Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 66: Chương 66




CHƯƠNG 160: KHIÊU CHIẾN (3)

Ma quỷ! 

Nam nhân này chính là ma quỷ!

Tiêu Mẫn rốt cuộc đã biết sợ hãi, nhưng nàng lại không cam lòng. Nàng đường đường là tiểu thư Tiêu gia, sao có thể kém một nữ nhân ở tục giới? Loại nữ nhân như vậy ngoài trừ dung mạo thì có chỗ nào so được với nàng?

Bất luận là địa vị hay thiên phú, nhất định kém xa nàng...

“Cút!”

Môi nam nhân hé mở, một từ 'cút' làm Tiêu Mẫn càng run rẩy lợi hại, tựa như không dám tin tưởng nam nhân này không biết thương hoa tiếc ngọc.

Sự ôn nhu của hắn chỉ dành cho nữ nhân kia sao?

Không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng!

Tiêu Mẫn gắt gao nắm chặt tay, đôi môi tái nhợt run nhẹ, từ nhỏ đến lớn, đồ nàng coi trọng cái nào mà không chiếm được? Lúc này, cũng sẽ như thế.

Nam nhân kia chẳng những dung mạo mà thiên phú đều thuộc hàng thượng thừa, cho nên, nàng nhất quyết phải gả cho hắn!

Ánh mắt Dạ Vô Trần đảo qua sắc mặt tái nhợt của Tiêu Mẫn, trên mặt không có bất kì ý thương tiếc nào, chỉ có lạnh lùng đạm mạc: “Lúc này, nể mặt Tiêu gia bổn vương tha cho ngươi một mạng, nếu có lần sau, cho dù ngươi là người của Tiêu gia, bổn vương cũng sẽ làm ngươi biến mất, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”

Nói nể mặt Tiêu gia, thật ra là vì Mộ Như Nguyệt thôi.

Quan hệ của Mộ Như Nguyệt và Thánh Nguyệt phu nhân vẫn luôn rất tốt, cho dù Thánh Nguyệt phu nhân không nhận Tiêu Mẫn, nhưng nàng cũng là người của Tiêu gia, nếu không, chỉ dựa vào những lời tối nay Tiêu Mẫn nói, Dạ Vô Trần nhất quyết sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nhìn bóng dáng áo tím biến mất dưới ánh trăng, Tiêu Mẫn cười điên cuồng: “Mộ Như Nguyệt, ngươi chỉ là một nữ nhân tục giới mà thôi, dựa vào cái gì mà được hắn đối đãi như vậy? Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Tiêu Mẫn hung hăng cắn răng, gằn từng chữ.

Đột nhiên, ánh mắt náng lóe lên, tựa như nghĩ đến một chủ ý...

“Mộ Như Nguyệt, lăn ra đây cho ta!”

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài Mộ trạch, một tiếng kêu vang dội thiên địa vang lên, lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mộ Như Nguyệt một thân tố y từ trong cánh cửa đi ra.

Tiêu Mẫn nhìn dung nhan tuyệt sắc kia, thầm cắn chặt răng, nàng gắt gao nắm chặt nắm đấm, cười lạnh nhìn khuôn mặt đối phương, nói: “Mộ Như Nguyệt, ta khiêu chiến với ngươi, không biết ngươi có can đảm tiếp nhận hay không?”

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ánh mắt không nóng không lạnh quét về phía Tiêu Mẫn: “Ngươi khiêu chiến ta?”

“Đúng vậy”, Tiêu Mẫn hất cằm, kiêu ngạo nói, “Nếu ta thắng được trận tỷ thí này, ngươi phải nhường Quỷ Vương cho ta.”

“Nếu như... ta thắng thì sao?”

“Ha ha, căn bản không có khả năng”, Tiêu Mẫn cười vài tiếng, mắt đẹp nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, nói, “Ngươi tuyệt đối không thể thắng được ta!”Tiêu Mẫn ở Tiêu gia cũng được coi là nhân vật thiên tài, cho nên nàng tự tin có thể thắng nữ nhân này.

Nữ nhân này bất quá chỉ là một nữ nhân tục giới mà thôi, không có gia tộc bồi dưỡng, sao có thể theo kịp nàng? Nếu ngay cả nữ nhân ở ngoại giới mà cũng không đánh lại, nàng làm sao có thể đặt chân ở Thánh cảnh.

“Ngươi xác định?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói.

Tiêu Mẫn hừ lạnh một tiếng, nói: “Mộ Như Nguyệt, có gan thì chấp nhận khiêu chiến, bất quá ta biết rõ nhất định ngươi sẽ thua, không dám tiếp nhận trận tỷ thí này, nếu lá gan của ngươi nhỏ như vậy, bổn tiểu thư cũng không miễn cưỡng ngươi, nhưng mà từ nay về sau ngươi cách Quỷ Vương xa một chút, ngươi không phải người có thể xứng đôi với hắn.”

__________________

CHƯƠNG 161: KHIÊU CHIẾN (4)

Ở Thánh cảnh, Tiêu Mẫn luôn ỷ vào quyền thế của Tiêu gia mà kiêu ngạo, nếu ngay cả ở Thánh cảnh mà nàng còn có thể như vậy thì sao có thể để một nữ nhân ngoại giới vào mắt?

Nếu nói từ đầu nàng chỉ vì lời nói của Mộ Đình Nhi mà tò mò với Quỷ Vương, sau đó lại vì dung mạo của hắn mà kinh diễm, nhưng cũng chỉ thế thôi, thân là nữ tử Tiêu gia, nàng càng biết rõ mình muốn gì.

Nàng muốn một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu mình, chẳng những phải là nam nhân tuấn mỹ, còn phải có thực lực siêu cường.

Rất rõ ràng, Quỷ Vương là nam nhân phù hợp với tiêu chuẩn của nàng.

