Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 194: Chương 194




CHƯƠNG 905: BẮC QUÂN ĐAU (6)

Phụt!

Lão giả đứng gần Mộ Như Nguyệt nhất lập tức bay ra xa mấy thước, còn chưa kịp hồi phục tinh thần, trường kiếm mang theo ngọn lửa mãnh liệt đã chém vào người hắn...

Mọi người đều ngây ngốc, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ lạnh lùng của nữ tử.

Phải biết rằng, bọn họ đều là cường giả linh nguyên, vậy mà không chịu nổi một chiêu của nữ nhân này...

“Chúng ta cùng nhau lên.”

Một người khác cắn chặt răng, nói, sau đó đám người đồng loạt nhằm về phía Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn đám lão giả đang xông đến, oanh một tiếng, trên người nàng bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, hội tụ về hướng cửu thiên long viêm kiếm trong tay.

Kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt, ngưng tụ thành một thanh hỏa kiếm khổng lồ, hung hăng chém xuống.

Giờ khắc này, rừng núi rung chuyển, toàn bộ tế đàn đều sụp đổ.

Ngọn lửa mãnh liệt như cuồng phong quét qua, nháy mắt đã tạo thành một biển lửa.

“Khiếu Nguyệt!”

Mộ Như Nguyệt vội vàng xoay người, chém đứt lồng sắt.

“Chủ nhân.”

Khiếu Nguyệt mừng như điên, từ trong lồng sắt chạy ra, một tia sáng bạc lóe lên, dần dần biến thành hình người.

Nàng dừng lại trước mặt Mộ Như Nguyệt, đôi mắt bạc rưng rưng nước mắt: “Chủ nhân, Tiểu Bạch đã bị một vũ khí gì đó đưa đến một nơi khác... ta không hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, bị Bắc Quân bắt đi.”

Dung nhan ưu nhã tuyệt mỹ tràn đầy vẻ áy náy.

“Không sao, Khiếu Nguyệt”, Mộ Như Nguyệt cười nói, “Chúng ta sẽ tìm được Tiểu Bạch...”

“Chủ nhân...”

Khiếu Nguyệt khẽ nhấp môi, sắc mặt có chút tái nhợt, lại không biết nên nói gì....

“Khiếu Nguyệt, ngươi có biết thần khí thượng cổ kia ở đâu không?” Mộ Như Nguyệt nhíu mày, bất luận thế nào nàng cũng phải lấy được nó, tìm Vô Trần và Tiểu Bạch trở về.

Sau đó, chính là lúc thanh toán món nợ này với Bắc Quân!

“Hình như ở chỗ này.” Khiếu Nguyệt nhướng mày, “Chủ nhân muốn đi tìm Tiểu Bạch sao?”

_____________________________________________________

CHƯƠNG 906: PHƯỢNG KINH THIÊN SI TÌNH (1)

Nam nhân áo đen bước từng bước đến gần Mộ Như Nguyệt, khí thế cường hãn ngày càng tăng lên theo từng bước chân của hắn, cuồng phong nổi lên.

“Chủ nhân, đi mau!”

Khiếu Nguyệt biến sắc, hóa thành một tia chớp nhằm về phía Bắc Quân, ánh mắt kiên quyết.

“Khiếu Nguyệt!”

Thần sắc Mộ Như Nguyệt rốt cuộc cũng lộ vẻ hoảng loạn, vươn tay muốn bắt lấy Khiếu Nguyệt, nhưng chỉ chạm được một góc áo...

Khiếu Nguyệt đã nhanh chóng đến trước mặt Bắc Quân, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, hung hăng đâm vào cổ hắn...

Bắc Quân lạnh lùng nhìn Khiếu Nguyệt, chỉ một cái liếc mắt này đã làm thân thể Khiếu Nguyệt cứng đờ, bàn tay to đánh ra một chưởng, Khiếu Nguyệt lập tức văng ra ngoài.

Máu tươi từ trên không trung rơi xuống, tựa như một trận huyết vũ...

“Khiếu Nguyệt!!!”

Trên người Mộ Như Nguyệt bỗng bộc phát lửa giận ngập trời, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Bắc Quân, giờ khắc này, nam nhân trước mắt là kẻ thù đời đời kiếp kiếp của nàng.

“Nguyệt Tôn.” Thanh âm Bắc Quân khàn khàn, lặng lẽ nhìn Mộ Như Nguyệt, “Ta đã cho ngươi cơ hội, là bản thân ngươi không biết quý trọng, một khi đã như vậy, ta chỉ còn cách cưỡng chế biến ngươi thành nữ nhân của ta.”

Ngay tại thời điểm Mộ Như Nguyệt hành động, một cánh tay mạnh mẽ giam cầm nàng vào trong ngực, hơi thở lạnh lẽo của nam nhân bao quanh nàng, tựa như khiến người ta rơi vào địa ngục...

