Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 195: Chương 195




CHƯƠNG 910: TRUNG HOA, MỘ GIA GẶP NGUY (1)

“Ngươi...” Sắc mặt Lâm San vặn vẹo, hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt, “Con hồ ly tinh này còn dám nhục mạ ta! Ta liều mạng với đôi cẩu nam nữ các ngươi!”

Dứt lời, trên người Lâm San bộc phát lực lượng, giương nanh múa vuốt nhào về phía Mộ Như Nguyệt.

Thần sắc Mộ Như Nguyệt trầm xuống, không ngờ vừa tới Trung Hoa đã gặp phải chuyện này....

“Không tốt!”

Trương Tuấn biến sắc, Lâm San là một võ giả, tuy hiện tại chỉ mới tới cấp tám, nhưng nữ nhân kia chỉ là một người bình thường mà thôi, hắn hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở cổ võ trên người nàng, nếu trúng một chưởng này của Lâm San, nàng không chết cũng tàn phế.

Như vậy, phái Vân Sơn cũng sẽ bị giới cổ võ đuổi giết!

Trong mắt Mộ Như Nguyệt thoáng qua tia lãnh ý, lặng lẽ nâng tay lên, đúng lúc này, Trương Tuấn đột nhiên ra tay, tát Lâm San ngã xuống đất.

Lâm San bị bất ngờ bị đánh ngây ngốc, không dám tin nhìn chằm chằm Trương Tuấn: “Ngươi... ngươi đánh ta?”

“Lâm San, ngươi có biết hành vi của ngươi sẽ mang đến cho chúng ta bao nhiêu phiền toái hay không?” Trương Tuấn xanh mặt, siết chặt nắm đấm, “Cho dù ngươi cáo trạng với cha, ngươi cũng đuối lý!”

“Oa!” Lâm San nhịn không được òa khóc, chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng rời đi, Mộ Như Nguyệt chậm rãi hạ tay xuống...

Hiện tại nàng không biết, một cái tát vừa rồi của Trương Tuấn đã cứu mạng nàng, hắn không thể cảm nhận được hơi thở võ giả trên người Mộ Như Nguyệt là vì nàng đã cường đại đến mức bọn họ không có khả năng phát hiện.

Hơi thở cổ võ ở Trung Hoa quá yếu, cho nên võ giả ở nơi này có cấp bậc khá thấp, nàng đã ở cảnh giới chân nguyên, làm sao có thể bị bọn họ phát hiện? Trong mắt mọi người, nàng chỉ là một người rất bình thường...

“Cô nương, ta đưa ngươi rời đi.” Trương Tuấn quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười thân thiện.

Mộ Như Nguyệt gật đầu, hỏi: “Năm nay là năm bao nhiêu?”

Nàng đến đại lục Thần Vũ cũng đã mười mấy năm, không biết ở Trung Hoa đã trôi qua bao lâu...

Trương Tuấn kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt: “Năm 2014.”

2014?

Mộ Như Nguyệt đột nhiên ngừng thở.

Không!

Không có khả năng!

Nàng mất tích vào năm 2012. Nói như vậy, nàng ở đại lục Thần Vũ mười mấy năm, Trung Hoa chỉ mới qua hai năm?

“Cô nương, có vấn đề gì sao?” Trương Tuấn nhíu chặt mày, cô nương này, chắc không phải là đầu óc có vấn đề đi.

Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, lắc lắc đầu nói: “Đưa ta rời đi.”

Hai năm, không biết Mộ gia đã phát sinh biến hóa gì....

Đặc biệt là những người kia, sau khi nàng chết họ vẫn không tìm được đan thư, nhất định sẽ làm khó người nhà nàng! Cha mẹ đã sớm mất tích, không rõ tung tích, hiện giờ chỉ còn gia gia và đệ đệ ở Mộ gia...Cũng không biết bây giờ Vô Trần ở đâu.

Nhớ tới nam nhân tuấn mỹ kia, Mộ Như Nguyệt cười khẽ.

Nếu ở đại lục Thần Vũ, nàng có thể phát hiện ra hắn trong biển người mênh mông, thì ở Trung Hoa nàng cũng có thể tìm được hắn....