Ngay từ đầu nàng chỉ vì không muốn bị gia gia an bài mới rời khỏi Thánh cảnh, không ngờ ở đây lại tìm được bạn đời lý tưởng của mình, thật không biết tại sao tục giới lại có một nam nhân ưu tú như thế, loại nam nhân này nàng nhất định phải giành được, không từ thủ đoạn.

“Theo ta, khiêu chiến chỉ là hành vi ấu trĩ, đặc biệt là vì một nam nhân”, Mộ Như Nguyệt hơi dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua dung nhan tự đắc, kiêu ngạo của Tiêu Mẫn, “Chẳng qua, nếu ngươi đã có hứng thú, ta không thể không phụng bồi.”

Tiêu Mẫn cười lạnh một tiếng, chỉ cần nữ nhân này có can đảm tiếp nhận khiêu chiến, nàng tuyệt đối sẽ cho nàng ta đẹp mặt.

“Các vị có mặt ở đây cũng nghe rõ”, Tiêu Mẫn quay đầu nhìn những người đang vây xem, cười lạnh nói, “Ta là người của Tiêu gia Thánh cảnh, ở đây khiêu chiến nữ nhân này, sinh tử bất luận.”

Bốn chữ 'sinh tử bất luận' làm tất cả mọi người châu đầu ghé tai bàn luận.

Tiêu gia Thánh cảnh? Đó là nơi nào? Vì sao bọn họ chưa từng nghe nói đến? Bất quá vẫn có một vài người đã nghe qua thanh danh của Tiêu gia Thánh cảnh, sau đó nói rõ cho mọi người cùng biết.

Nghe xong sự lợi hại của Tiêu gia, mọi người nhịn không được hít một ngụm lãnh khí...

Tiêu gia mạnh như vậy, nữ nhân này hẳn là cũng rất lợi hại đi, Quỷ Vương phi tương lai sẽ là đối thủ của nàng sao? Chiến đấu với nàng, đó không phải là đi tìm chết sao?Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Mộ Như Nguyệt đã đồng ý trận đấu này.

Không có bất kì dấu hiệu báo trước nào, Tiêu Mẫn bắt đầu động thủ...

Tiêu Mẫn cầm một cái roi thật dài, đột nhiên vung lên, roi như du long đánh úp về phía Mộ Như Nguyệt, lập tức quấn quanh cổ tay nàng.

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, vẫn là bộ dáng lãnh đạm như cũ, đôi mắt nhàn nhạt lãnh ý, toàn thân đều mang theo hơi thở sắc bén.

“Tiện nhân!” Tiêu Mẫn gắt gao cắn chặt môi, vung trường tiên đánh vào Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt nghiêng người né qua, tránh thoát một chiêu công kích này của Tiêu Mẫn. Mà Tiêu Mẫn thấy nàng có thể tránh thoát công kích của mình, sắc mặt hơi trầm xuống, thế công càng thêm mãnh liệt.

Dù nói thế nào, Tiêu Mẫn cũng là người được Tiêu gia bồi dưỡng, mà Mộ Như Nguyệt lại mới xuyên tới đây khoảng một năm thôi, thực lực vẫn có sự chênh lệch lớn, mà sự chênh lệch này cũng chỉ có thể dùng đan dược để bù lại...

Nuốt liên tục vài viên đan dược vào miệng, nháy mắt đã hóa thành dược lực, chậm rãi chảy khắp toàn thân.

Mọi người thấy nàng ăn đan dược như ăn kẹo, ghen tỵ đỏ mắt, quan trọng hơn là, trong nháy mắt sau khi nàng nuốt đan dược vào, nó đã lập tức chuyển hóa thành năng lượng.

Hiệu quả như thế cũng quá biến thái đi?

Thứ trân quý như đan dược, ai lại dám coi nó như kẹo đường mà ăn?

___________________

CHƯƠNG 162: KHIÊU CHIẾN (5)

Sắc mặt Tiêu Mẫn hơi đổi, mặc dù Tiêu gia quyền thế, nàng cũng không thể ăn đan dược như ăn kẹo được, nhưng nữ nhân trước mặt này lại xem đan dược không khác gì kẹo bình thường.

Điều này làm sao Tiêu Mẫn tâm cao khí ngạo chịu được?

“Tiện nhân!” Tiêu Mẫn gắt gao cắn răng, một ngọn lửa bao quanh trường tiên, đánh về phía Mộ Như Nguyệt.

Tiêu Mẫn hung hăng vung roi lửa về phía thiếu nữ làm mình ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi kia. Chỉ cần nàng chết, đan dược đều thuộc về mình...

Hiện tại, Tiêu Mẫn hoàn toàn bị lửa giận làm đầu óc mê muội, cũng không suy nghĩ xem tại sao Mộ Như Nguyệt lại có nhiều đan dược đến vậy?

Mộ Như Nguyệt nâng kiếm chặn roi của Tiêu Mẫn, thời điểm roi và kiếm chạm nhau, đột nhiên sinh ra một lực lượng cường đại chui thẳng vào trong ngực nàng, lập tức sắc mặt tái nhợt, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

“Xem ra vẫn là tiểu thư Tiêu gia lợi hại hơn một chút.”

“Dù sao cũng xuất thân từ Thánh cảnh, công pháp đều là hạng nhất, Quỷ Vương phi dù có đan dược cũng không thể bổ sung được khiếm khuyết này...”

Mọi người nghị luận sôi nổi, không hề phát hiện dị trạng của Mộ Như Nguyệt.

Vừa rồi, đan thư vẫn luôn nằm yên trong linh hồn nàng bỗng động đậy, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó vô số ngọn lửa Tiêu Mẫn đánh ra đều bị nó hút vào trong cơ thể nàng, nếu không nàng cũng không bị hộc máu.Đan thư dị trạng khiến Mộ Như Nguyệt ngạc nhiên, nàng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì...

