CHƯƠNG 920: CÁC THẾ LỰC LỚN TỚI CỬA (3)
“Tỷ...” thanh âm hắn run rẩy, bật thốt lên...
“Yên tâm, có ta ở đây”, Mộ Như Nguyệt cười khẽ, ngữ khí kiên định, “Cho nên, sau này Mộ gia sẽ không bị người khác khi dễ nữa! Ai dám động vào Mộ gia, ta sẽ.... diệt cả nhà hắn!”
Môi Mộ Hạo Thiên nhấp nhấp, hai mắt rưng rưng.
Đã bao lâu rồi?
Từ sau khi tỷ tỷ mất, hắn đã bao lâu không có cảm giác an tâm như vậy? Hai năm sống trong lo lắng đề phòng đã sớm làm tâm lực hắn tiều tụy, hiện tại, nàng xuất hiện tựa như ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim hắn...
“Nha đầu cuồng vọng!”
La Sát không cho là đúng, lập tức tập trung khí thế, ào ạt nhằm về phía Mộ Như Nguyệt...
Nhưng Mộ Như Nguyệt chỉ liếc hắn một cái đã nhìn thẳng vào sâu trong linh hồn hắn, làm tim hắn đột nhiên run lên...
Khí thế toàn thân nháy mắt tan biến...
“La Sát!”
Hai người bên cạnh có chút bất mãn, không biết tại sao La Sát tự nhiên lại thu hồi khí thế, đối phó với một nha đầu miệng còn hôi sữa không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Ngay lúc này, nữ tử đột nhiên chậm rãi nâng tay lên...
Mọi người vốn đang châm biếm, sắc mặt bỗng đại biến, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ...
“Này... xảy ra chuyện gì?”
Mộ Hạo Thiên ngây ngẩn, hình như Tiêu tỷ tỷ còn chưa làm gì nha, sao bọn họ lại có biểu tình như vậy?
Mộ Hạo Thiên khó hiểu nhíu mày, ánh mắt có chút tò mò...
“Ngươi... ngươi đã làm gì chúng ta?” Sắc mặt La Sát đỏ bừng, khó thở nói, “Tại sao chúng ta không thể hô hấp?”
Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn La Sát: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, khí thế của ngươi bất quá chỉ là hạt bụi mà thôi, không hù dọa được ai...”
Khí thế? Hạt bụi?
La Sát ngây ngốc, ý nàng là, chỉ dựa vào khí thế đã có thể làm không khí xung quanh bọn họ biến mất? Này... rốt cuộc phải có thực lực mạnh cỡ nào mới có thể làm được?
Oanh!
Khí thế cường đại biến thành một thanh kiếm lớn, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hung hăng chém xuống, chỉ trong nháy mắt, không trung giống như bị nàng chém làm đôi, cuồng phong mãnh liệt.
Mộ Hạo Thiên ngây dại, ngơ ngác nhìn nữ tử bạch y phía trước, ánh mắt cực kì kinh ngạc...
Phanh!
Thanh kiếm chém xuống mặt đất làm con đường lát đá cẩm thạch nứt ra, đất đá vỡ vụn văng khắp nơi.
Một kiếm này là Mộ Như Nguyệt cố ý chém lệch qua một bên, nhưng vẫn làm mấy người đó quá sợ hãi, không dám nói lời nào...
“Nói!” Mộ Như Nguyệt chậm rãi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Hai vợ chồng Mộ Nguyên và Vân La đang ở đâu?”
Nghe thấy hai cái tên này, Mộ Hạo Thiên chấn động, mắt trợn to nhìn chằm chằm La Sát.”Tiêu tỷ tỷ, ngươi nói, cha mẹ ta ở trong tay bọn họ?”
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Ta đã từng nghe tỷ tỷ ngươi nói, nàng đến Mỹ chính là vì tìm kiếm tung tích cha mẹ nàng, thông qua điều tra đã biết chuyện này có liên quan đến La Sát Môn, đáng tiếc còn chưa kịp tìm ra chân tướng đã...”
Oanh!