Trương Tuấn hơi ngây ngẩn, cười tươi như vậy, nàng hẳn là đang nghĩ tới người yêu rồi.

Hắn cười cười, vươn tay nói: “Cô nương, mời.”

Thế gia cổ võ ở Trung Hoa cơ bản đều chọn ẩn cư sâu trong rừng già, rất nhiều năm trước, Mộ gia vì một nguyên nhân nào đó mà phải rời khỏi môn phái, tự lập gia tộc bên ngoài, sau đó vì đan thư mà phải chịu áp bách, bất đắc dĩ lại từ thế tục trở về giới cổ võ...

_________________________________________________

CHƯƠNG 911: TRUNG HOA, MỘ GIA GẶP NGUY (2)

Đại sảnh Mộ gia, phong cách trang hoàng không hề có chút hiện đại nào mà tràn ngập hơi thở cổ xưa.

Lúc này, trong đại sảnh, một thiếu niên mặc áo thun trắng phẫn nộ trừng mắt đám người phía trước, khuôn mặt ngây ngô vô cùng giận dữ.

“Các ngươi lại tới Mộ gia chúng ta làm gì? Ta đã nói rồi, đan thư không có ở Mộ gia, các ngươi còn chưa đủ sao?”

“Hừ!” Lão giả dẫn đầu hừ lạnh, vẻ mặt vô cảm nói, “Mộ Hạo Thiên, tỷ tỷ ngươi đã chết, Mộ gia bây giờ không còn được như trước, hơn nữa, gia chủ nhà chúng ta đã đột phá đỉnh thiên phú, cho dù nàng còn sống thì cũng không phải là đối thủ của gia chủ, ta khuyên các ngươi một câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!”

“Ngươi...”

Sắc mặt Mộ Hạo Thiên lập tức trắng bệch, thân thể run lên.

Hai năm trước, vì đan thư, các đại môn phái đuổi giết tỷ tỷ, cuối cùng khiến nàng táng thân ở núi Trường Bạch, lúc nhìn thấy thi thể nàng, gia gia quá bi thương bệnh không dậy nổi, từ đó Mộ gia càng xuống dốc nhanh hơn....

“Ta nhất định sẽ báo thù cho tỷ tỷ! Các ngươi hại chết nàng, nhất định sẽ phải trả giá đắt!” hai mắt Mộ Hạo Thiên đỏ ngầu, thanh âm run rẩy quát lên.

“Ngay cả tỷ tỷ ngươi cũng đã chết, huống chi là ngươi?” Lão giả cười lạnh nói, “Ta sẽ cho các ngươi mấy ngày suy xét, đến lúc đó, nếu các ngươi vẫn không giao đan thư ra, chỉ sợ các ngươi lại phải dắt nhau cút khỏi giới cổ võ!”

Lão giả hung hăng phất vạt áo, nhìn Mộ Hạo Thiên lần cuối rồi xoay người rời đi.

Vì sự hòa bình của Trung Hoa, quốc gia và giới cổ võ từng có hiệp nghị, nếu võ giả sinh sống ở thành phố như người bình thường thì không thể sử dụng bất kì năng lực gì, nếu không sẽ uy hiếp đến trật tự của Trung Hoa.

Mà giới cổ võ cũng có quy định, bất luận có thâm cừu đại hận gì cũng không thể diệt toàn bộ gia tộc đối phương.

Mọi việc phải chừa lại một đường, ngày sau còn có mặt mũi gặp nhau, đây chính là trật tự hiện tại của giới cổ võ.

Nếu không, hai năm trước, hắn đã giết hết những người đó rồi!

Bất quá, nếu đuổi bọn họ ra khỏi giới cổ võ thì không trái với quy định, chỉ cần bọn họ sống ở thành phố, hắn có rất nhiều biện pháp làm những người này biến mất khỏi thế giới này...Phanh!

Hai chân Mộ Hạo Thiên mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.

Hai dòng nước mắt chảy xuôi trên khuôn mặt tuyệt vọng, nhưng vẫn cắn chặt răng không phát ra thanh âm nào.