Tiêu Mẫn lại nhanh chóng công kích tới trước mặt nàng.

Lần này, vì muốn biết đan thư rốt cuộc muốn làm gì cho nên Mộ Như Nguyệt bất động, tùy ý để cho trường tiên lửa đánh vào người mình.

Một vết máu đỏ tươi xuất hiện trên vai Mộ Như Nguyệt, có điều khi ngọn lửa kia tới gần đã bị đan thư hấp thu hết, sau đó biến thành nguyên khí trong đan điền nàng.

Chẳng lẽ vì mình là võ giả thuộc tính hỏa, cho nên đan thư có thể hấp thu nguyên khí hệ hỏa để sử dụng? Vậy không phải nàng có một phương pháp gian lận nguyên khí rất cường đại sao?

Bất quá, Mộ Như Nguyệt cũng hiểu rõ, không phải cái gì cũng có thể làm được, nếu kẻ địch quá cường đại, còn không đợi mình kịp phản ứng, phỏng chừng đã mất mạng dưới công kích của hắn.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến, đan thư còn có tác dụng như vậy, cho đến nay nàng chỉ coi đan thư như một quyển sách giúp nàng tăng nhanh thực lực luyện chế đan dược thôi...

Tiêu Mẫn thấy Mộ Như Nguyệt không tránh né công kích của mình, đáy mắt cười lạnh, chẳng lẽ nàng thật sự không muốn sống nữa sao? Nếu nàng chết, vậy không còn gì tốt hơn...

Nghĩ đến đây, Tiêu Mẫn công kích càng thêm mãnh liệt, chiêu nào cũng muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng mà người bị công kích vẫn bất động, tựa như không cảm nhận được đau đớn. Mọi người nhìn tình cảnh này, không khỏi cảm thấy không đành lòng, Tiêu Mẫn kia công kích rất ngoan độc, rõ ràng là muốn giết nữ nhân này.

Đúng lúc này, từ trên người Mộ Như Nguyệt phát ra một loại hơi thở, rồi sau đó trước mặt mọi người, nàng đột phá...

Hậu thiên cấp 7!

16 tuổi đạt hậu thiên cấp 7, đây là khái niệm gì?

Cho dù là Dạ Thiên Phong cũng không thể đạt hậu thiên cấp 7 ở tuổi 16...

_____________________

CHƯƠNG 163: LÃO NHÂN KHÔNG BIẾT XẤU HỔ (1)

“Ngươi đánh đủ chưa?” Một thanh âm lạnh lùng từ miệng thiếu nữ truyền đến.

Nàng khẽ nâng mắt, lạnh lùng nhìn Tiêu Mẫn đang tràn đầy kinh ngạc, bỗng nhiên lấy một viên đan dược trong nhẫn không gian ra nuốt vào, thân thể vốn đầy vết thương chậm rãi hồi phục bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Nếu không phải một thân quần áo rách nát, chỉ sợ không có ai tin vừa rồi nàng bị đánh...

“Có phải ta nên cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội đột phá không?” Thiếu nữ chậm rãi cong khóe môi, ánh mắt băng hàn.

Tiêu Mẫn run cầm cập, vẻ mặt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, nữ nhân này lại mượn công kích của mình để đột phá?

Đương nhiên, nếu không nhờ Tiêu Mẫn đánh, sợ là trong vòng hai tháng nữa Mộ Như Nguyệt cũng không thể đột phá, cho nên chuyện này đúng là nên cảm ơn Tiêu Mẫn.”Ngươi... ngươi không phải người!”

Tiêu Mẫn sợ hãi lui về phía sau hai bước, bờ môi run nhẹ, nàng vung trường tiên về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua tia ngoan lệ.

Nữ nhân này, đáng chết vạn lần!

Lần này nàng còn chưa tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, đã thấy thanh kiếm trong tay Mộ Như Nguyệt toát ra lửa, 'oanh' một tiếng thiêu cháy trường tiên trong tay nàng.

Tiêu Mẫn quả thật có thiên phú cao, còn nhỏ mà đã đạt được trình độ này đúng là hiếm thấy, nhưng Mộ Như Nguyệt có thể cảm nhận được, Tiêu Mẫn có được thực lực như vậy hoàn toàn là nhờ tác dụng của đan dược.

Cho nên, căn cơ của nàng mới không ổn, kinh nghiệm thực chiến không đủ.

Đối với loại thiên tài được nuông chiều từ bé và sử dụng đan dược để nâng cao thực lực này, nàng không cần phí nhiều sức lực. Mà đan dược có thể dùng nhưng không thể dùng qúa nhiều loại, nếu không thì sẽ có kết quả như vậy...

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không ngờ tình huống lại nghịch chuyển như vậy, Mộ Như Nguyệt vốn bị bọn họ xem nhẹ lại áp chế tiểu thư Tiêu gia.

“Tiện nhân, ngươi chết đi cho ta!”

Đôi mắt Tiêu Mẫn đỏ lên, phẫn nộ thiêu đốt lý trí, nàng không suy nghĩ được nhiều, không biết trong miệng lẩm bẩm cái gì, lực lượng toàn thân điên cuồng phát ra.

Một đầu tóc đen tung bay trong gió, Tiêu Mẫn cười điên cuồng: “Cho dù ngươi đột phá thì sao? Vẫn không phải là đối thủ của ta!”

Lúc này, nàng thật sự bất chấp tất cả.

Cấm kị của Tiêu gia không phải dễ dàng phá vỡ như vậy, nàng sẽ phải trả giá đắt, khi thực lực tăng lên, linh hồn sẽ phải chịu vô tận thống khổ liên tục trong một tháng.

Cường đại, hiện tại Tiêu Mẫn vì vận dụng cấm kị mà trở nên rất cường đại, tuy rằng nàng dùng cấm kị chỉ có thể đủ thời gian phát ra một chiêu công kích, nhưng như vậy đã đủ rồi.

