CHƯƠNG 7: KHẾ ƯỚC CHỦ TỚ
“Nha đầu, là ngươi thả bản tôn ra sao?” Nam nhân nhíu mày, chế giễu nhìn Mộ Như Nguyệt: “Nể tình ngươi thả bản tôn ra, bản tôn sẽ không giết ngươi, ngươi đi đi.”
Phất tay, ống tay áo nam nhân thổi ra một trận gió, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, phát ra hơi thở cuồng bạo.
“Ai? Là ai lập khế ước cho bản tôn? Lại còn là khế ước chủ tớ chết tiệt kia! Rốt cuộc là ai làm?”
Khế ước chủ tớ, người bị lập khế ước cả đời không được cãi lệnh chủ nhân khế ước, nếu không sẽ bị đày xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Con mắt cuồng bạo khẽ nheo lại, nam nhân nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt có chút tức giận: “Là ngươi lập khế ước cho bản tôn? Không! Thực lực của ngươi còn chưa đủ để lập khế ước với bản tôn, chẳng lẽ là...”
Ánh mắt hắn quét về phía đan thư trong tay Mộ Như Nguyệt, hắn nghiến răng nghiến lợi, vật này nhốt hắn nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao, lại còn giúp nữ nhân này lập khế ước cho hắn?
Thật vất vả mới được tự do lại bị phá hỏng! Chờ hắn khôi phục thực lực, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đốt cái đan thư chết tiệt này!
“Ngươi là ai?” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, mặt không biểu cảm nhìn nam nhân ngạo mạn tuấn lãng trước mắt, qua hai biến cố lần này nàng rút ra hai kết luận.
Thứ nhất, linh hồn nàng xuyên qua dị giới chắc chắn có liên quan đến đan thư ở kiếp trước.
Thứ hai, đan thư này vốn chính là của Đại lục Thần Vũ, không biết tại sao lại lưu lạc đến Trung Hoa.
Nhưng mặc kệ thế nào, đã tới đây thì an tâm ở lại, hiện tại quan trọng nhất là nâng cao thực lực. Cách sinh tồn ở đại lục này không khác gì ở Trung Hoa.
Cường giả vi tôn! Chỉ có thực lực lớn mạnh mới có thể sống sót, sống sót mới có thể tìm được biện pháp trở về Trung Hoa.
Vẻ mặt nam nhân âm trầm, dù là ai vừa thoát khỏi nhà giam mà bị hạn chế tự do đều không thể có sắc mặt tốt: “Tên bản tôn là Viêm Tẫn, vạn năm trước nếu nói ra tên của bản tôn, không biết có bao nhiêu kẻ ngu xuẩn bị dọa đến run rẩy, đáng tiếc năm đó bản tôn bị rơi vào cạm bẫy do con người thiết lập, bị nhốt vào trong sách, một lần chính là vạn năm, bây giờ chắc rất ít người nhớ được tên bản tôn.”
“Người giam ngươi là ai?” Mộ Như Nguyệt bình tĩnh hỏi.
“Làm sao bản tôn biết được?! Nếu để bản tôn biết được là tên hỗn đản nào làm nhất định sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.” Viêm Tẫn hung hăng cắn răng: “Đáng tiếc, trải qua vạn năm đã khiến ta mất đi phân nữa nguyên khí, thậm chí sức mạnh còn lại trong cơ thể cũng không ổn định, nếu không thì dù có đan thư giúp ngươi cũng đừng mơ có thể lập khế ước với bản tôn.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện rơi vào bẫy của con người, sắc mặt Viêm Tẫn lại cực kì khó coi.
“Dù sao ta cũng không có ý định giữ ngươi lại, muốn đi đâu thì tùy.” Mộ Như Nguyệt bước xuống giường, tự rót một ly trà, không thèm liếc mắt nam nhân kia lấy một cái.Ánh mắt Viêm Tẫn một mực nhìn chằm chằm thiếu nữ, trong mắt hiện lên hào quang thâm thúy không rõ, hắn đến trước mặt Mộ Như Nguyệt ngồi xuống, khóe miệng giương lên, nói: “Bây giờ bản tôn không có ý định rời đi.”
Sức mạnh của hắn hiện tại không ổn định, ở bên cạnh nha đầu này có lẽ sẽ khôi phục nhanh hơn, vì vậy Viêm Tẫn ôm hi vọng muốn mau chóng khôi phục thực lực mà ở lại. Chờ đến khi thực lực hắn khôi phục hoàn toàn, cho dù là khế ước chủ tớ cũng đừng hòng giam cầm hắn cả đời.
“Nếu muốn ở lại, phải tuân thủ hai điều kiện của ta.” Mộ Như Nguyệt ưu nhã uống trà, nhướng mày, “Thứ nhất, ta mặc kệ trước kia ngươi có thân phận gì, hiện tại ngươi ở chỗ của ta, không được kiêu ngạo như trước kia. Thứ hai, phải phục tùng lời nói của ta vô điều kiện, nếu không làm được, cửa ở bên kia, có thể đi ngay, ta không giữ kẻ không phục tùng mệnh lệnh, càng không muốn khi ta chiến đấu có người đâm sau lưng ta một đao.”