Cha mẹ mất tích, tỷ tỷ đã chết, gia gia bệnh nặng liệt giường, bây giờ cả Mộ gia chỉ có một mình hắn chống đỡ....

Nhưng mà, hắn cảm thấy mệt mỏi quá.

Trước kia tỷ tỷ bảo hộ hắn rất tốt, tuyệt đối không để hắn chịu bất kì thương tổn gì, hiện tại, hắn lại phải đứng ra đối đầu với đám kẻ thù của Mộ gia.

“Tỷ tỷ... nếu ngươi còn sống thì tốt biết bao...” Mộ Hạo Thiên khẽ nhắm mắt lại, hàng lông mi run run, giọng khàn khàn lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi...”

“Thiếu gia.” đột nhiên có một thanh âm từ phía trước truyền đến, “Thiếu gia, bên ngoài có một ngươi đến cầu kiến, nói là.... bằng hữu của đại tiểu thư.”

Bằng hữu của tỷ tỷ?

Mộ Hạo Thiên đột nhiên mở mắt ra, nói: “Đi, dẫn ta đến gặp nàng, ta biết tất cả bằng hữu của tỷ tỷ, không biết là người nào tới...”

Trong từ đường, nữ tử khoanh tay đứng đó, nhìn về phía bài vị tổ tiên Mộ gia, lẳng lặng ngóng nhìn bức ảnh treo phía trên.

Trong hình là một nữ tử tuyệt mỹ, khuôn mặt rất giống nàng. Chỉ là nữ tử trong hình còn trẻ hơn nàng...

“Xem ra gia gia và đệ đệ nghĩ rằng ta đã chết.”

__________________________________________________

CHƯƠNG 912: TRUNG HOA, MỘ GIA GẶP NGUY (3)

Mộ Như Nguyệt cười khổ, đáy lòng có chút phức tạp.

Nếu linh hồn xuyên qua, dĩ nhiên thi thể còn ở Trung Hoa, không biết lúc gia gia và đệ đệ nhìn thấy thi thể nàng, sẽ tuyệt vọng cỡ nào?

Huống chi, như vậy nàng cũng không có cách nào chứng minh thân phận.

Thi thể còn ở Mộ gia, ai có thể tin được nàng là Mộ Như Nguyệt chứ?

Mộ Hạo Thiên vừa đi tới từ đường thì nhìn thấy một nữ tử mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, tóc đen nhẹ bay, bóng lưng lộ ra hơi thở bi thương.

Tim Mộ Hạo Thiên run lên, nước mắt lưng tròng....

“Tỷ tỷ?”

Mộ Hạo Thiên nhịn không được cất tiếng gọi, bước chân lảo đảo đi đến chỗ Mộ Như Nguyệt.

Là nàng sao? Nàng sẽ là tỷ tỷ mà hai năm nay mình vẫn luôn tưởng niệm sao?

Lúc này, Mộ Hạo Thiên không chú ý tới thời điểm hắn gọi 'tỷ tỷ', thân thể nữ tử phía trước cứng đờ, chậm rãi xoay người lộ ra dung nhan tuyệt sắc.

Giống!

Quá giống, nữ nhân này thật sự quá giống tỷ tỷ!

Mộ Hạo Thiên không kiềm chế được tâm tình kích động, vội vàng vọt về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng lúc đến trước mặt nàng, hắn bỗng nhiên dừng chân...”Không, ngươi không phải tỷ tỷ của ta! Tỷ tỷ đã chết, ngươi.... rốt cuộc là ai?”

Đúng vậy, tỷ tỷ đã chết, là hắn tự tay hỏa táng thi thể nàng, hiện giờ làm sao có thể hoàn hảo không hao tổn gì mà đứng trước mặt mình được?

Cho dù khí chất và dung mạo rất giống, nhưng cũng không có khả năng là tỷ tỷ của hắn....

“Ta...” đáy lòng gợn sóng dần bình tĩnh lại, Mộ Như Nguyệt cười khổ nói, “Ta là bằng hữu của tỷ tỷ ngươi, họ Tiêu.”