Một chiêu này chắc chắn sẽ khiến nàng chết không có chỗ chôn!

“Đi chết đi!”

Lực lượng cường đại khuếch tán, hóa thành vô số ngọn lửa hội tụ trên người, che kín trời đất ập về phía Mộ Như Nguyệt. Trong khoảng khắc này, mọi người đều kinh ngạc.

Đó là lực lượng của tiểu thư Tiêu gia? 

Như thế cũng quá cường hãn rồi...

Oanh!

Ngọn lửa cường hãn hung hăng đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt, nàng lập tức lui về sau một bước, phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.

“Ha ha, tiện nhân, đấu với ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt!”

Tiêu Mẫn cười điên cuồng, nhưng khi nhìn thấy một màn kế tiếp, nàng không cười nổi nữa rồi, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn.

Thiếu nữ chống tay từ trên mặt đất đứng lên, khóe môi nàng có một vết máu, bước chân lảo đảo vài cái, cuối cùng vẫn đứng thẳng dậy.___________________

CHƯƠNG 164: LÃO NHÂN KHÔNG BIẾT XẤU HỔ (2)

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Mẫn, cười mỉa mai, thanh âm lạnh băng không có chút độ ấm: “Đây là toàn bộ lực lượng của ngươi?”

Tiêu Mẫn trợn tròn mắt, giờ khắc này nàng chỉ thấy nụ cười trào phúng của đối phương, nhất thời đầu óc có chút mê mang...

“Này... sao có thể?”

Trong nháy mắt khi nàng ngã xuống, trong đầu nàng chỉ xuất hiện câu hỏi này.

Vì sao nàng dùng toàn lực công kích sau khi phá vỡ cấm kị, nàng còn có thể sống sót? Vậy nàng làm như thế vì cái gì? Linh hồn phải nhận một tháng tra tấn?

Nhưng không đợi nàng kịp hối hận, đã mất đi ý thức...

Trên đường phố, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Mộ Như Nguyệt, nếu nói Tiêu gia rất mạnh, vậy Mộ Như Nguyệt kia nhận công kích cường đại như vậy mà vẫn không chết? 

Đó là biến thái!

Bọn họ vẫn luôn cho rằng người thắng cuối cùng là Tiêu Mẫn, ai ngờ lại là kết quả này...

“Nguyệt Nhi!” một thanh âm nôn nóng từ phía sau truyền đến.

Rồi sau đó một thân ảnh xẹt qua không trung, dừng lại trước mặt Mộ Như Nguyệt. Chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ dị thường, hơi thở tà mị mà cường đại, ánh mắt có chút lo lắng.

“Nguyệt Nhi, vì sao ngươi nhận lời khiêu chiến của người Tiêu gia?”

Mộ Như Nguyệt trừng mắt hắn một cái, tức giận nói: “Còn không phải ngươi chọc họa?”

Thân thể Dạ Vô Trần hơi cứng lại, hai tay bắt được bả vai nàng, ánh mắt nghiêm túc: “Nguyệt Nhi, về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, có lẽ so thực lực nàng không phải đối thủ của ngươi, nhưng có vài thế lực lớn sẽ có một ít thủ đoạn bào hộ tính mạng, nếu sau này có người tìm đến cửa cứ giao cho vi phu giải quyết, bất luận là nam nhân dây dưa ngươi hay nữ nhân muốn chen vào giữa chúng ta, vi phu đều sẽ tự mình xử lý.”

Nói tới đây, trong lòng hắn cảm thấy áy náy, tự trách.

Có lẽ đêm qua hắn không nên tha cho nữ nhân này...

Nam nhân xoay người nhìn về phía nữ tử nằm trên đất, ánh mắt trở nên âm lãnh, hơi thở cường đại tản ra quanh người, 'oanh' một tiếng đánh về phía thiếu nữ trên mặt đất.

“Dám động tới một cọng lông tơ của nàng, bổn vương muốn ngươi hối hận cả đời.”

Chết? Không, chết thì quá dễ dãi, hắn muốn nữ nhân này sống không bằng chết! Đối với loại nữ nhân cao ngạo này, trở thành một phế vật còn khiến nàng thống khổ hơn cái chết.

“Dừng tay!”

Đột nhiên, phía chân trời truyền đến một tiếng rống to đầy phẫn nộ, nhưng mà, Dạ Vô Trần căn bản không dừng động tác, nguyên khí cường đại đánh vào cơ thể Tiêu Mẫn, hóa thành một bàn tay hung hăng bóp nát đan điền nàng.Lạch cạch.

Âm thanh thanh thúy rõ ràng dễ nghe như thế, vang lên trên đường phố yên tĩnh...

“Tiểu tử thúi, lão phu bảo ngươi dừng tay, có nghe hay không? Nếu dám thương tổn cháu gái lão phu, lão phu sẽ cho ngươi chết không tử tế!”

Thanh âm rống giận vừa dứt, một lão giả đứng trước mặt Tiêu Mẫn.

Ánh mắt Lão nhân áo bào màu xám tro trừng Dạ Vô Trần như muốn nứt ra, lửa giận trong mắt hừng hực thiêu đốt, vô tận sát khí phát ra, phẫn nộ rống lên: “Ngươi đả thương cháu gái ta, nhất định phải đền mạng, không chỉ là ngươi, ngay cả cha mẹ thê nhi ngươi cũng phải trả giá đắt!”

Đúng lúc này, một tiếng khóc nức nở truyền đến.

“Trưởng lão, tiểu thư... tiểu thư vận dụng cấm kị, hơn nữa hình như đan điền hỏng rồi.” Ngân Hoàn ngẩng đầu nhìn lão nhân áo xám, nức nở nói.

___________________

CHƯƠNG 165: LÃO NHÂN KHÔNG BIẾT XẤU HỔ (3)

“Cái gì?”

