CHƯƠNG 5: ĐẠI LỤC THẦN VŨ
Trong một gian phòng ở Tây Uyển.
Thiếu nữ hai tay ôm đầu nằm trên giường trợn mắt nhìn trần nhà, nhân dịp này nàng sắp xếp lại toàn bộ những kí ức không thuộc về nàng.
Nơi này gọi là đại lục Thần Vũ, người tu luyện nguyên khí làm chủ, cũng chính là võ giả. Cấp bậc võ giả phân chia rất đơn giản, đầu tiên là võ giả cấp một đến võ giả cấp chín, cũng chính là cảnh giới Hậu Thiên, trên nữa là Tiên Thiên.
Cường giả Tiên Thiên có thể xưng vương xưng bá ở đại lục này, trong hoàng tộc cũng không có người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, võ giả cấp chín đã là cực hạn.
Vì vậy một quốc gia có cường giả Tiên Thiên xuất hiện, đi đến bất kì quốc gia nào cũng đều được tôn kính như khách quý.
Ngoại trừ võ giả còn có một chức nghiệp khác là Luyện đan sư.
Đối với Luyện đan sư thì yêu cầu cực kì hà khắc, không những là võ giả mà còn phải có thuộc tính hỏa và tinh thần lực mạnh mẽ, võ giả hệ hỏa có tinh thần lực càng mạnh thì tư chất thiên phú luyện đan cũng là thiên tài xuất chúng.
Nhưng ở đại lục cường giả vi tôn này, nàng lại cố tình nhập vào một phế vật, vì từ nhỏ kinh mạch bị bế tắc, ngay cả võ giả cấp một cũng không đánh lại.
Điều này khẳng định nàng không hề có địa vị gì ở Mộ gia.
“Kinh mạch bế tắc?” Mộ Như Nguyệt bật dậy, khoanh chân ngồi trên giường, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập, dần dần sắc mặt càng trầm xuống: “Xem ra thân thể này cũng không phải phế vật trời sinh mà bị người khác hạ độc, độc tố tụ lại trong kinh mạch nên mới dẫn đến khí huyết không thể lưu thông, không có cách nào tu luyện.”
Có điều khi ở Trung Hoa, nàng là truyền nhân của thế gia y học cho nên độc này cũng không khó giải quyết.
“Nếu có ngân châm ở đây, nàng chắc chắn sẽ giải được độc này, nhưng hiện tại chỉ có thể dùng kim thêu thay thế, có điều dùng kim thêu tương đối mạo hiểm, nếu có gì sơ xuất chẳng những không thể giải độc thậm chí còn lan sang những chỗ khác, hơn nữa kim thêu ngắn hơn ngân châm, hơi không cẩn thận sẽ lưu lại trong cơ thể.
Nhưng bây giờ nàng không có lựa chọn nào khác.
Nếu như đến tiệm đặt làm một bộ ngân châm phải tốn không ít bạc, bây giờ nàng rất nghèo, đến mức không có một xu dính túi, rất khó tưởng tượng đây là đãi ngộ của một tiểu thư Mộ gia.
Cũng may nữ tử khuê các có không ít kim thêu.
“Bước đầu tiên để châm cứu là khử độc tiêu trùng.”
Cầm vài cây kim thêu 5cm trên tay, Mộ Như Nguyệt thắp nến hơ cây kim trên ngọn lửa, khoảng nửa nén hương thì dừng, toàn bộ kim thêu đều bị hơ đỏ rực, sau đó lại ngâm vào trong nước đã chuẩn bị sẵn.
“Nơi này tương đối lạc hậu, chẳng những không có rượu cồn, thậm chí nước khử trùng cũng không có, vì vậy chỉ có thể sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất, có điều như vậy cũng đủ rồi, kế tiếp là tiến hành giải độc.”Mộ Như Nguyệt khoanh chân ngồi xếp bằng, hai ngón tay nhanh chóng điểm vào mấy huyệt vị, lần lượt cắm kim thêu vào huyệt đạo.
Thời gian thong thả trôi qua.
Khoảng thời gian này đối với Mộ Như Nguyệt là hết sức gian nan, độc tố được loại bỏ khiến cơ thể nàng sinh ra cảm giác đau đớn, nàng nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, môi khẽ run.
Đột nhiên, thiếu nữ đang đắm mình trong ánh nắng chiều mở đôi mắt sắc bén ra, nở nụ cười thản nhiên, ánh mắt lạnh lẽo chớp động.
“Cuối cùng cũng loại bỏ được độc tố.”
Lúc này thân thể trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn, cái loại cảm giác giống kiếp trước này lần nữa rót vào tim, nụ cười bên môi càng sâu nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương.
“Ta không phải Mộ Như Nguyệt của cái đại lục này nhưng bây giờ ta lấy thân phận của nàng mà sống, những oán hận và bi phẫn của nàng, ta sẽ thay nàng đòi lại tất cả.”
