CHƯƠNG 915: KHÔNG BIẾT NHÌN NGƯỜI (1)
“Tỷ tỷ ngươi, nàng...” Mộ Tranh thống khổ nhắm mắt lại, chua xót nói: “Cuối cùng vẫn bỏ chúng ta mà đi....”
Mộ Hạo Thiên khẽ cắn môi, hơi cúi đầu xuống, toàn thân toát ra hơi thở bi thương. Hắn cố kiềm nén nỗi đau trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Gia gia, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài chiêu đãi Tiêu tỷ tỷ.”
Mộ Tranh còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.
Sau khi con trai và con dâu mất tích, mọi gánh nặng đều dồn lên đầu nàng, nhưng cuối cùng, nàng lại chết trong tay những người đó.
-----------------------------
Ngoài sân, Mộ Hạo Thiên nhìn nữ tử đứng trong nắng sớm, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Nữ tử đứng phía trước dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc phía sau, thân thể hơi cứng lại, sau đó chậm rãi thả lỏng....
Thời điểm nàng xoay người lại, lọt vào mắt là một bóng dáng quen thuộc làm lửa giận và sát khí trong lòng nàng bộc phát không hề che giấu...
Sở Vận bước nhanh đến, lúc sắp tới trước mặt Mộ Hạo Thiên thì đột nhiên dừng chân, đôi mắt đẹp không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: “Ngươi... tại sao ngươi lại...”
Mộ Như Nguyệt hừ lạnh, nở nụ cười châm chọc.
Nữ nhân này là bạn thân chơi chung từ nhỏ của nàng, nhiều năm qua, dù có khó khăn gì cũng vẫn bồi bên cạnh nàng.
Kết quả...
Chỉ vì một nam nhân không thích nàng ta, nữ nhân này đã thiết kế hãm hại nàng, nếu không có Sở Vận nói ra hành tung của nàng và trợ giúp mấy người kia lập bẫy, làm sao nàng có thể gặp mai phục?
Tất cả, đều bởi vì nàng không biết nhìn người!
“Sở Vận tỷ tỷ, đây là bằng hữu của tỷ tỷ ta.”
Dứt lời, Mộ Hạo Thiên quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nói: “Tiêu tỷ tỷ, Sở Vận tỷ tỷ là bạn thân của tỷ tỷ ta, mấy năm nay đã giúp đỡ Mộ gia rất nhiều...”
Không biết vì sao, hắn có cảm giác, hình như Tiêu tỷ tỷ không thích Sở Vận tỷ tỷ... giống như đối phương là kẻ thù của nàng vậy.
Ánh mắt Mộ Hạo Thiên lóe lóe, lặng lẽ đảo mắt qua phía Sở Vận.
Sở Vận dần dần khôi phục thần sắc, vươn tay ra trước mặt Mộ Như Nguyệt: “Xin chào, ta tên Sở Vận, là bạn thân nhất của Mộ Như Nguyệt, không biết ngươi xưng hô thế nào?”
“Tiêu.”
Mộ Như Nguyệt chỉ nói một chữ, rồi không muốn nói thêm gì nữa, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn Sở Vận cái nào.
Tay Sở Vận cứng ngắc, ngượng ngùng thả xuống, ánh mắt lại quét về phía Mộ Như Nguyệt.
______________________________________________________
CHƯƠNG 916: KHÔNG BIẾT NHÌN NGƯỜI (2)
“Sở Vận tỷ, chuyện của ngươi và Thẩm đại ca thế nào rồi?” Mộ Hạo Thiên không hề suy nghĩ nhiều, quay đầu hỏi Sở Vận, “Tính kết hôn sao?”
Sở Vận đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Một tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn, lần này tới là muốn đưa thiệp cưới cho các ngươi.”
Có điều, khi nói lời này, không ai biết trong lòng nàng chua xót thế nào.
