Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 67: Chương 67




CHƯƠNG 170: MẸ CON NHẬN NHAU (3)

“Một Mộ gia nho nhỏ mà thôi”, Tiêu Thiên Vũ cười lạnh, ánh mắt bắn ra hàn khí, “Còn có Cảnh Vương thế tử kia, ngay cả nữ nhi ta cũng dám xem thường, hắn nghĩ mình là ai! Còn cái nữ nhân tên Mộ Đình Nhi kia, dám khắp nơi đối nghịch với nữ nhi bảo bối của ta, sao có thể bỏ qua cho nàng? Hiện tại, ta đã gấp không chờ nổi muốn tuyên bố thân phận nữ nhi chúng ta, khiến những người đó hối hận!”

Nói xong lời cuối cùng, trong mắt hắn rõ ràng có sát khí.

Thánh Nguyệt phu nhân cầm tay Tiêu Thiên Vũ, than khẽ: “Vốn dĩ Uyển Nhi cũng muốn đi cùng chúng ta, trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn nhớ Như Nguyệt tỷ tỷ của nàng, bây giờ biết Nguyệt Nhi là nữ nhi ruột của chúng ta còn thúc giục chúng ta đón Nguyệt Nhi về nhà, chẳng qua mấy ngày nữa nha đầu kia phải làm khảo nghiệm thiên phú, vẫn nên để nàng ở nhà chuẩn bị cho tốt.”

Nghĩ đến thời điểm nha đầu kia biết Nguyệt Nhi là tỷ tỷ ruột của mình hưng phấn nhảy cẩng lên, Thánh Nguyệt phu nhân nhịn không được nở nụ cười. Hiện giờ nàng tìm được nữ nhi rồi, cũng coi như không còn gì tiếc nuối nữa.

“Ngọc Nhi, chúng ta đến cái gia tộc chỗ nữ nhi sinh sống 15 năm kia trước, bắt hắn cho Tiêu gia chúng ta một công đạo.”

Tiêu Thiên Vũ cười lạnh lộ ra nhàn nhạt hàn ý.

Bọn thị vệ đi theo phía sau cũng phải rùng mình. Bọn họ đều hiểu rõ, lần này thiếu chủ cùng thiếu chủ phu nhân thật sự tức giận, có vài người sắp xong đời...

“Ngươi nói cái gì?”

Trong đại sảnh Mộ gia, sau khi Mộ Tình nghe thuộc hạ vào thông báo, trong lòng lập tức cả kinh, vội vàng đứng lên: “Người của Tiêu gia Thánh cảnh tới? Chẳng lẽ là vì chuyện nha đầu Mộ Như Nguyệt kia đánh Tiêu Mẫn? Mộ Như Nguyệt đã sớm không phải là nữ nhi Mộ gia nữa, vì sao Tiêu gia lại tới Mộ gia hưng sư vấn tội?”

Trong lòng Mộ Tình thấp thỏm, có chút bất an nói: “Mau đi mời người Tiêu gia vào, không, vẫn là để ta tự mình đi đi.”

Thánh cảnh đó là địa phương nào? Mộ Tình đã nghe nói qua nhưng chưa từng tiếp xúc. Bởi vì đối với người thường như bọn họ, Thánh cảnh chính là thế lực mà bọn họ không thể trèo cao tới được, huống chi Tiêu gia còn là người đứng đầu Thánh cảnh.

Cho nên Mộ Tình căn bản không dám chậm trễ, nhưng hắn vừa mới đứng lên, bên ngoài liền truyền đến một thanh âm ưu nhã: “Không cần, chúng ta đã vào rồi.”

Một đôi nam nữ dẫn đầu một đám hộ vệ đi đến.

Khi nhìn thấy đôi nam nữ này, tâm Mộ Tình đột nhiên chấn động một chút, một cỗ khí thế cường đại ập xuống, hô hấp của hắn có chút gấp gáp.

Hai người này là cường giả.

Hơn nữa còn cường đến mức thái quá...

Mộ Tình trấn định lại, vội vàng tiến lên tiếp đón: “Hai vị đại nhân đến đây là vì tiểu thư Tiêu gia sao?”

Thánh Nguyệt phu nhân cùng Tiêu Thiên Vũ sửng sốt một chút, chẳng lẽ hắn đã biết lai lịch của bọn họ? Nhưng mà chuyện này căn bản không có truyền ra, cũng chỉ có vài người bọn họ mới biết được.Hơn nữa, nếu như Mộ Tình biết Mộ Như Nguyệt là nữ nhi Tiêu gia, sợ là không nên có biểu tình này.

“Mộ gia gia chủ biết lai lịch của ta cùng phu quân?” Thánh Nguyệt phu nhân nhướng mày, nhàn nhạt nói.

“Đương nhiên biết”, Mộ Tình tận lực khiến mình nhìn thật khiêm tốn, cung kính nói, “Cách đây không lâu có một vị tiểu thư Tiêu gia đến Tử Nguyệt quốc, hơn nữa còn nói mình là nữ nhi của Thánh Nguyệt phu nhân, vị tiểu thư đó nhìn trúng Quỷ Vương gia mà tranh chấp với nữ nhi bất hiếu của ta, kết quả lại bị nữ nhi bất hiếu đả thương, không phải công tử cùng phu nhân vì vậy mà đến sao?”

_____________________

CHƯƠNG 171: MẸ CON NHẬN NHAU (4)

Mộ Tình có chút nghi hoặc nhìn hai người kia, chẳng lẽ hắn đoán sai? Bọn họ không phải đến hỏi tội chuyện Mộ Như Nguyệt đánh tiểu thư Tiêu gia?

