CHƯƠNG 3: LINH HỒN ĐẾN TỪ TRUNG HOA
“Ầm!”
Mộ Như Nguyệt đụng vào cây cột, máu tươi lập tức phun ra, dòng máu đỏ chạy từ trên đầu xuống, khóe môi nàng nở nụ cười giải thoát.
Cuối cùng cũng không cần phải nghe những lời ác tâm của bọn họ nữa...
Từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt óng ánh còn vương trên khóe mắt.
“Chúng ta đi thôi.”
Nét mặt nam nhân trung niên không chút thay đổi nhìn thiếu nữ nằm trong vũng máu, biểu cảm lạnh lùng như đối với người xa lạ.
Dạ Thiên Phong cũng hơi ngẩn ra, làm cha mà máu lạnh đến mức này, thật sự quá vô tình, nhưng ai bảo Mộ Như Nguyệt chỉ là một kẻ vô dụng.
Có một thiên tài như Đình Nhi, nữ nhân kia ngay cả tư cách làm nền cũng không có...
Nhưng vào lúc này, thiếu nữ vốn đã không còn sức sống bỗng nhiên mở to mắt, sau đó từ trên mặt đất bò dậy. Trong thời khắc đó, ánh mắt nàng lạnh lẽo ngước nhìn đám người đang rời đi.
Nàng nhớ mình đang ở núi Trường Bạch gặp mai phục của Cổ gia, vì bảo vệ cho Cổ Đan Thư mà đồng vu quy tận cùng kẻ địch, sau đó...
Nơi này là nơi nào?
Đột nhiên những kí ức xa lạ xuất hiện trong đầu nàng, đầu đau như búa bổ, nàng ôm chặt đầu, lông mày dính máu gắt gao nhăn lại.
Đại lục Thần Vũ?
Không phải nàng ở Trung Hoa sao? Đại lục Thần Vũ là nơi nào?
Có điều thông qua trí nhớ này nàng có thể biết được, đây là một nơi lấy võ vi tôn, cách tu luyện ở đây giống như ở Trung Hoa đều nạp khí vào đan điền, ngoài ra còn có các loại đan dược phụ trợ, hơn nữa cấp bậc phân chia đều giống nhau.
Thân thể nàng nhập vào cũng có họ tên trùng với nàng nhưng lại là một phế vật gân mạch toàn thân đều tắc nghẽn, vừa rồi gặp phải đả kích không thể chấp nhận nổi mới tự tử chết đi.
Khi ở Trung Hoa, Mộ Như Nguyệt dù sao cũng là người luyện võ, đối với người luyện cổ võ mà nói thì thế gian này không có chuyện gì là không thể xảy ra, cho nên sau khiếp sợ chốc lát thì đành chấp nhận sự thật.
Nàng xuyên qua!
Lại còn xuyên thân thể một kẻ vô dụng.
“Tỷ tỷ, ngươi... ngươi còn sống?” Thân thể mềm mại của Mộ Đình Nhi chấn động, vẻ mặt vui mừng: “Thật tốt quá, ta còn nghĩ là ngươi...”
Ánh mắt lạnh băng nhìn về phía thiếu nữ kia, môi Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch: “Ngươi có chuyện gì sao? Không có thì tránh ra.”
“Ta...” Mộ Đình Nhi khẽ mím môi, nước mắt ủy khuất đảo quanh hốc mắt: “Ta chỉ lo lắng cho tỷ tỷ, nếu ta đã làm sai điều gì, tỷ tỷ không cần giận ta được không?”
Dáng vẻ nàng ta điềm đạm đáng yêu như một đóa hoa trắng muốt nhỏ thuần khiết khiến người ta thương yêu.
Sắc mặt nam nhân trung niên trầm xuống: “Mộ Như Nguyệt, ngươi dùng thái độ đó nói chuyện với muội muội ngươi sao? Uổng công Đình Nhi lo lắng cho ngươi như vậy, ngươi căn bản không đáng được nàng lo lắng.””Muội muội?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh: “Ta không nhớ rõ mẹ ta có sinh ra một muội muội như vậy.”
Sắc mặt Mộ Đình Nhi thay đổi, thân phận của nàng là dưỡng nữ của Mộ gia nhưng không phải tiểu thư chân chính, đây là chuyện thống khổ nhất trong cuộc đời nàng, nếu không phải năm đó phụ thân bị bệnh nguy kịch, vì tìm cho nàng một chỗ dựa mà thiết kế cứu lão phu nhân Mộ gia, e rằng đã không thu dưỡng một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa như nàng.
Bắt đầu từ khi đó, nàng đã thề phải đứng trên người khác, khiến Mộ gia đối đãi với nàng như một tiểu thư chân chính.
Nhưng tiện nhân Mộ Như Nguyệt này lần nào cũng dùng điều này đả kích nàng.
Nàng ta có gì đặc biệt hơn người? Ngoại trừ có huyết mạch Mộ gia thì chẳng còn gì cả.