Trong lòng nam nhân kia chỉ có Mộ Như Nguyệt mà thôi, sau khi Mộ Như Nguyệt chết, đoạn thời gian đó tinh thần hắn cực kì sa sút, nếu nàng không ở bên hắn không ngủ không nghỉ bầu bạn, sợ rằng hắn cũng sẽ không dần dần mở rộng lòng với nàng....
Hơn nữa, sau một lần say rượu, hắn tưởng nhầm nàng là Mộ Như Nguyệt rồi xảy ra quan hệ với nàng, cho nên nam nhân kia mới nguyện ý cưới nàng....
Chỉ là, cái cảm giác làm người thay thế này thật không thoải mái.
Mặc dù Mộ Như Nguyệt đã chết, nhưng muốn làm hắn hoàn toàn quên nàng ta, chỉ sợ không dễ dàng như vậy....
“Chúc mừng tỷ.” Mộ Hạo Thiên tươi cười, “Ngày các ngươi kết hôn, ta nhất định sẽ đến dự, Thẩm đại ca là nam nhân tốt, đáng tiếc tỷ tỷ ta không thích hắn...”
Sắc mặt Sở Vận khẽ biến, đáy mắt xẹt qua tia âm lãnh.
Mộ Hạo Thiên nói lời này không phải ý nói mình nhặt đồ Mộ Như Nguyệt không cần ư? Không biết hắn vô tâm hay cố ý! Nhưng mà ngày đó mình ám hại Mộ Như Nguyệt, Mộ Hạo Thiên hẳn là không biết, hơn nữa mình và hắn có quan hệ thanh mai trúc mã, trong lòng hắn càng sẽ không hoài nghi mình!
Nghĩ đến đây, Sở Vận nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười nói: “Thẩm Mặc quả thật rất tốt, có thể gả cho hắn là phúc khí của ta...”
“Phải không? Vậy... Sở Vận tỷ tỷ phải hảo hảo quý trọng mới được.”
Không biết vì sao, Sở Vận cảm thấy trong lời nói của Mộ Hạo Thiên có hàm ý, bất giác quay đầu nhìn hắn, lúc nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên mặt thiếu niên, nàng cảm thấy vừa rồi bản thân nghĩ nhiều....
Nhìn một màn này, Mộ Như Nguyệt cười nhạt.
Đúng vậy, Hạo Thiên đúng là rất đơn thuần thiện lương, từ nhỏ đã được bảo bọc giống như tờ giấy trắng, nhưng nàng lại quên tiểu tử này thông tuệ dị thường, tám tuổi đã hoàn thành chương trình bậc tiểu học, sau đó vì chuyện gia tộc nên bất đắc dĩ bỏ học rồi tự học ở nhà, hắn còn thích nghiên cứu pháp luật, cho nên, làm sao hắn có thể hoàn toàn tin tưởng Sở Vận?
Hai năm trước, chuyện nàng muốn đến núi Trường Bạch, ngoại trừ gia gia và hắn, chỉ có Sở Vận biết, gia gia dĩ nhiên không có khả năng tiết lộ, vậy ngoài Sở Vận thì không ai có khả năng làm lộ chuyện này....
“Tiêu tỷ tỷ, ngươi đáp ứng chiếu cố Mộ gia, vậy ngươi có thể đến tham dự hôn lễ của Sở Vận tỷ không?” Mộ Hạo Thiên chớp chớp mắt, nói, “Ta hi vọng Tiêu tỷ tỷ có thể thay tỷ tỷ ta chúc phúc nàng, tỷ tỷ ta dưới cửu tuyền nhìn thấy nhất định sẽ.... thật vui vẻ.”Sở Vận biến sắc, nói thật nàng không muốn nữ nhân này đến dự hôn lễ của nàng, nhưng Mộ Hạo Thiên đã nói vậy, nàng cũng không thể nói thêm gì được.
“Tiêu tiểu thư.” Sở Vận bình ổn tâm tình, ưu nhã cười nói, “Không biết Tiêu tiểu thư có thời gian rảnh đến tham dự hôn lễ của ta hay không?”