------------------
CHƯƠNG 6: ĐAN THƯ - BẢO VẬT ĐAN DƯỢC SƯ THA THIẾT MƠ ƯỚC
Trong Ngự thư phòng, Dạ Thiên Phong nhìn thân ảnh màu vàng đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ phê duyệt tấu chương, hắn cũng không sốt ruột mà chỉ lẳng lặng đứng chờ một bên.
Một lúc sau, Tử Nguyệt Hoàng đặt tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên anh tuấn đang đứng ở dưới: “Phong Nhi, ngươi tới tìm trẫm có chuyện gì?”
Dạ Thiên Phong cong môi cười, cả người tỏa sáng.
“Hoàng gia gia, tôn nhi đến vì hôn ước giữa ta và Mộ Như Nguyệt của Mộ gia.”
“Trẫm biết suy nghĩ của ngươi”, Tử Nguyệt Hoàng cau mày, sắc mặt hơi trầm xuống, “Nhưng mà, trẫm miệng vàng lời ngọc, thánh chỉ đã tự mình ban ra sao có thể thu hồi?”
Dạ Thiên Phong nhướng mày, đấy mắt xẹt qua một tia sáng: “Hoàng gia gia, không lâu nữa sẽ có một trận luận võ, sư phụ của tôn nhi sẽ đến đây, đến lúc đó tôn nhi sẽ thay Hoàng gia gia xin sư phụ một viên Thiên Nguyên đan, không chừng sẽ giúp Hoàng gia gia đột phá võ giả cấp bảy.”
Trong lòng Tử Nguyệt Hoàng kích động, có trời mới biết hắn bị kẹt ở cấp sáu đã bao nhiêu năm rồi, nếu không nhờ vào ngoại vật hỗ trợ căn bản không cách nào đột phá.
Có cơ hội tốt như vậy mà từ bỏ chính là ngu ngốc.
“Khụ khụ...” đè nén vui sướng trong lòng, Tử Nguyệt Hoàng cười nhạt, “Nếu đã như vậy, trẫm sẽ giúp Mộ Như Nguyệt tìm một vị hôn phu khác, cũng cho Mộ gia một công đạo miễn cho bọn họ quá mức mất mặt. Phong Nhi, qua mấy ngày nữa kêu Mộ Như Nguyệt đến đây gặp trẫm.”
“Vâng, Hoàng gia gia.”
Dạ Thiên Phong kính cẩn cúi đầu vâng dạ, khóe môi lại nở nụ cười đắc ý.
__________
Hậu viện Mộ gia, thiếu nữ chậm rãi mở mắt, nàng phất tay một cái bắt được một quyển sách. Quyển sách này thoạt nhìn rất bình thường nhưng hai chữ to màu vàng trên cái bìa màu đồng thau mang phong cách cổ xưa, chứng tỏ nó không tầm thường như vẻ bề ngoài.
Đan thư!
Mộ Như Nguyệt cầm chặt Đan thư trong tay, ánh mắt phức tạp.
Đan thư này là vật gia gia cho nàng trước khi qua đời, cũng là bảo vật mà người tu luyện tha thiết mơ ước, năm đó gia gia vì đan thư này mà rời khỏi môn phái, lập nên thế gia y học.
Cuối cùng cũng vì đan thư này mà nàng bị Cổ gia ám toán, mất mạng ở núi Trường Bạch.
Không ngờ linh hồn nàng xuyên tới một đại lục tương đối giống với Trung Hoa...
“Không biết gia gia giữ vật này lại có lợi ích gì, đan thư là bảo vật nhưng không thể mở ra, cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.”
Thất phu vô tội, người tài có tội, Mộ Như Nguyệt hiểu đạo lý này hơn bất cứ ai.
Nhưng đúng lúc này, đan thư bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng màu đồng thau, không đợi Mộ Như Nguyệt kịp phản ứng đã mạnh mẽ tiến vào đầu nàng.
Đây... xảy ra chuyện gì?
Tê!
Trong chốc lát, đầu Mộ Như Nguyệt đau như muốn nổ tung, nàng gắt gao ôm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Không biết qua bao lâu...
Cơn đau đớn kia rốt cuộc cũng qua đi, lúc này Mộ Như Nguyệt vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Vừa rồi là...” Nàng kinh ngạc nhìn đan thư trong tay, cau chặt mày, đúng lúc này, một cơn gió từ ngoài thổi vào cửa sổ, lật qua mấy trang đan thư.
“Ha ha, đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng bản tôn cũng ra được. Hửm? Hơi thở này... chẳng lẽ ta lại trở về Đại lục Thần Vũ?”
Một tiếng cười khí phách truyền tới tận trời xanh.
Ngay sau đó Mộ Như Nguyệt nhìn thấy một thân ảnh màu đen xuất hiện trước mặt nàng.
Đập vào mắt nàng là một nam nhân phong thần tuấn lãng, ngũ quan sắc sảo mang theo nụ cười ngang ngược, hắn nhướng mày, dáng vẻ khí thế quân lâm thiên hạ.
Hắn giống như một Vương giả cao cao tại thượng, bệ nghễ nhìn thiên hạ chúng sinh.