Lúc này, Bắc Quân thật sự tức giận!

“Không!!!”

Khiếu Nguyệt gào lên, nhưng cả người không có chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân kia đè Mộ Như Nguyệt xuống đất...

Oanh!

Đúng lúc này, trong cơ thể Mộ Như Nguyệt dâng lên một cỗ lực lượng kì lạ, nháy mắt đã thoát khỏi sự kiềm chế của Bắc Quân, trong mắt bắt đầu dâng lên ngọn lửa màu vàng kì dị không thể tưởng tượng được.

“Không có khả năng!”

Trong lòng hắn giống như bị đâm một nhát, thật lâu không thể bình phục.”Ngọn lửa màu vàng? Này... tuyệt đối không có khả năng!”

Ngọn lửa màu vàng, chỉ có kiếp trước nàng mới có thực lực như vậy, tại sao hiện tại... lại có ngọn lửa màu vàng?

Chẳng lẽ, nàng chán ghét hắn chạm vào nàng đến thế sao?

“Bạch Trạch, Viêm Tẫn, các ngươi có thể ra ngoài rồi!” Mộ Như Nguyệt nâng mắt, lạnh nhạt nói.

Hai tia sáng lóe lên, xuất hiện trước mắt Mộ Như Nguyệt.

Một người giống như đế vương nhân gian, đôi mắt đen ẩn hiện khí phách lãnh khốc, từ trên cao nhìn xuống, bễ nghễ chúng sinh.

Còn một nam nhân khác lại đẹp đến kinh diễm.

_______________________________________________________

CHƯƠNG 907: PHƯỢNG KINH THIÊN SI TÌNH (2)

Đầu bạc bạch mi, tuấn mỹ như thần, hắn khoanh tay đứng đó, áo bào trắng khẽ bay, tôn quý như tiên giáng trần, lạnh nhạt nhìn về phía Bắc Quân.

Nam nhân tuấn mỹ như thần tiên, mỹ đến mức không chân thật, tựa như trong tranh bước ra...

“Bắc Quân”, thần sắc Bạch Trạch lạnh nhạt, nói, “Nàng... không phải là người ngươi có thể mơ tưởng.”

“Ha ha!” Bắc Quân cười điên cuồng, tóc đen bay múa, tiếng cười của hắn bừa bãi mà ngạo nghễ.

“Không phải ta có thể mơ tưởng? Vậy còn ngươi!” ánh mắt Bắc Quân hèn mọn nhìn nam nhân tuấn mỹ phía trước, “Ngươi dám nói, ngươi không mơ tưởng nàng?”

Bạch Trạch ngước mắt nhìn về phía Bắc Quân, nhàn nhạt nói: “Không có! Ta chỉ hi vọng nàng hạnh phúc, như vậy là đủ, ta chưa bao giờ mơ tưởng nàng, bởi vì ta biết nàng không thuộc về ta, trên đời này, người có thể nắm tay đi cùng nàng chỉ có nam nhân kia...”

Nam nhân giống như tu la kia, chỉ có hắn mới có thể cho nàng hạnh phúc...

Còn hắn, thay nàng bảo vệ hạnh phúc này là đủ rồi...

“Hừ!” Bắc Quân hừ lạnh, lửa giận bùng lên: “Cả đời này, người có thể cùng nàng đứng trên đỉnh chí tôn, phải là ta! Ta sẽ không để nàng sóng vai cùng nam nhân khác!”

(Ad không đồng ý với quan điểm này chút nào, đẹp đâu phải là cái tội, chỉ trách cái bọn nam nhân bị sắc đẹp mê hoặc thôi!)

Ngoại trừ Dạ Vô Trần, nam nhân nào yêu nàng cũng đều chỉ có vô tận thống khổ và tra tấn.

“Hôm nay, không ai có thể ngăn cản ta!” 

Bắc Quân híp mắt lại, lập tức nhằm về phía Bạch Trạch, khí thế cường hãn nháy mắt bộc phát, kinh thiên động địa vọt về phía hai người...

“Nguyệt Nhi, ngươi đi tìm hắn đi!” Bạch Trạch quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, khẽ cười nói.

Tim Mộ Như Nguyệt run lên: “Nhưng mà Bạch Trạch, các ngươi...”

“Yên tâm, tuy hiện tại Bắc Quân đã là bán thần, nhưng dù sao vẫn chưa đột phá, ta và Viêm Tẫn đều là vô thượng, mặc dù không giết được hắn nhưng cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, quan trọng nhất bây giờ, là hắn (DVT)...”

Nụ cười của nam nhân rất ôn nhu, thanh âm dịu dàng chạm vào trái tim Mộ Như Nguyệt.

___________________________________________________________

CHƯƠNG 908: PHƯỢNG KINH THIÊN SI TÌNH (3)

“Được, Bạch Trạch, Viêm Tẫn, các ngươi nhất định phải chờ ta trở về! Khiếu Nguyệt, chúng ta đi!”

