phát khí thế cường đại hơn nữa, hơi thở lạnh lẽo khuếch tán khắp nơi.

Thời khắc mấu chốt, nam nhân tử y ôm chặt nàng vào ngực, cảm giác ấm áp truyền vào sâu trong tim nàng...

Ánh mắt nam nhân tà khí nghiêm nghị, lại tràn ngập nhu tình, hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng Mộ Như Nguyệt không thể nghe được thanh âm của hắn...

“Vô Trần...”

Không biết vì sao, Mộ Như Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi nhắm mắt lại...

“Bắc Quân!”

Oanh!

Mộ Như Nguyệt bùng lên lửa giận mãnh liệt, nhìn chằm chằm Bắc Quân, lạnh giọng hỏi: “Là ngươi dụ dỗ chúng ta đến đây?”

Bắc Quân ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, hai mắt lập lòe hai ngọn lửa vàng rực.

“Không phải, là con sói kia hấp hối giãy giụa, không cẩn thận truyền tin tức ra ngoài, cho nên ta mới đưa nó đi nơi khác, bất quá, nếu các ngươi đã tới, vậy cũng đỡ cho ta phải đi thêm một chuyến.”

“Khiếu Nguyệt quả nhiên ở trong tay ngươi!”

Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, nàng khẽ rũ mắt, muốn liên lạc với Bạch Trạch, nhưng lại phát hiện căn bản là không thể...

“Nguyệt Tôn, đừng phí sức, ta biết trong cơ thể ngươi có một không gian khác, ở chỗ của ta, không gian của ngươi đã bị cấm chế, Bạch Trạch không có cách nào ra giúp ngươi.”Bắc Quân cười âm lãnh, vung tay nhấc Mộ Như Nguyệt lên, đè vào vách tường.

“Nguyệt Tôn, sẽ không còn ai quấy rầy chúng ta...”

Hắn hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm nữ tử bị hắn giam cầm trên vách tường: “Vì ngươi, ta đã chờ đợi rất nhiều năm, yêu ngươi nhiều năm, bây giờ rốt cuộc cũng được như nguyện, có được ngươi...”

___________________________________________________

CHƯƠNG 896: GẶP LẠI BẮC QUÂN (5)

Nhìn dục vọng trong mắt nam nhân, ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, trong lòng hừng hực lửa giận, hiện tại, nàng chỉ còn một cách...

Chính là Viêm Tẫn!

Nếu Viêm Tẫn có thể thức tỉnh, hợp lực với Bạch Trạch, nói không chừng có thể phá vỡ cấm chế ra khỏi đan thư...

“Nghĩa phụ, sư huynh hắn...”

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tiêu Tĩnh từ bên ngoài đi vào, nhưng vừa ngẩng đầu đã ngây ngẩn...

Mộ Như Nguyệt!

Tại sao? Tại sao Mộ Như Nguyệt lại ở đây? Hơn nữa, sư phụ còn đè trên người nàng...

Chẳng lẽ nữ nhân trong lòng sư phụ chính là Mộ Như Nguyệt?

Trái tim Tiêu Tĩnh tựa như bị một bàn tay hung hăng xé nát, đau đớn không thể hô hấp, đôi mắt rưng rưng, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Mấy năm nay, nghĩa phụ vẫn luôn thủ thân như ngọc, không có bất kì quan hệ ái muội nào với nữ tử, cho nên, dù nghĩa phụ không yêu nàng, nàng vẫn cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng mà bây giờ...

Thấy một màn này, trong lòng Tiêu Tĩnh chấn động, toàn thân run rẩy, giờ phút này nàng chỉ có một xúc động muốn trốn đi, nhưng hai chân lại nặng như chì, không thể nhúc nhích...

Ánh mắt Bắc Quân trầm xuống, mang theo cuồng phong lãnh liệt đảo qua phía Tiêu Tĩnh.

“Cút!”

Oanh!

Lực lượng mạnh mẽ đánh vào cơ thể nàng, làm nàng bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống trước cửa.

'Bang' một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, nhưng cũng không thể ngăn được khí thế của Bắc Quân...

Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.

Mộ Như Nguyệt dần dần cũng không có hi vọng hắn sẽ đáp lời, nhưng đúng lúc này, thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên...

“Tiêu Tĩnh là thiên sát thể, còn Phượng Kinh Thiên lại là ma thể, hai người bọn họ kết hợp sinh ra hài tử, ăn vào sẽ lập tức thành thần!”