Trong lòng lão giả cả kinh, cuối cùng cũng không rảnh giằng co với Dạ Vô Trần, vội vàng xem xét tình trạng của Tiêu Mẫn, vừa thấy liền nổi trận lôi đình, sát khí càng đậm.

“Tiểu tử thúi, tâm địa ngươi thật ác độc, phế đan điền của cháu gái ta, cháu gái ta rốt cuộc đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại đối xử với một nữ tử nhu nhược vô tội như thế?”

Dạ Vô Trần cong khóe môi, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười lạnh: “Tổn thương thê tử ta, có tính là đắc tội không?”

“Vậy nhất định là thê tử ngươi trêu chọc cháu gái ta trước!” Lão giả nổi trận lôi đình, nếu không phải nam nhân này thoạt nhìn rất mạnh, hắn đã sớm một đao làm thịt hắn.

“Trưởng lão”, Ngân Hoàn lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Vô Trần, nói, “Nam nhân này chính là nam nhân tiểu thư nhìn trúng, lần trước hắn vì nữ nhân kia mà đá tiểu thư ra khỏi cửa, còn vũ nhục tiểu thư, tiểu thư đều nhịn xuống, không ngờ bọn họ vẫn không chịu buông tha cho tiểu thư.”

Mộ Như Nguyệt nhìn rõ vẻ mặt những người này.

Bất luận chuyện gì, đến miệng bọn họ thì đen cũng thành trắng, Tiêu Mẫn kiêu ngạo ngang ngược tìm tới cửa lại biến thành nữ tử nhu nhược vô tội, khó trách tính cách Tiêu Mẫn lại như vậy, thì ra là do di truyền.

Ánh mắt lão giả đánh giá Dạ Vô Trần.

Không thể không nói, cháu gái mình thật tinh mắt, nam nhân tuấn mỹ như thế sợ là trong Thánh cảnh cũng không có, quan trọng hơn là thực lực của hắn rất mạnh, cho nên hắn mới không tùy tiện ra tay.

Nếu hắn có thể sớm cưới cháu gái mình, có lẽ còn có thể tránh được kiếp nạn này, đáng tiếc...

“Ta không thể không thừa nhận, ngươi quả thật có tư cách hấp dẫn nữ nhân, nhưng cháu gái ta là người Tiêu gia, nàng nhìn trúng ngươi tại sao ngươi không đồng ý? Không đồng ý thì thôi, lại còn đả thương nàng, chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với Tiêu gia?”Khuôn mặt già nua của lão giả âm trầm, lửa giận trong lòng suýt nữa thiêu đốt hắn.

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua có người dám không để Tiêu gia vào mắt.

Dạ Vô Trần chưa từng thấy lão nhân nào không biết xấu hổ như vậy, trong lòng có chút buồn cười, trên đời này có vài người tự cho là đúng, thật ra, cũng chỉ đến thế mà thôi...

“Thứ nhất, ngươi xác định ngươi có thể đại biểu cho toàn bộ Tiêu gia?” Nam nhân cười hời hợt, nụ cười này càng khiến dung nhan tuấn mỹ càng thêm tà mị, chẳng qua đáy mắt hắn lại âm lãnh làm người khác kinh sợ, ý cười không đạt tới đáy mắt.

“Thứ hai, dù có đối địch với toàn bộ Thánh cảnh, bổn vương cũng quyết không cho phép ai động tới nàng!”

Thanh âm nam nhân cuồng vọng, khí phách, lại làm lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp.

Cho dù đối địch với toàn bộ Thánh cảnh thì thế nào? Hắn quyết không chừa cho nàng ta một cơ hội nào! Nếu nàng ta trở thành một phế vật, từ nay về sau, nàng ta chỉ có thể chịu đánh chịu giết, không thể gây ra sóng gió gì.

Điều này so với chết càng khiến nàng ta thống khổ hơn.

Hiện tại nàng nằm ở chỗ này, không hề có ý thức, phỏng chừng một đao giết nàng cũng sẽ không cảm nhận được bất cứ đau đớn gì, nếu đã như vậy, sao có thể cho nàng chết dễ dàng được?

“Vì sao? Vì sao ngay cả đối địch với Thánh cảnh ngươi cũng không để bụng?” Cả người lão giả áo xám run rẩy, hắn không tin nam nhân này thật sự không sợ Thánh cảnh chút nào.

Thánh cảnh cường đại, những người khác căn bản không thể đoán trước được, trên đời này cũng chỉ có đan hội có thể so được với Thánh cảnh.

Mà Tiêu gia, chính là người khống chế cả Thánh cảnh...

___________________

CHƯƠNG 166: MÔN CHỦ THÁNH NỮ MÔN (1)

Dạ Vô Trần không nói gì, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ phía sau, nam nhân vừa rồi cả người đầy lệ khí, giờ phút này tràn ngập ôn nhu, ánh mắt vô tận nhu tình.

Tất cả đều không cần phải nói...

Lão giả áo xám bỗng nhiên hiểu rõ, hắn là vì một nữ nhân không tiếc đối địch với toàn bộ Thánh cảnh, trên đời thật sự có nam nhân si tình như vậy?

Có thể vì nàng mà điên đảo thiên hạ, nam nhân này cũng sẽ không nhăn mày một chút...

Sắc mặt lão giả lập tức trở nên âm trầm.

Nam nhân cháu gái mình yêu lại vì một nữ nhân khác mà tàn nhẫn phế đi thực lực của nàng, làm sao nàng có thể chịu đựng được? Nếu nàng tỉnh lại, không biết sẽ thống khổ cỡ nào.

Có điều, lão giả cũng hiểu rõ, thực lực nam nhân này rất mạnh, nếu đấu với hắn, cùng lắm chỉ có thể lưỡng bại câu thương, như thế thì mất nhiều hơn được...