Lửa giận trong lòng Mộ Hạo Thiên bùng lên, trong mắt tràn ngập sát khí: “La Sát, ngươi giấu cha mẹ ta ở đâu? Ngươi trả bọn họ lại cho ta!”
________________________________________________
CHƯƠNG 921: CÁC ĐẠI THẾ LỰC TỚI CỬA (4)
Người của Vân Ngân tông và Độc Dược cốc cũng không dám ở lâu, vội vàng chạy như bay ra ngoài....
“Khiếu Nguyệt.” nhìn đám người rời đi, Mộ Như Nguyệt trầm ngâm một chút, nói: “Giúp ta chú ý động tĩnh của ba thế lực này, đặc biệt là La Sát môn, bọn họ gặp ai đều phải thông báo cho ta!”
Tạm thời buông tha La Sát là vì dẫn dụ người sau màn ra...
Còn hai thế lực kia cũng mặc chung một cái quần với La Sát môn, nếu muốn diệt trừ, vậy nàng sẽ diệt một lần cho sạch sẽ.
Trước khi chưa bảo đảm an toàn cho cha mẹ, nàng không thể xúc động giết bọn hắn....
“Tiêu tỷ tỷ, ngươi nói chuyện với ai vậy?” Mộ Hạo Thiên chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.
Trong lúc hắn còn đang khó hiểu, bên cạnh Mộ Như Nguyệt bỗng xuất hiện một con sói bạc.
Con sói kia cũng không giống như loài sói ở Trung Hoa, bộ lông màu bạc tỏa sáng dưới ánh hoàng hôn. Đôi mắt màu bạc lấp lánh ý cười ôn nhu, tư thế ưu nhã khẽ cúi cái đầu cao ngạo xuống.
“Vâng, chủ nhân!”
Sói... sói bạc đang nói chuyện?
Mộ Hạo Thiên sợ tái mặt, chỉ vào Khiếu Nguyệt, nói không nên lời: “Yêu... yêu quái! Nó... nó là yêu lang....”
Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, ảo não vỗ trán.
Nàng lại quên mất Trung Hoa không giống như ở đại lục Thần Vũ, người ở đây chưa bao giờ nhìn thấy ma thú, đương nhiên không biết dã thú cũng có thể tu luyện...
“Hạo Thiên, nàng là ma thú”, Mộ Như Nguyệt cười nói, “Ma thú cũng có thể tu luyện, hơn nữa còn có thể lập khế ước với loài người, cùng nhau chiến đấu, khi đạt đến một cấp bậc nhất định thì có thể biến thành người, bọn chúng chính là chiến hữu không thể thiếu đối với võ giả.”Mộ Hạo Thiên ngẩn ngơ chớp chớp mắt: “Tại sao ta chưa từng nghe nói chuyện này nhỉ?”
“Bởi vì...” Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, “Hiện tại có rất ít dã thú có thể tu luyện, phương pháp lập khế ước cũng đã biến mất, nhưng giới cổ võ có nhiều sách cổ như vậy, trong sách cổ có đề cập đến rất nhiều thần thú giống vậy, tỷ như năm đại thần thú nổi tiếng ở Trung Hoa chúng ta: Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Kỳ Lân, cũng là dã thú tu luyện thành, Khiếu Nguyệt cũng giống như thế....”
Mộ Hạo Thiên cái hiểu cái không, gật gật đầu: “Tiêu tỷ tỷ, ngươi hiểu biết thật nhiều...”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cười nhạt không nói, quay đầu nhìn về phía Khiếu Nguyệt: “Khiếu Nguyệt, ngươi mau đi đi, ta có dự cảm, không bao lâu nữa La Sát sẽ liên hệ với những người đó...”
“Vâng, chủ nhân.”
Khiếu Nguyệt cung kính đáp, thân ảnh dần dần kéo dài ra, nháy mắt đã biến thành một nữ tử mỹ lệ đứng đối diện Mộ Như Nguyệt, sau đó nhanh chóng biến mất dưới ánh hoàng hôn.