Nhìn hai nam nhân một lần cuối cùng, Mộ Như Nguyệt chợt lóe liền biến mất...

Bắc Quân gầm lên giận dữ, muốn đuổi theo Mộ Như Nguyệt nhưng lại một thân ảnh bạch y ngăn cản.

“Bắc Quân, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội cản trở nàng!”

Nam nhân ngừng chân, đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm người trước mắt: “Bạch Trạch, ta thật đồng tình ngươi, ngươi vì nàng trả giá nhiều như vậy, nhưng trong lòng nàng chỉ có nam nhân kia....”

“Ngươi sai rồi”, Bạch Trạch cười nói, “Trong lòng nàng có rất nhiều người, Tử Hoàng chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng nàng, nhưng ta và rất nhiều người nữa, cũng ở trong lòng nàng, ta tin tưởng nếu hôm nay đổi lại là một người khác, nàng cũng sẽ làm như thế, ngược lại, ngươi là kẻ thù của nàng, trong lòng nàng vĩnh viễn không có vị trí nào cho ngươi, cho nên người đáng thương nhất, chính là ngươi!”

Oanh!

Cuồng phong mạnh mẽ nổi lên, ánh mắt nam nhân càng thêm lạnh nhạt.

“Bắc Quân, ngàn năm trước, ta đã nhìn ra ngươi thích nàng, có điều ngươi đã dùng sai phương pháp rồi, ngươi muốn đối địch với nàng để thu hút sự chú ý của nàng, chính phương pháp này đã làm nàng hoàn toàn bỏ qua ngươi, bây giờ, ngươi cần gì phải giống như Tử Phượng, phá hoại tình cảm phu thê bọn họ? Bọn họ đã trải qua rất nhiều khó khăn, mưa gió, vất vả lắm mới được ở bên nhau, ta tuyệt đối sẽ không để bất kì ai phá hủy hạnh phúc của nàng!””Nếu có...” Bạch Trạch nâng mắt, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Dù bất chấp tất cả ta cũng sẽ ngăn cản!”

“Ha ha!” Bắc Quân ngửa đầu cười to, “Vậy để ta xem ngươi có bản lĩnh này hay không!”

----------------------------------

Mộ Như Nguyệt đến chỗ la bàn, vươn tay ấn mạnh xuống la bàn, một luồng sáng đen lóe lên, chiếu sáng khắp không trung....

Mộ Như Nguyệt cảm thấy cả người không thể nhúc nhích, ngay cả sức lực hoạt động ngón tay cũng không có...

“Chủ nhân, cẩn thận!”

Đúng lúc này, thanh âm sợ hãi của Khiếu Nguyệt vang lên bên tai.

Mộ Như Nguyệt quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một dung nhan dữ tợn....

“Ngươi đi chết đi!”

Vẻ mặt Tiêu Tĩnh dữ tợn, trong tay cầm một thanh kiếm lập lòe lôi điện màu đen hung hăng bổ xuống, lúc này, Mộ Như Nguyệt căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm chém về phía mình...

__________________________________________________________

CHƯƠNG 909: PHƯỢNG KINH THIÊN SI TÌNH (4)

Trong lúc mơ mơ màng màng, Mộ Như Nguyệt bị tiếng tranh cãi đánh thức.

“Trương Tuấn, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi lại mang nàng về?”

Thanh âm này cực kì bén nhọn, mang theo phẫn nộ.

“Không phải ta đã nói rồi sao, ta nhặt được nàng ở núi Trường Bạch! Ta thấy nàng hôn mê bất tỉnh, nơi đó lại nguy hiểm, cho nên mang nàng về, ngươi đừng ăn dấm bậy bạ!”

“Ta mặc kệ, ngươi phải đưa nữ nhân này đi! Ai biết nàng có phải gian tế của các môn phái khác hay không! Hơn nữa, cổ võ Trung Hoa chúng ta đã sớm thất truyền, hiện tại cũng không có nhiều người có thể tu luyện, môn phái đã có quy định không thể để người khác biết chúng ta là võ giả tu luyện cổ võ, nếu không sẽ mang đến phiền toái không cần thiết.”

Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày, ánh mắt có chút hoảng hốt, trong lúc nàng hơi chần chờ, cửa phòng bị mở ra, một đôi nam nữ tuấn mỹ đi vào.

Nam nhân kia tướng mạo anh tuấn, đôi mắt sáng như sao, một thân trang phục màu đen, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bên cạnh hắn là một nữ nhân dung mạo yêu diễm, ánh mắt hung ác trừng Mộ Như Nguyệt, giống như Mộ Như Nguyệt là tiểu tam cướp nam nhân của nàng ta vậy.

“Nơi này là nơi nào?” Mộ Như Nguyệt chậm rãi giãn mày, ngữ khí nhàn nhạt hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.