“Bằng hữu của tỷ tỷ?” ánh mắt Mộ Hạo Thiên cổ quái nhìn nàng, “Tại sao ta chưa từng gặp ngươi? Bằng hữu của tỷ tỷ ta đều biết...”

Mộ Như Nguyệt cười nói: “Cách đây ba năm một tháng bốn ngày, chúng ta quen nhau ở Mỹ, lần này trở về vốn muốn đến thăm nàng, ai ngờ... nàng đã bị người ta hại chết.”

Ở Mỹ?

Mộ Hạo Thiên giật mình.

Hơn ba năm trước, đúng là tỷ tỷ có đi Mỹ một chuyến, chuyện này chỉ có gia gia và hắn biết, ngay cả hạ nhân của Mộ gia cũng chỉ cho rằng tỷ tỷ đang bế quan tu luyện.

Nữ nhân này thật sự quen tỷ tỷ ở Mỹ?

“Tỷ tỷ ngươi đã kể rất nhiều chuyện của ngươi cho ta nghe...” Mộ Như Nguyệt nhìn thiếu niên trước mắt, trong mắt ẩn chứa vẻ sủng nịnh, “Ngươi chín tuổi còn tè dầm, luôn thích bám theo nàng, lúc nhỏ thường bị người ta nhìn nhầm thành tiểu cô nương, lúc đi nhà trẻ có thích một cô bé, nhưng cô bé ấy lại nói nàng không thích đồng tính...”

Mặt Mộ Hạo Thiên đỏ bừng, nhưng lúc nhìn khung ảnh treo trên tường, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt.

Hắn cắn chặt môi, thống khổ nói: “Tỷ tỷ của ta... đã chết, là bị những người đó hại chết! Bất luận thế nào ta cũng phải báo thù cho tỷ tỷ, tuyệt đối không để những kẻ đã hại chết nàng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

Nỗi đau khổ trong mắt thiếu niên rõ ràng như thế làm Mộ Như Nguyệt suýt nữa nhịn không được nói ra thân phận của mình.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm chế, thử dò hỏi: “Có lẽ, linh hồn nàng trong thân thể một người khác thì sao?”

“Sao có thể?” Mộ Hạo Thiên cười khổ, “Chuyện này căn bản không thể xảy ra, tỷ tỷ đã chết! Việc ta có thể làm là báo thù cho nàng, bất chấp tất cả ta cũng nhất quyết muốn giết bọn họ!”

__________________________________________________

CHƯƠNG 913: TRUNG HOA, MỘ GIA GẶP NGUY (4)

Trong mắt thiếu niên dâng lên ngọn lửa thù hận, kiên quyết bất chấp tất cả....

Mộ Như Nguyệt đau lòng.

Thiếu niên tràn ngập ánh mặt trời trước kia đã biến mất, nay chỉ còn lại tràn ngập cừu hận....

Mộ Như Nguyệt nhịn không được, vươn tay ôm thiếu niên vào lòng.

Thân thể Mộ Hạo Thiên cứng đờ, khẽ nhắm mắt lại....

Cái ôm này thật ấm áp, làm hắn nhớ lại mỗi buổi tối hắn sợ hãi không thể đi vào giấc ngủ, tỷ tỷ cứ ôm hắn như vậy....Giống như chỉ cần có nàng ở bên, bất cứ lúc nào hắn đều cảm thấy cực kì an tâm.

“Tiêu tỷ tỷ, ngươi biết nhiều chuyện như vậy, hẳn là có quan hệ rất tốt với tỷ tỷ ta, đặc biệt là, trên người ngươi còn có hương vị của nàng... Mấy năm nay, tỷ tỷ không ở bên cạnh ta, gia gia thì ốm đau triền miên, ta thật sự rất mệt mỏi, nhưng ta cần phải tiếp tục chống đỡ, lúc trước tỷ tỷ đã liều mạng bảo vệ Mộ gia, sao ta có thể để mất đi thứ mà tỷ tỷ ra sức bảo vệ được, cho nên, dù khổ thế nào ta cũng sẽ kiên trì... như vậy, tỷ tỷ ở dưới cửu tuyền cũng có thể an tâm.”