“Tiểu tử thúi, hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi, lần sau, ta nhất quyết sẽ không bỏ qua!” sát khí trên người lão giả không giảm, nhưng so với Dạ Vô Trần lại có vẻ không ăn thua gì.”Bổn vương cho phép ngươi rời khỏi nơi này?”

Dung nhân tuấn mỹ trầm xuống, Dạ Vô Trần nhìn theo bóng dáng lão giả áo xám mang theo Tiêu Mẫn rời đi, hắn khẽ nâng tay lên, một ngọn lửa màu đen bay về phía lão giả.

Ngọn lửa màu đen mang theo hơi thở âm lãnh khiến những người xung quanh cảm thấy lạnh lẽo.

Lão giả áo xám vội vàng né tránh, không đấu với Dạ Vô Trần, chỉ nhanh chân rời khỏi nơi này. Dạ Vô Trần vốn muốn đuổi theo giết lão nhân này, nhưng đột nhiên cảm thấy một chỗ không xa có một hơi thở cường đại chậm rãi tiến về phía này, hắn ngừng chân, sắc mặt ngưng trọng.

“Vô Trần, xảy ra chuyện gì?” Mộ Như Nguyệt cũng nhận ra Dạ Vô Trần khác thường, hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng.

Dạ Vô Trần xoay người đi đến chỗ Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười tà mị, hắn nâng mặt thiếu nữ lên, dung nhan tuấn mỹ có chút lưu luyến.

“Nguyệt Nhi, xem ra ta phải rời khỏi đây một thời gian.”

“Vô Trần.” Trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, nắm chặt tay Dạ Vô Trần, đáy lòng mơ hồ cảm thấy bất an, giống như lần này Dạ Vô Trần sẽ gặp phải nguy hiểm...

“Nguyệt Nhi, mấy ngày trước ngươi đã đồng ý gả cho ta, vì muốn cho ngươi một hôn lễ long trọng, ta vẫn luôn chuẩn bị, bây giờ sắp hoàn thành rồi, ta lại phải đi một thời gian, chờ ngày ra trở lại, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, được không?”

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu chăm chú nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mặt, chậm rãi gật đầu: “Được, ta ở đây chờ ngươi, mặc kệ có chuyện gì cũng phải bình an trở về.”

Cuối cùng nàng vẫn không hỏi cái gì.

Nếu đã lựa chọn gả cho hắn, vậy nàng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.

Dạ Vô Trần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu nữ, không thèm để ý đến những người vây quanh, tuy rằng rất luyến tiếc nhưng hắn vẫn buông lỏng Mộ Như Nguyệt ra, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.

“Nguyệt Nhi, nhất định phải chờ ta trở lại, ta làm xong chuyện sẽ về bên cạnh nàng.”

Hắn nhất định phải bình an trở về, mặc kệ phát sinh chuyện gì...

Nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, Dạ Vô Trần xoay người biến mất trên đường phố, rất nhanh đã xuất hiện trên một ngọn núi cách đó không xa, đồng thời, lúc này trên hư không xuất hiện một nam nhân áo đen đứng trước mặt hắn...

____________________

CHƯƠNG 167: MÔN CHỦ THÁNH NỮ MÔN (2)

Nam nhân này khoảng 20 tuổi, ngũ quan tuấn mỹ như đao khắc, màu da bánh mật dưới ánh hoàng hôn sáng bóng, dáng người hắn mạnh mẽ, cổ áo mở rộng lộ ra đường cong cơ ngục mê người, cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng được, nam nhân mới 20 tuổi này là môn chủ Thánh Nữ môn tà ác.

Dù sao môn chủ Thánh Nữ môn đã thành lập Thánh Nữ môn từ 20 năm trước, cho dù tuổi trẻ đầy hứa hẹn cũng nên là nam nhân trung niên 40, 50 tuổi, không thể vừa sinh ra liền thành lập Thánh Nữ môn cường đại được?Nhưng mà nếu chỉ nhìn dung mạo, nam nhân này quả thật chỉ có bộ dáng 20 tuổi...

Khuyết điểm duy nhất chính là một vết sẹo trên mặt hắn phá hủy mỹ cảm, nếu không, nam nhân này cũng được coi là một mỹ nam tử.

“Không ngờ nhiều năm trước còn để lại một tạp chủng”, nam nhân cúi đầu, khóe môi gợi lên nụ cười tàn nhẫn, “Còn giết hai thủ hạ của ta, sớm biết vậy lúc trước ta nên vĩnh tuyệt hậu hoạn.”

“Đáng tiếc ngươi không làm vậy.”

Dung nhan Dạ Vô Trần không có nửa phần âm lãnh, nhưng cả người hắn tản ra âm khí khiếp người. Nhưng nam nhân kia nghe hắn nói vậy, ngửa đầu cười phá lên, tiếng cười khoa trương cuồng vọng khiến cả núi rừng đều run lên.

“Tiểu tử, lúc trước mẹ ngươi phản bội ta, hiện giờ ngươi giết thủ hạ của ta, ngươi cho rằng bổn tọa sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ta biết ngươi muốn dùng chuyện của mình hấp dẫn sự chú ý của ta, để vị hôn thê của ngươi tạm thời được an toàn, giống như cha mẹ ngươi đều là người si tình, đáng tiếc, ta nhất định phải đoạt được vị hôn thê của ngươi, chỉ cần cùng nàng âm dương giao hợp, thực lực của ta sẽ nhanh chóng tăng lên, bất quá trước đó ta sẽ giết ngươi, để tránh cho ngươi nhìn thấy cảnh tượng kia sẽ thống khổ.”

Cả người Dạ Vô Trần âm lãnh chưa từng thấy: “Vậy cũng phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh này không, bổn vương nhất quyết không để ngươi động đến nàng một chút nào!”