Thần!

Chính là tồn tại mà người đời kính ngưỡng!

______________________________________________________

CHƯƠNG 897: GẶP LẠI BẮC QUÂN (6)

Nếu hắn trở thành thần thì sẽ không cần tốn công tốn sức tìm thần khí thượng cổ, dùng thần khí đó để đuổi Dạ Vô Trần đi!

Nhưng hắn cũng biết, nam nhân kia sớm muộn gì cũng sẽ quay về, nhân thời gian này, hắn phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, nếu không, nàng sẽ lại bị cướp đi...

Mộ Như Nguyệt chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua một tia hàn ý.

“Hiện tại Vô Trần đang ở đâu?”

Bắc Quân nhìn nàng, nhếch môi nói: “Hắn và con bạch long kia đều đã đến nơi trước khi ngươi xuyên đến...”

Nơi trước khi nàng xuyên đến?

Tim Mộ Như Nguyệt run lên.

Đó không phải là Trung Hoa sao? Chẳng lẽ Vô Trần đến Trung Hoa?

“Muốn trở lại Trung Hoa, chỉ có cách trở thành thần, làm sao ngươi đưa hắn đến Trung Hoa được?”

Bắc Quân khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Dưới ánh trăng, gió nhẹ hiu hiu, dung nhan yêu dị kia lộ ra thần sắc lãnh ngạo: “Nguyệt Tôn, năm đó sau khi các ngươi chết, ta đã đưa linh hồn ngươi đến Trung Hoa, vốn dĩ muốn chờ đến khi các ngươi hoàn toàn tách ra, sau đó... chờ đến khi ta tìm được thần khí thượng cổ sẽ đến tìm ngươi, ai ngờ ngươi đã trở lại đây, còn yêu hắn...”

“Hắn rốt cuộc có gì tốt? Tại sao cả kiếp trước và kiếp này, trong mắt ngươi đều không có ta? Bất quá cũng không sao, nếu ngươi đã đến đại lục này, vậy ta sẽ đưa hắn đến Trung Hoa, khiến các ngươi vĩnh viễn không được gặp nhau! Ha ha ha!” Bắc Quân cười điên cuồng.

Hiện tại, bọn họ không thể gặp nhau nữa, cho nên nữ nhân này, chỉ có thể là của hắn!

“Bắc Quân, ngươi cho rằng như vậy là có thể chia rẽ chúng ta? Nơi hắn ở mới là nơi ta muốn ở, dù phải vượt qua không gian, thời gian, ta cũng sẽ... trở về bên cạnh hắn!”

Oanh!

Nhìn ánh mắt kiên định của nữ tử, trong lòng Bắc Quân dâng trào lửa giận, nhưng nhiều hơn là lo lắng và thống khổ.

Giống như có một cái búa hung hăng đập vào lòng hắn, máu tươi đầm đìa...

“Ngươi đừng mơ tưởng! Ta tuyệt đối không cho ngươi có cơ hội rời đi! Huống chi, ngươi cũng không có năng lực đến đó, cho dù kiếp trước ngươi đã gần đạt đến thần, nhưng trên đời này vẫn chưa từng có thần xuất hiện!”Bắc Quân ấn chặt vai Mộ Như Nguyệt, vết sẹo trên mặt làm thần sắc hắn thêm điên cuồng, giờ khắc này, thanh âm hắn rõ ràng run rẩy nhưng lại quật cường không biểu hiện sự thống khổ ra mặt...

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nhắm mắt lại không thèm nhìn hắn.

________________________________________________________

CHƯƠNG 898: HẬU QUẢ KHI PHẢN BỘI (1)

“Ngươi ở đây làm cái gì?” Ánh mắt Bắc Quân tối tăm, lập lòe lửa giận, “Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép bước vào đây nửa bước!”

Tim Tiêu Tĩnh run lên, cắn chặt môi, cúi đầu nói: “Vâng, nghĩa phụ.”

Giờ khắc này, trái tim nàng co rút đau đớn không thể tự kiềm chế...

Trong phòng, Mộ Như Nguyệt nhìn cửa phòng đóng chặt, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng may tên Bắc Quân biến thái kia rời đi, nếu không, dựa vào thực lực hiện tại nàng không cách nào đối phó hắn...