Mộ Như Nguyệt cười cười, ánh mắt lại lạnh lùng: “Ta rất vui lòng!”
“Vậy đến lúc đó, ta ở Thẩm gia hoan nghênh hai vị đến chung vui.”
Dứt lời, Sở Vận không nhìn hai người nữa, lập tức xoay người rời đi....
Nhìn theo bóng lưng Sở Vận, nụ cười trên mặt Mộ Hạo Thiên dần biến mất....
____________________________________________________
CHƯƠNG 947: KHÔNG BIẾT NHÌN NGƯỜI (3)
“Tiêu tỷ tỷ, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?” trong mắt Mộ Hạo Thiên xẹt qua một tia sáng.
“Chuyện gì?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày nhìn thiếu niên bên cạnh, khẽ cười nói.
“Ta muốn.... ngươi phá hỏng hôn lễ của bọn họ!”
Thiếu niên hơi nheo mắt, vẻ mặt không còn ngây ngô non nớt như trước nữa, mà đã thành thục hơn, Mộ Như Nguyệt nhìn mà đau lòng.
Hai năm nay hắn đã trưởng thành quá nhiều từ trong nghịch cảnh, làm sao nàng có thể thờ ơ không đau lòng chứ?
“Thẩm đại ca chung tình với tỷ tỷ ta, Tiêu tỷ tỷ và tỷ tỷ ta giống nhau như vậy, hắn nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ vứt bỏ Sở Vận, ta tuyệt đối không thể để bọn họ kết hôn!”
“Tại sao?” Mộ Như Nguyệt bật cười, “Người xưa có câu, hủy mười tòa miếu cũng không hủy một cọc hôn nhân, ngươi bảo ta làm như vậy có vẻ không có đạo đức...”
“Tiêu tỷ tỷ, ta không sợ nói cho ngươi biết, năm đó chỉ có ta, gia gia và Sở Vận biết tin tức của tỷ tỷ, cuối cùng lại bị lộ ra ngoài... hại tỷ tỷ hương tiêu ngọc vẫn, chuyện này sao có thể không liên quan đến nàng ta? Cho nên ta không thể để bọn họ kết hôn! Ngươi có thể giúp ta chuyện này không?”
Thiếu niên quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt sáng ngời.
Mộ Như Nguyệt sờ sờ đầu thiếu niên, cười nói: “Đúng là ông cụ non, được, ta đáp ứng ngươi.”
Nói xong, Mộ Như Nguyệt mới phát hiện Mộ Hạo Thiên ngây ngốc nhìn mình.
“Làm sao vậy?” Mộ Như Nguyệt ngả ngớn, khó hiểu hỏi.
“Không có gì”, Mộ Hạo Thiên lắc đầu, rũ mắt nói, “Tỷ tỷ ta thích nhất là sờ đầu ta như vậy, nhưng mà, nàng đã không còn nữa...”
Ngón tay Mộ Như Nguyệt cứng lại, thần sắc thiếu niên thống khổ tựa như một bàn tay hung hăng bóp chặt trái tim nàng.
Nàng chợt nghĩ bất chấp tất cả nói ra thân phận mình.
Nhưng nàng cũng biết, Mộ Hạo Thiên sẽ không tin loại chuyện này, hơn nữa còn nghĩ nàng dụng tâm kín đáo...
“Tiêu tỷ tỷ.” Mộ Hạo Thiên cẩn thận cầm lấy tay nàng, tội nghiệp nói: “Ngươi có thể cùng ta đi xem gia gia không? Gia gia nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rất vui vẻ...””Ân.” Mộ Như Nguyệt rũ mắt xuống, gật gật đầu...
Trong phòng, Mộ Tranh đang nằm nghỉ thì nhìn thấy nữ tử đi đến, hắn liền ngây ngẩn, giây phút đó, không biết hắn lấy sức lực ở đâu ra, lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt kích động nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt...
“Nguyệt... Nguyệt Nhi? Ngươi... ngươi là Nguyệt Nhi?”