“Cho nên, ngươi mới lén gạt nàng một mình đi gặp bổn tọa?” Nam nhân hiển nhiên đã sớm biết được mục đích của hắn, khẽ cong khóe môi, nở nụ cười tàn nhẫn, “Vậy bổn tọa sẽ cho ngươi nhanh xuống địa ngục.”

Lạc thú lớn nhất đời hắn chính là nhìn một đôi uyên ương âu yếm bị hắn chia rẽ, trong Thánh Nữ môn đã có biết bao nữ tử là vị hôn thê của người khác bị hắn cướp đoạt, mỗi lần hắn sủng hạnh các nàng xong, phần lớn nữ nhân đều quên đi quá khứ, toàn tâm toàn ý đuổi theo hắn.

Có điều, cổ quái nhất chình là đồ hắn đã dùng qua tuyệt đối sẽ không dùng lại lần thứ hai.

Nữ nhân cũng giống như thế.

Dạ Vô Trần lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, trong Thánh Nữ môn, người duy nhất hắn kiêng kị chính là môn chủ này, bất quá...

“Muốn giết bổn vương, ngươi còn không có khả năng này.”

Đơn giản là ở nhà còn có người đang chờ hắn, cho nên tuy hắn gặp nguy hiểm ở đây nhưng hắn nhất định sẽ trở lại bên cạnh nàng...

“Chủ tử.” Lý Lộ sợ hãi nhìn Mộ Như Nguyệt sắc mặt khó coi, bộ dáng muốn nói lại không dám nói.

Mộ Như Nguyệt thu hồi suy nghĩ, ánh mắt trầm xuống, nói: “Lý Lộ, tập hợp chiến đội Thí Thiên đến đây cho ta, chúng ta chuẩn bị tiến hành huấn luyện ma quỷ.”

“A?” Lý Lộ ngẩn ra một chút, “Không phải còn nửa tháng nữa sao?”

“Không, hiện tại bắt đầu luôn!”

Nàng đã thề sẽ cùng hắn sóng vai đứng trên đỉnh cao, nhưng hôm nay có rất nhiều chuyện hắn phải một mình đối mặt, mỗi lần kẻ địch cường đại xuất hiện, nàng cũng chỉ có thể đứng phía sau hắn...____________________

CHƯƠNG 168: MẸ CON NHẬN NHAU (1) 

Mười sáu tuổi đạt hậu thiên cấp bảy, có lẽ là thiên tài trong mắt người khác, nhưng đối với nàng mà nói, hoàn toàn không đủ. Thực lực như vậy chỉ có thể đánh với mấy người trẻ tuổi, nhưng vĩnh viễn không so được với cường giả chân chính.

Nàng cần phải trở nên cường đại hơn.

Chỉ có cường đại hơn mới có tư cách sóng vai cùng hắn chiến đấu.

“Vô Trần, tuy ta không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết ngươi muốn đi đâu làm gì, nhưng mà ngươi đã đáp ứng ta, nhất định sẽ trở về...”

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn không trung, nỗi bất an trong lòng dần bình ổn lại.

Nếu hắn đã cho nàng hứa hẹn, vậy nàng sẽ tin hắn, hắn nhất định sẽ bình an trở về...

Huấn luyện thật sự rất khắc khổ, cũng may phần khắc khổ này kiếp trước nàng đã trải qua một lần rồi, cho nên so với người trong chiến đội Thí Thiên, nàng thích ứng nhanh hơn.

Tuy mỗi ngày mọi người đều thương tích đầy mình trở về, hơn nữa còn vì đeo theo khối sắt mà chạy nên suýt kiệt sức, nhưng bất kì ai cũng cảm giác được tốc độ hấp thu nguyên khí đã nhanh hơn trước, thực lực cũng ngày càng mạnh hơn....

Mỗi đêm trở lại Mộ Trạch, Mộ Như Nguyệt đều tưởng niệm Dạ Vô Trần, nếu không gặp phải chuyện này, sợ là nàng vẫn không biết ngốc tử lúc trước hắn giả ngốc lừa gạt mình đã có địa vị quan trọng thế nào trong lòng mình.

Nam nhân kia, đã làm quá nhiều chuyện vì nàng...

Bởi vì thực lực của nàng không đủ mạnh, cho nên có một số việc không thể cùng hắn đối mặt, nếu cứ mù quáng đi theo bên cạnh hắn, chỉ sẽ trở thành gánh nặng cho hắn mà thôi.

Ở đại lục này không khác gì Trung Hoa, đều là cường giả vi tôn, kẻ yếu chỉ có thể bị giẫm đạp. Để có thể sóng vai cùng hắn, nàng chỉ có thể càng cường đại hơn.

Chính là vì phần ước muốn này, lúc huấn luyện Mộ Như Nguyệt càng nỗ lực hơn so với kiếp trước, những người khác thấy một nữ tử trẻ tuổi còn có sức chịu đựng như vậy sao có thể để mình lạc hậu được? Khẽ cắn môi đi theo.

Đây là bước đầu tiên giúp bọn họ tăng thực lực lên, tuyệt đối không thể từ bỏ!

“Chủ tử, chủ tử, ta đột phá, không ngờ phương pháp huấn luyện này cũng có thể đột phá.”

Trong vòng hai tháng, thành viên đội Thí Thiên đều lần lượt đột phá, võ giả cấp sáu cơ bản đều đột phá cấp bảy, trong số ba mươi người cấp bảy cũng có người tăng lên cấp tám, tuy những người cấp tám và cấp chín đều chưa ai đột phá, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân rất khác so với hai tháng trước.

Dù là phòng ngự hay sức chiến đấu đều tiến bộ không ít.

Có điều, có ai biết trong hai tháng này bọn họ đã trải qua những gì?

Huấn luyện ma quỷ, quả thật là như thế!