“Vô Trần...” nàng khẽ rũ mắt, nhẹ giọng nỉ non, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được ngươi! Sau đó, cùng ngươi trở về...”

Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu tự đánh giá hoàn cảnh của mình hiện tại, mặc dù Bắc Quân không hạn chế tự do của nàng, nhưng nàng biết, nam nhân kia vẫn luôn âm thầm giám thị nàng...

“Thần khí thượng cổ?” Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, “Bất luận thế nào, ta phải lấy được thần khí kia!”

Nhưng nàng phải khiến nữ nhân kia rời khỏi nghĩa phụ, cho nên, nàng cũng chỉ có thể lợi dụng nam nhân si tình Phượng Kinh Thiên này...

“Phượng công tử!”

Bên ngoài Bắc Ma cung, thời điểm Phượng Kinh Thiên vừa mới bước vào, liền có hai thân ảnh từ trên không trung hạ xuống.”Ma chủ có lệnh, không cho phép bất kì ai vào nơi này.”

“Cút ngay!”

Oanh!

Trên người Phượng Kinh Thiên bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, đánh hai người kia văng ra ngoài, sau đó trực tiếp lướt qua hai người, đi thẳng vào Bắc Ma cung...

Lúc này, Mộ Như Nguyệt đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trên giường, đột nhiên bị âm thanh đá cửa làm bừng tỉnh.

Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy dung nhan yêu nghiệt của nam nhân.

“Đi theo ta!” Phượng Kinh Thiên cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, vội vàng kéo nàng ra ngoài.

“Phượng Kinh Thiên!”

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, không ngờ Phượng Kinh Thiên lại đến đây, nghĩ đến Bắc Quân tàn nhẫn, trong lòng nàng lại trầm xuống.

Thời điểm nàng muốn nói gì đó, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, chặn đường hai người.

“Các ngươi muốn đi đâu?”

Nam nhân một thân áo đen khoanh tay đứng dưới ánh mặt trời, giống như được bao phủ một tầng sáng nhạt.

Thanh âm hắn trầm thấp, lại lạnh lẽo, mặt nạ vàng che đi dung mạo, ánh mắt lãnh liệt nhìn hai người phía trước.

“Phượng Kinh Thiên, ngươi muốn phản bội ta?”

Bắc Quân khẽ nheo mắt, từng bước từng bước đi về phía hai người, toàn thân tản ra hơi thở cường đại.

________________________________________________________

CHƯƠNG 899: HẬU QUẢ KHI PHẢN BỘI (2)

Khí thế trên người Bắc Quân đánh vào ngực Phượng Kinh Thiên, hắn lập tức phun một ngụm máu tươi, lui về phía sau mấy bước, 'phịch' một tiếng, nặng nề quỳ trên mặt đất.

Mồ hôi chảy xuôi trên khuôn mặt tái nhợt, từng giọt từng giọt thấm vào mặt đất.

Hắn từ từ nâng tay lên, giờ khắc này, lực lượng trong cơ thể Phượng Kinh Thiên không bị khống chế bắt đầu khởi động, liên tiếp phát ra vài tiếng nổ mạnh....

“Phượng Kinh Thiên, đây là hậu quả khi ngươi phản bội ta!”

Phụt!

Phượng Kinh Thiên phun ra một ngụm máu tươi, làm dung nhan hắn càng thêm yêu nghiệt.

“Phượng Kinh Thiên!”

Con ngươi Mộ Như Nguyệt co rụt lại, lửa giận trong lòng bạo phát: “Bắc Quân, nếu ngươi dám giết hắn, ta thề, đời này kiếp này không đội trời chung với ngươi!”

Lời này rơi vào lòng Bắc Quân khiến trong mắt hắn nổi lên cuồng phong mãnh liệt, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: “Ngươi vì hắn mà không đội trời chung với ta?”

Nàng thế nhưng vì nam nhân này mà đối xử với hắn như thế?

“Không đội trời chung, không chết không ngừng!”

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng, bắn ra hàn khí.

Ánh mắt của nàng như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim hắn, đau đớn thống khổ khiến bước chân hắn hơi lảo đảo.

“Vì sao?” Bắc Quân siết chặt nắm đấm, đè nén lửa giận trong lòng, “Vì sao ngươi có thể quan tâm Phượng Kinh Thiên và Bạch Trạch, vì sao lại...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.