Không phải Nguyệt Nhi đã chết sao? Chẳng lẽ nàng sống lại?
________________________________________________________
CHƯƠNG 918: CÁC ĐẠI THẾ LỰC TỚI CỬA (1)
Năm đó, trước khi môn chủ qua đời đã giao đan thư lại cho hắn, chẳng may bị một đệ tử của môn chủ nhìn thấy, sau đó người kia bức hắn ra khỏi môn phái, còn vì muốn chiếm lấy đan thư mà không ngừng đuổi giết hắn.
Đối với hắn mà nói, đan thư là củ khoai lang nóng bỏng tay, nếu không phải môn chủ gửi gắm cho hắn trước lúc lâm chung thì hắn đã sớm vứt đi rồi, cuối cùng còn liên lụy cháu gái mất mạng...
Nếu sớm biết như vậy, dù phải vứt bỏ đan thư, hắn cũng sẽ không liên lụy nàng...
“Gia gia...” Mộ Hạo Thiên khẽ nhấp môi, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào...
“Tuy sức khỏe của hắn đã bình phục nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian”, Mộ Như Nguyệt nhìn Mộ Hạo Thiên, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Mộ Hạo Thiên khẽ gật đầu, hơi cúi đầu xuống, nắm tay bất giác thả lỏng....
Trong sân, nữ tử dừng chân, đứng đưa lưng về phía thiếu niên phía sau, ngẩng đầu lên, thanh âm nhỏ nhẹ nói: “Hạo Thiên, ngươi còn chưa nói cho ta biết nguyên nhân chân chính mà ngươi muốn ta phá hủy hôn lễ bọn họ...”
Mộ Hạo Thiên ngẩn ra, khẽ nhấp nhấp môi, chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt có chút phức tạp: “Nếu tỷ tỷ thật sự bị nữ nhân kia hại chết, vậy... ta nhất định sẽ đối địch với nàng, tới lúc đó, ta cũng không muốn đối đầu với Thẩm đại ca, tuy tỷ tỷ không yêu hắn, nhưng hắn vẫn luôn chiếu cố Mộ gia, mấy năm nay Mộ gia nhiều lần thoát khỏi nguy cơ cũng có công lao của Thẩm đại ca...”
“Huống chi”, Mộ Hạo Thiên dừng một chút, nói tiếp, “Ta không thích Sở Vận lợi dụng cái chết của tỷ tỷ để có được Thẩm đại ca...”
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể để bọn họ ở bên nhau!
“Tốt”, Mộ Như Nguyệt nhếch môi nói, “Chờ đến ngày bọn họ kết hôn, ta sẽ đi cùng ngươi...”Không phải vì để phá hỏng hôn lễ của bọn họ, mà là để bảo hộ thiếu niên này...
“Thiếu gia, việc lớn không tốt!”
Đột nhiên, một người vội vã từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển nói: “Thiếu gia, đám danh môn chính phái đó lại phái người tới...”
Sắc mặt Mộ Hạo Thiên hơi đổi: “Tiêu tỷ tỷ, ngươi trốn trước đi, ta đi ứng phó với những người đó.”
“Không cần”, Mộ Như Nguyệt lắc đầu nói, “Nếu ta đã đáp ứng nàng sẽ bảo hộ Mộ gia, tất nhiên sẽ không làm con rùa đen rụt đầu, đi thôi, chúng ta lập tức đi xem.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng đi về phía tiền viện.
Mộ Hạo Thiên hơi sửng sốt, muốn ngăn cản nàng, nhưng thân ảnh kia đã nhanh chóng đi mất....
Tiền viện, một đám người chặn ngoài cửa, một lão giả trong đó vừa ngẩng đầu nhìn phía trước, bỗng dưng biến sắc, vẻ mặt như gặp quỷ, sợ hãi la lên: “Mộ... Mộ Như Nguyệt?”
Không có khả năng!
Nữ nhân này hẳn là đã chết, tại sao có thể xuất hiện ở đây?