-----------------
CHƯƠNG 4: TÍNH TOÁN
“Hỗn láo!” Nam nhân trung niên nắm chặt quả đấm, thái dương co giật, ánh mắt hắn giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung: “Đình Nhi là nữ nhi của ta, sao có thể để ngươi vũ nhục nàng như vậy?”
Trong lòng hắn tựa như chỉ có Mộ Đình Nhi cùng Mộ Y Tuyết là nữ nhi, còn Mộ Như Nguyệt là đứa con hoang xúc phạm nữ nhi bảo bối của hắn vậy.
“Cha, được rồi.” Mộ Đình Nhi kéo tay nam nhân trung niên, lắc đầu, cắn môi nói: “Đình Nhi vẫn tự biết mình chỉ là dưỡng nữ của Mộ gia mà thôi, không cầu gì khác, từ nhỏ đã mất đi cha ruột, chỉ cần cha có thể cho ta một chút tình thương của cha thì ta đã rất vui rồi.”
“Aizz.” Nam nhân trung niên thở dài, “Đình Nhi, cha ruột ngươi vì cứu lão phu nhân mà chết, từ lúc đó ta đã thề sẽ coi ngươi như nữ nhi ruột, sao có thể để người khác tổn thương ngươi chứ!”
Liếc mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, sắc mặt hắn âm trầm vài phần.
Hiển nhiên người khác mà hắn nói chính là Mộ Như Nguyệt...
“Cha, Thế tử điện hạ còn ở đây.” Mộ Đình Nhi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.
Lúc đó, không ai phát hiện nụ cười lạnh trên môi nàng.
Nàng làm như vậy đương nhiên không phải cầu tình giúp Mộ Như Nguyệt, chỉ vì nàng biết rõ Thế tử thích nữ tử khéo hiểu lòng người, lúc trước cũng vì nguyên nhân này nên hắn mới thích nàng.
“Ha ha, Thế tử, để ngươi chê cười rồi.” Nam nhân trung niên ôm quyền xin lỗi, sau đó quay đầu nhíu mày nhìn Mộ Như Nguyệt, lạnh lùng nói: “Ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì? Lập tức cút cho ta! Sau này lúc Thế tử ở cùng Đình Nhi mà còn dám tới quấy rầy, ta đánh gãy chân ngươi!”
Đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua tia lãnh ý nhưng dù sao nàng cũng mới tới đại lục này, có một số việc phải từ từ thích nghi, vì vậy nàng chỉ dùng ánh mắt lạnh thấu xương lướt qua phụ thân Mộ Tình kia, sau đó dựa vào trí nhớ đi về chỗ mình ở.
Mộ Tình khẽ giật mình, đây là ánh mắt của nữ nhi hắn sao? Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu nói với Dạ Thiên Phong: “Thế tử điện hạ, người xem, dù sao Đình Nhi vẫn chưa xuất giá nhưng đã đem sự trong sạch của mình cho người, không biết khi nào Thế tử mới hủy bỏ hôn ước với phế vật kia để cưới Đình Nhi?”
Dạ Thiên Phong chau mày nói: “Mộ gia chủ yên tâm đi, Đình Nhi nhất định sẽ là Thế tử phi của ta, hiện tại không thể nói với Hoàng gia gia về chuyện ta với Đình Nhi đã có da thịt chi thân, nếu không với tính tình Hoàng gia gia, chưa xuất giá mà đã phát sinh chuyện này, hắn chỉ cho Đình Nhi danh phận trắc phi mà thôi, làm trắc phi thì quá ủy khuất cho Đình Nhi rồi.”
Đình Nhi của hắn ưu tú tốt đẹp như thế, chỉ có danh phận Thế tử phi mới xứng với nàng.
“Vậy Thế tử định...”
“Mấy tháng sau, hoàng thành tổ chức đại hội luận võ lần thứ nhất, hiện tại Đình Nhi đã là võ giả cấp ba, ở Tử Nguyệt người trẻ tuổi lại có kinh nghiệm như nàng không nhiều lắm, nếu lúc đó nàng có thể nổi bật, Hoàng gia gia cũng sẽ nhìn nàng bằng con mắt khác, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu nàng với sư phụ, sư phụ ta mà mở lời Hoàng gia gia không thể không nghe, hơn nữa sư phụ ta còn là một đan dược sư.”
Đan dược sư...
Hô hấp của Mộ Tình gấp gáp, ánh mắt phát sáng.
Vì đan dược sư rất hiếm có nên có địa vị rất cao ở đại lục này, nếu có thể kết giao với đan dược sư, sau này không phải lo chuyện đan dược nữa.
“Thế tử, người yên tâm đi, trận đại hội luận võ kia Đình Nhi nhất định sẽ đạt xuất sắc. Ha ha, đúng như lời ngươi nói, trong hoàng thành này, thiên tài như Đình Nhi quả thật rất ít.”
Mộ Tình mỉm cười, hắn vẫn luôn rất tin tưởng nữ nhi bảo bối hắn nuôi hơn mười năm này.