------------------
CHƯƠNG 8: MỸ NAM TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG
Giờ phút này, biểu tình của thiếu nữ kiên định đến mức lóa mắt, đôi mắt thâm thúy của Viêm Tẫn hơi nheo lại, vẻ mặt u ám khiến người khác không thở nổi.
Bỗng nhiên hắn nhướng mày cười rộ lên, con ngươi đen sâu thẳm như bầu trời đêm không thấy ánh sáng.
“Ngươi nghĩ khế ước của chúng ta có ý nghĩa gì? Khế ước chủ tớ là loại khế ước bá đạo nhất, trừ phi ngươi muốn giải trừ khế ước với bản tôn, nếu không thì dù ngươi chết đi, bản tôn cũng phải chôn cùng ngươi.”
Không phải nó có ý nghĩa như thế thì hắn cũng đã không nổi giận như vậy.
Đương nhiên, hiện tại hắn không muốn đi, nếu nha đầu kia là chủ nhân đan thư, đi theo bên cạnh nàng sẽ giúp thực lực hắn nhanh khôi phục hơn.
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nói vậy là hắn đáp ứng yêu cầu của nàng.
“Ngươi cứ thế này mà đi theo ta thì quá lộ liễu.”
Ngụ ý hắn phải núp trong bóng tối không thể đi ra. Nhưng với tính cách của Viêm Tẫn, sao có thể cam nguyện làm một cái bóng trong tối?
“Chuyện này đối với bản tôn không phải vấn đề gì lớn.”
Viêm Tẫn nhướng mày, sau đó tạo ra một hào quang màu đen vây quanh thân thể mình, cơ thể hắn dần dần thu nhỏ lại biến thành một con thú nhỏ màu đen lớn bằng nắm tay.
Tiểu thú này giống như một quả cầu băng óng ánh trong suốt, nhẹ nhàng ngọ nguậy rất đáng yêu, thân thể lớn bằng bàn tay được khảm một đôi mắt to ngập nước, mơ hồ còn thấy được hơi nước mông lung.
Rất khó tưởng tượng được con thú nhỏ đáng yêu khiến người ta muốn chà đạp này lại là một nam tử khí phách tuấn lãng.
“Đây là bản thể của ngươi?” Mộ Như Nguyệt mỉm cười nhéo nhéo thân thể mềm mại co dãn của tiểu thú, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Toàn thân Viêm Tẫn như bị điện giật, ngẩn ngơ tại chỗ, sau đó thân thể có một mảnh ửng đỏ khả nghi. Nếu như còn là hình dáng con người, chỗ đó chính là mông của hắn...
Cái mông của hắn, cư nhiên bị một tiểu nha đầu nhéo hai cái?
Mộ Như Nguyệt không hề biết mình đã nhéo chỗ nào, cũng không có ý định dừng tay, Viêm Tẫn hận nghiến răng nghiến lợi, nếu bây giờ hắn nói ra, nói không chừng gương mặt anh tuấn của hắn sẽ đỏ như máu.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chút.”
_________
Hoàng đô Phượng thành là một cảnh tượng phồn vinh.
Thiếu nữ đi trên đường phố nhộn nhịp, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá người đi đường, không thể không xác định mình thật sự xuyên tới một thế giới hoàn toàn khác Trung Hoa.
Tuy nàng có kí ức của bản thể này, nhưng thế giới này đối với nàng hoàn toàn xa lạ.
“Bất quá chỉ cần sống sót, ta nhất định có thể trở lại Trung Hoa.” Dùng sức nhéo thân thể mềm mại của tiểu thú, Mộ Như Nguyệt hơi nâng mắt, dung nhan xinh đẹp có loại trầm ổn không hợp với tuổi.
Tiểu thú bất mãn liếc nàng một cái, nghĩ tới động tác vừa rồi của nữ nhân này, trong mắt tràn đầy khuất nhục. Không có cách nào, vì nhanh chóng khôi phục thực lực, hắn nhịn!
“Nha đầu, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Giọng nói của Viêm Tẫn vang lên trong đầu khiến Mộ Như Nguyệt nhăn mày, nói: “Đừng nói chuyện.”
“Bản tôn đang trao đổi linh hồn cùng ngươi nha.” Viêm Tẫn liếc nàng, biểu cảm giống như nhìn đồ nhà quê không hiểu gì.
Mộ Như Nguyệt cũng không so đo với hắn, nàng khẽ nâng mắt, đôi mắt sáng ngời.
“Nghĩ cách kiếm tiền.”
Nàng cần luyện đan dược, đương nhiên cần tiền để mua lò đan và dược liệu. Mà nàng lại nghèo không có xu dính túi.
Lúc này, Mộ Như Nguyệt vừa đi tới trước tửu lâu Tường Vân số một Phượng thành đã nghe thanh âm huyên náo từ trên lầu truyền đến, nhưng nàng còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã bị cái gì đó đụng phải.
Tê!
Xương cốt bị đè đau nhức khiến Mộ Như Nguyệt hít một ngụm khí lạnh, cau mày đang muốn nhìn coi ai đè nàng, nhưng khi nàng ngước mắt lên đã thấy một gương mặt tuấn mỹ hiện ra trước mắt.
Trong nháy mắt đó, nàng đã hiểu thế nào là điên đảo chúng sinh, kinh hồng tuyệt diễm.