Có lẽ vì nghe thấy lời lão giả nói, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, thời điểm nhìn thấy khuôn mặt nàng, tim bọn họ bất giác run lên...
Rõ ràng nàng đã chết từ hai năm trước, chẳng lẽ xác chết đã hỏa táng cũng có thể vùng dậy sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đây... chẳng lẽ gặp quỷ?
Trung Hoa có rất nhiều người tin thuyết vô thần, khoa học kỹ thuật hiện đại đã chứng minh không có ma quỷ tồn tại, nhưng ở đây đều là võ giả ẩn cư, sống tách biệt với thế giới bên ngoài, cho nên khó tránh khỏi bị hoảng sợ khi nhìn thấy khuôn mặt này...
Về phương diện đoạt xác trọng sinh thì tuyệt đối không có ai nghĩ tới.
____________________________________________________
CHƯƠNG 919: CÁC ĐẠI THẾ LỰC TỚI CỬA (2)
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, không tỏ ý kiến gì.
Đúng lúc này, một thanh âm ngây ngô từ phía sau truyền đến, ẩn chứa lãnh ý: “Nàng không liên quan gì đến chuyện này, các ngươi đừng gây phiền toái cho nàng!”
“Không liên quan?” La Sát cười lạnh nói, “Ta thấy không phải như vậy, nếu nàng không liên quan thì sao lại xuất hiện ở Mộ gia các ngươi? Chắc không phải là nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia chưa chết chứ? Ha ha, mặc kệ thế nào, hôm nay Mộ gia các ngươi phải giao đan thư ra, nếu không, ta chỉ còn cách khiến các ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi giới cổ võ!”
“Ngươi...” Mộ Hạo Thiên biến sắc, căm hận nói: “Đừng cho là ta không biết các ngươi có ý đồ gì, đan thư không có ở Mộ gia, cho dù thật sự có ở Mộ gia, ta cũng sẽ không giao cho các ngươi!”
“Ha ha!”, môn chủ La Sát môn cười phá lên, “Một khi đã như vậy, đừng trách ta không khách khí! Người tới, bắt tất cả người Mộ gia ra đây cho bản môn chủ, để bọn họ nếm thử một chút hậu quả khi dám cãi lệnh chúng ta!”
Lúc này, người của Vân Ngân tông và Độc Dược cốc cũng tiến lên phía trước, lạnh lùng nhìn đám người Mộ gia đứng trong sân.
Đối với bọn họ mà nói, nếu không có những quy định kia, Mộ gia nho nhỏ này đã sớm bị tàn sát rồi... làm sao còn tồn tại đến bây giờ?
Đột nhiên, một thân bạch y đứng chắn trước mặt Mộ Hạo Thiên.
Bạch y tung bay trong gió, dung nhan tuyệt sắc lạnh băng, ánh mắt tản ra hàn khí.
“Hình như các ngươi đã quên sự tồn tại của ta.” nữ tử chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn đám người phía trước.
“Hừ!” môn chủ La Sát môn hừ lạnh, nói: “Không biết tự lượng sức, ngươi... căn bản không phải là đối thủ của chúng ta!”
Oanh!
Một cổ lực lượng hung mãnh bắn thẳng về phía Mộ Như Nguyệt và Mộ Hạo Thiên. Trong mắt hắn, cỗ lực lượng này chắc chắn làm tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày kia sợ tới mức cả người run rẩy, không nói được một câu...
“Không tốt, Tiêu tỷ tỷ cẩn thận!”
Mộ Hạo Thiên biến sắc, có chút chịu không nổi cỗ uy áp kia...
Rồi sau đó, một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn.
Tất cả uy áp đều biến thành tro bụi, không đau đớn, thậm chí không có chút cảm giác gì....
Cuồng phong nổi lên, nữ tử dưới ánh hoàng hôn tỏa sáng lóa mắt.
Thân thể Mộ Hạo Thiên cứng ngắc, ngước mắt nhìn sườn mặt nữ tử bên cạnh, trong ngực tựa như dâng lên một loại xúc động khác thường.