Đầu tiên là cột khối sắt lên người rồi chạy bộ, từ một khối sắt bây giờ đã tăng lên đến năm mươi khối, hơn nữa còn phải giữ không cho rơi xuống. Đây có lẽ không đủ để xưng là huấn luyện ma quỷ, nhưng mà kế tiếp chính là ác mộng chân chính...Chiến đấu với ma thú cường đại cũng không được dùng võ khí, có khi phải đối mặt với cả đàn ma thú cũng không thể rút vũ khí ra, càng không cho phép dùng đan dược, chỉ có thể dùng tay không đối kháng với ma thú.

Trong hai tháng này, có bao nhiêu lần bọn họ đối mặt với ranh giới sinh tử? Cũng may tất cả mọi người đều chống đỡ được, đúng như lời nàng nói lúc trước.

Chỉ có chân chính trải qua hiểm cảnh mới có thể bộc phát tiềm lực của bản thân.

Tiềm lực của bọn họ chính là ở những lần suýt tử vong mà kích phát ra.

Cho nên sau hai tháng, khí chất của thành viên của đội Thí Thiên cũng có biến hóa lớn, những người này đều mang theo một loại hơi thở lãnh khốc.

Mà đây, mới chân chính là chiến đội Thí Thiên.

______________________

CHƯƠNG 169: MẸ CON NHẬN NHAU (2)

Chỉ có Lý Lộ không tham gia đợt huấn luyện này.

Mộ Trạch cần có người quản lý, hơn nữa nàng cũng cho Lý Lộ đi thăm dò tin tức của Dạ Vô Trần, có điều đã hai tháng mà vẫn không có bất kì tin tức nào...

Lúc này, trong Mộ trạch, Mộ Như Nguyệt vừa mới bước chân vào ngạch cửa, đã thấy Lý Lộ vội vàng chạy tới, hắn nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, trong lòng liền vui vẻ, vội vàng chạy ra đón.

“Chủ tử, ngươi đã trở lại, thật sự là quá tốt, ta vừa định đi tìm ngươi.”

Nhìn bộ dáng này của Lý Lộ, trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, vội vàng hỏi: “Có phải có tin tức gì của Vô Trần hay không?”

Lý Lộ nhìn thoáng qua Mộ Như Nguyệt, khẽ lắc đầu.

Dần dần, lòng Mộ Như Nguyệt lại lần nữa trầm xuống...

“Chủ tử, không có tin của Quỷ Vương chính là tin tốt nhất, hơn nữa lần này ta tới muốn nói cho ngươi một chuyện, mấy ngày gần đây trên đại lục vẫn luôn lưu truyền Thánh Nữ môn hình như đắc tội cường giả nào đó, có vài phân môn bị cường giả phá hủy, nghe nói cưởng giả kia đeo một mặt nạ bạc, chưa ai gặp qua bộ mặt thật của hắn.”

Mặt nạ bạc?

Chẳng lẽ là Vô Trần?

Tâm Mộ Như Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, chỉ cần hắn không có việc gì, vậy nàng có thể toàn tâm toàn ý nâng cao thực lực, sau đó cùng hắn đôi mặt với nguy hiểm mà không phải trở thành trói buộc của hắn...

Lý Lộ hiển nhiên không thấy được biểu tình của Mộ Như Nguyệt, tiếp tục nói: “Chủ tử, ngươi nói đây có phải tin tức tốt hay không? Thánh Nữ môn kia bị người ta bức, ngay cả phân môn cũng bị phá hủy, nghe nói môn chủ Thánh Nữ môn bị chọc tức điên, thật không biết là người nào làm ra chuyện này, thật sự là đại khoái nhân tâm, ha ha.”

Tuy hắn cũng chưa từng gặp qua cường giả Thánh Nữ môn nhưng nghe mọi người miêu tả cũng hình dung ra được. Thánh Nữ môn thì thế nào? Còn không phải là bị người khác phá hủy?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Lý Lộ lại có xúc động muốn ngửa đầu cười to.

Lúc này, trên đường phố Phượng thành, một đôi phu thê ân ái hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Vị mỹ phụ kia dung mạo tuyệt mỹ, giơ tay nhấc chân đều cực kì ưu nhã, một thân y phục vàng nhạt phất phơ trong gió, nhìn rất cao quý, mỹ lệ.

Đi bên cạnh nàng là một nam nhân mặc y phục màu xanh, ngũ quan anh tuấn như đao khắc, con ngươi màu xám ôn nhu nhìn mỹ phụ bên cạnh, nhu tình phát ra từ trong cốt tủy.

Không thể nghi ngờ, hai người này nhìn vạn phần hài hòa, bất kì kẻ nào cũng không thể chen chân vào được.

“Ngọc Nhi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp được nữ nhi chúng ta.”

Nữ nhi mà bọn họ canh cánh trong lòng nhiều năm nay...

“Phu quân”, Thánh Nguyệt phu nhân nắm chặt tay Tiêu Thiên Vũ, đôi tay nhịn không được run run biểu lộ nội tâm khẩn trương, khóe môi chậm rãi cong lên, “Trước khi gặp nữ nhi, chúng ta xả giận cho nàng trước đi, nghe nói mấy năm này, nữ nhi của chúng ta bị Mộ gia kia khi dễ thực thảm.”

Nghĩ đến tin tức hỏi thăm được, trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân liền tràn ngập lửa giận.

Nữ nhi Tiêu gia bọn họ, một tiểu thư chân chính lại bị một gia tộc khi dễ thảm như vậy, còn suýt chút bị bức tử, nếu không phải nữ nhi mạng lớn, có lẽ đã sớm đi gặp Diêm Vương.

Trời biết, khi nghe được mấy tin tức này, nàng đau khổ thế nào.

Mộ gia kia đáng chém ngàn đao, dám có gan động vào bảo bối của nàng, nàng sẽ khiến bọn họ hối hận vạn phần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.