Lông mi Mộ Hạo Thiên khẽ run, đôi mắt to sáng ngời chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt có chút hoảng hốt...

Tựa như tỷ tỷ mà hắn luôn sùng bái đang đứng trước mặt hắn, tươi cười xinh đẹp...

“Lúc ở Mỹ, nàng đã từng giúp ta một việc, nếu nàng đã chết, vậy ta sẽ thay nàng bảo hộ Mộ gia, đây là chuyện ta đã đáp ứng, cho nên chuyện kế tiếp cứ giao cho ta.”

Nghe lời thiếu niên nói, Mộ Như Nguyệt vô cùng đau lòng.

Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn trưởng thành dưới cánh chim của nàng, bây giờ lại muốn hắn dùng bờ vai gầy yếu mong manh kia gánh vác mọi chuyện, chống đỡ cả bầu trời Mộ gia.

Như vậy, sao nàng có thể không đau lòng cho được?

“Đi thôi, dẫn ta đi gặp gia gia ngươi trước, nói không chừng ta có thể chữa khỏi bệnh cho hắn.” Mộ Như Nguyệt đè nén chua xót trong lòng, cười nói.

“Thật sao?” hai mắt Mộ Hạo Thiên sáng ngời, “Lúc gia gia bệnh nặng, ta đưa hắn đến bệnh viện nhưng bác sĩ nói gia gia không sống được bao lâu nữa, chỉ còn cách đưa gia gia về lại gia tộc, cuối cùng dùng một viên khí huyết đan treo một hơi, chưa nhìn thấy hung thủ hại chết tỷ tỷ bị trừng trị, gia gia hắn... tuyệt đối sẽ chết không nhắm mắt!”

Vẻ mặt thiếu niên tràn đầy căm hận, sát khí trên người dần dần tản ra...

Mộ Như Nguyệt rũ mắt, che đi lãnh ý nơi đáy mắt.

Nàng có thể tưởng tượng được cuộc sống của thiếu niên trong mấy năm nay, bất luận thế nào nàng cũng sẽ không để hung thủ đã hại chết nàng ung dung ngoài vòng pháp luật!

Bất luận người đó là ai, đều phải chết!

“Đi thôi.” Mộ Như Nguyệt kéo tay thiếu niên, dịu dàng nói, “Tin tưởng ta, ta có thể cứu hắn! Cũng sẽ không để những thế lực đó tồn tại!”

Tim Mộ Hạo Thiên bất giác run lên, chăm chú nhìn dung nhan tuyệt sắc của nữ tử.

Trong lúc hoảng hốt, trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt hai năm trước, hơn nữa còn dần dần dung hợp với khuôn mặt trước mắt...

Tại sao các nàng lại mang đến cho hắn cảm giác giống nhau đến vậy?

Nữ tử này rốt cuộc là ai?

Mộ Hạo Thiên cắn chặt môi, tùy ý Mộ Như Nguyệt kéo tay mình ra ngoài.

Điều khiến Mộ Hạo Thiên kinh ngạc hơn nữa chính là, nữ tử này đi lại ở Mộ gia giống như nhà mình vậy, cực kì quen thuộc Mộ gia, thậm chí có biết đường đi đến phòng của gia gia.Chẳng lẽ, cũng là tỷ tỷ nói với nàng?

___________________________________________________

CHƯƠNG 914: TRUNG HOA, MỘ GIA GẶP NGUY (5)

Nhưng mà, sau khi tỷ tỷ mất, Mộ gia đã dọn đến nơi ở mới, làm sao nàng có thể biết chính xác vị trí các phòng?

Lúc này, Mộ Hạo Thiên đương nhiên không biết rằng, Mộ Như Nguyệt đang rất nôn nóng cho nên trực tiếp phóng ra tinh thần lực, dễ dàng tìm được phòng của Mộ Tranh....

Mộ Như Nguyệt đứng trước cửa phòng, vươn tay đẩy cửa ra, thời điểm nhìn thấy thân ảnh già nua ốm yếu nằm trên giường, tim nàng tựa như bị dao đâm, lảo đảo chạy vào.

Mộ Tranh hiện tại, già yếu đến mức nàng không thể tin vào mắt mình.

Sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu trơ xương, tóc cũng bạc trắng, hốc mắt lõm sâu, bộ dáng dầu hết đèn tắt.

Hai năm không gặp, gia gia thế nhưng đã biến thành bộ dáng này.

Có thể thấy được, cái chết của nàng năm đó đã gây cho hắn tổn thương lớn đến nhường nào...

“Tiêu tỷ tỷ?” Mộ Hạo Thiên khẽ cau mày, ánh mắt càng thêm nghi hoặc.

Theo lý thuyết, Tiêu tỷ tỷ chỉ là bằng hữu của tỷ tỷ hắn mà thôi, cùng lắm là đáp ứng trợ giúp Mộ gia thôi, tại sao sau khi nhìn thấy gia gia lại có biểu tình như vậy?

Nàng... thật sự là bằng hữu của tỷ tỷ sao?

Đột nhiên, Mộ Hạo Thiên nhớ tới câu hỏi vừa rồi Mộ Như Nguyệt hỏi mình, trong lòng chấn động, rồi lại cười tự giễu.

Đoạt xác trọng sinh? Làm sao có thể có chuyện này?

Nhưng mà không biết vì sao, hắn càng nhìn càng thấy nữ tử này quá giống tỷ tỷ, không chỉ là dung mạo mà còn có khí chất...

“Hắn chỉ đại thương nguyên khí thôi, không có trở ngại gì.” Mộ Như Nguyệt thu hồi thần sắc, nói, “Ta có một viên bổ nguyên đan, ăn đan dược này vào hắn có thể khỏe lại...”

Mộ Hạo Thiên chấn động, kinh ngạc nhìn viên đan dược trong tay Mộ Như Nguyệt.

“Ngươi... ngươi nói thật sao?”

Giờ phút này, tâm tình hắn rất kích động, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

“Đúng vậy.” Mộ Như Nguyệt cười nói, “Nếu ngươi tin ta thì cho hắn ăn vào.”

Mộ Hạo Thiên chậm rãi bình ổn cảm xúc, kiên định nói: “Ta tin ánh mắt của tỷ tỷ, người nàng nhìn trúng nhất định không kém!”

Người nàng nhìn trúng sao?

Khóe miệng Mộ Như Nguyệt có chút chua xót.

Thiếu niên nào có biết, hai năm trước, những người đó có thể thiết lập bẫy rập trên núi Trường Bạch, không thể không có sự trợ giúp của người kia...

Nếu không có người kia, sao nàng có thể trúng mai phục?

Cuối cùng, chết đi, linh hồn xuyên qua dị thế?

Mộ Hạo Thiên rót một ly nước, nhét đan dược vào miệng Mộ Tranh, giúp hắn uống nước, xong xuôi, hắn xoay người lại đã thấy nữ tử đi ra khỏi phòng.

“Nàng hẳn không phải là tỷ tỷ”, Mộ Hạo Thiên lắc lắc đầu nói, “Tỷ tỷ... không biết luyện đan, càng không có bổ nguyên đan.”

Nữ tử này, đại khái chỉ là bằng hữu của tỷ tỷ đi...

Nhận định như vậy, Mộ Hạo Thiên mất mát cúi đầu xuống, sắc mặt tái nhợt....

“Khụ khụ!”

Lão giả ho khan hai tiếng, từ từ mở đôi mắt vẩn đục ra: “Thiên Nhi...”

“Gia gia!”

Mộ Hạo Thiên kích động cầm tay lão giả, vội vàng nói: “Gia gia rốt cuộc đã tỉnh, đan dược của Tiêu tỷ tỷ quả nhiên lợi hại.”

“Tiêu tỷ tỷ?” Mộ Tranh nghi hoặc nhìn Mộ Hạo Thiên.

“Tiêu tỷ tỷ là bằng hữu mà tỷ tỷ quen ở Mỹ”, Mộ Hạo Thiên cắn chặt môi, “Nàng trở về đây vì tỷ tỷ...”

Nhắc tới nữ tử đã qua đời, thân thể Mộ Tranh cứng đờ, nét mặt đau đớn khổ sở....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.