_____________________________________________________
CHƯƠNG 922: CÁC ĐẠI THẾ LỰC TỚI CỬA (5)
Mộ Hạo Thiên lần nữa bị dọa choáng váng, hắn thật sự chưa từng nghe nói, mấy thần thú trong truyền thuyết Trung Hoa cổ đại còn có thể biến thành người....
“Đi thôi.” Mộ Như Nguyệt quay đầu đảo mắt nhìn thiếu niên, nói.
Nghe vậy, Mộ Hạo Thiên hồi phục tinh thần, hoảng hốt nhìn nữ tử trước mắt...
“Thẩm đại ca”, Mộ Hạo Thiên cả kinh, vội vàng đẩy Thẩm Mặc ra, chắn phía trước Mộ Như Nguyệt, “Nàng là bằng hữu của tỷ tỷ, nàng không phải tỷ tỷ.”
“Không phải?”
Bước chân Thẩm Mặc lảo đảo, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
“Sao có thể không phải? Trên đời này làm sao có hai người giống nhau đến thế?”
“Thẩm Mặc”, Sở Vận cắn môi, đi đến bên cạnh Thẩm Mặc, giơ tay ôm lấy hắn, cười khẽ nói: “Ta có thể chứng minh nàng không phải Nguyệt Nhi, nàng đã từng gặp Nguyệt Nhi nên mới chỉnh dung thành bộ dáng giống nàng ấy thôi.”
Ngụ ý là, quan hệ giữa nữ nhân này và Mộ Như Nguyệt cũng không tốt lắm, chỉ gặp qua thôi, nhưng không biết có mục đích gì mà chỉnh dung thành bộ dàng này....
Mộ Hạo Thiên sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời Sở Vận? Sắc mặt hắn thoáng chốc trầm xuống.
“Aizz, mỹ nữ như vậy mà lại chỉnh dung, còn cố tình sửa thành bộ dáng người khác.”
“Chậc chậc, không biết nàng rốt cuộc có rắp tâm gì, hình như Thẩm thiếu gia thích nữ tử có gương mặt này, nàng lại cố ý chỉnh dung rồi xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là muốn quyến rũ Thẩm thiếu gia sao?”
“Ta vốn dĩ cho rằng nàng ưu tú hơn Thẩm thiếu phu nhân, không ngờ lại là người đẹp nhân tạo, ta khinh thường nhất là loại nữ nhân này, một bộ da giả thôi, có gì mà đắc ý?”
Nghe mọi người nghị luận, Sở Vận lẳng lặng cong khóe môi, đáy mắt xẹt qua một tia sáng....
Vẻ mặt Thẩm Mặc từ kích động biến thành phẫn nộ, nữ nhân này, dám chỉnh dung thành gương mặt của nàng, làm hắn suýt nữa đã ngộ nhận nàng trở lại bên hắn...
“Hạo Thiên, ngươi yêu thương tỷ tỷ ngươi thế này sao? Tùy ý để người khác mang gương mặt giống nàng?”
Mộ Hạo Thiên sửng sốt, nói: “Thẩm đại ca, Tiêu tỷ tỷ không có chỉnh dung, nàng....”
“Không chỉnh dung? Mộ Hạo Thiên, tỷ tỷ ngươi có chị em song sinh sao? Tại sao ta chưa từng nghe nói?” sắc mặt Thẩm Mặc âm trầm, trong mắt tựa như có mưa to gió lớn, “Ta không cho phép bất kì kẻ nào lấy gương mặt giống nàng, điều này chính là sỉ nhục nàng!”
Vừa rồi, hắn thật sự cho rằng nàng đã trở lại.
Bây giờ bình tĩnh lại, hắn mới nhớ, nữ nhân kia đã chết, tuyệt đối không thể nào xuất hiện trước mặt hắn nữa, vậy cũng chỉ còn một khả năng....
Mộ Hạo Thiên thất vọng thở dài: “Thẩm đại ca, ngươi tin tưởng nàng mà không tin ta sao?”
PS: Trần ca sắp xuất hiện rồi, hú hú...