“Nữ nhi của bổn phu nhân?” Thánh Nguyệt phu nhân nhướng mày, “Còn có nữ nhi bất hiếu, không biết người ngươi nói là ai...”

Mộ Tình chỉ biết bọn họ là người Tiêu gia, sau khi nghe mấy lời của Thánh Nguyệt phu nhân, lập tức đoán được thân phận đối phương, bất giác khiếp sợ trừng to mắt: “Ngươi... ngươi là Thánh Nguyệt phu nhân của Tiêu gia Thánh cảnh?”

Mộ Tình không phải người Thánh cảnh nhưng đối với nơi đó cũng có chút hiểu biết.

Nếu hỏi người tôn quý nhất Thánh cảnh là ai thì chính là vị Thánh Nguyệt phu nhân này, thực lực của nàng cũng cường đại nhất, vì thánh linh tuyền, ai mà không nghe theo mệnh lệnh của nàng?

“Ngươi cho rằng có người can đảm giả mạo bổn phu nhân?” Sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân trầm xuống, “Lập tức nói rõ ràng cho bổn phu nhân, chuyện rốt cuộc là thế nào?”

Mộ Tình sợ tới mức run lên, cũng không dám giấu giếm, thành thật kể hết tình huống ngày hôm đó ra.

“Cách đây không lâu, một tiểu thư Tiêu gia đến Tử Nguyệt quốc, cô nương kia nói là nữ nhi của ngài, tới đây du sơn ngoạn thủy, cũng không biết vì sao Tiêu cô nương nhìn trúng Quỷ Vương Dạ Vô Trần, vì Dạ Vô Trần mà đi khiêu chiến với nữ nhi bất hiếu Mộ Như Nguyệt, lại bị Mộ Như Nguyệt đánh trọng thương, Thánh Nguyệt phu nhân, Mộ Như Nguyệt đã không còn là nữ nhi Mộ gia ta, ngươi muốn giết cứ giết, Mộ Tình ta sẽ không nói một câu, chỉ hi vọng ngài giơ cao đánh khẽ tha cho những người vô tội của Mộ gia, bọn họ không giống tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia, sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn như thế.”

Mộ Tình há mồm tiện nhân, ngậm miệng ngu xuẩn, làm Thánh Nguyệt phu nhân tức không nhẹ.

Hơn nữa theo lời Mộ Tình nói, nàng đã hiểu đại khái chuyện này...

Khó trách hai tháng trước Tiêu Mẫn nửa sống nửa chết bị nâng trở về, lão nhân kia còn dám gạt nàng, nói là một nam nhân cùng cháu gái mình vừa mắt nhau, nhưng lại bị một nữ nhân khác ngăn cản, chẳng những phế đi cháu gái mình, còn phát ngôn bừa bãi muốn tiêu diệt Tiêu gia.

Lão nhân kia tưởng nàng không biết nhân phẩm của hắn thế nào sao? Tiêu Mẫn bị như vậy hoàn toàn là gieo gió gặt bão, hơn nữa, cấm kị của Tiêu gia là thứ có thể tùy tiện sử dụng sao? Không chết là may rồi.Còn muốn Tiêu gia giúp hắn báo thù? Quả thật chính là nằm mơ!

Dựa vào cái gì mà nàng phải giúp Tiêu Mẫn hả giận? Loại nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh này, đại khái là muốn cướp nam nhân của người khác, kết quả bị người ta giáo huấn.

Lúc ấy trong lòng nàng miễn bàn có bao nhiêu thống khoái, nếu không phải ngại mình là trưởng bối, nàng đã sớm hung hăng giáo huấn nàng một trận, miễn cho nàng quá không biết trời cao đất rộng.

Ai ngờ người Tiêu Mẫn muốn cướp lại là nam nhân của nữ nhi bảo bối?

Nếu sớm biết chuyện này, lúc ở Tiêu gia nàng đã giải quyết luôn Tiêu Mẫn rồi.

Mộ Tình nhìn Thánh Nguyệt phu nhân sắc mặt khó coi còn tưởng rằng Thánh Nguyệt phu nhân tức giận chuyện Mộ Như Nguyệt đả thương Tiêu Mẫn, trong lòng hắn lại thầm mắng nàng vài câu.

Nữ nhân kia suốt ngày chỉ biết ở bên ngoài gây họa!

“Thánh Nguyệt phu nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù rửa hận cho nữ nhi ngài, ta sẽ cho người kêu tiện nhân Mộ Như Nguyệt tới cho phu nhân ngài xử trí? Nếu như phu nhân không muốn bẩn tay mình, vậy ta sẽ thay phu nhân giải quyết, Mộ Tình ta nhất định sẽ đại nghĩa diệt thân, người tới...”

Mộ Tình còn chưa nói xong, một bàn tay ngọc đã hung hăng đánh vào mặt hắn.

_____________________

CHƯƠNG 172: MẸ CON NHẬN NHAU (5)

Một cái tát này trực tiếp khiến Mộ Tình văng ra ngoài, đập đầu vào bàn, nước trà nóng bỏng rơi vào đầu hắn, thiếu chút nữa lột một lớp da đầu.

Mộ Tình nhất thời ngây ngẩn cả người, không biết mình nói sai cái gì khiến Thánh Nguyệt phu nhân nổi giận.

“Ngọc Nhi bớt giận, đừng vì những người này mà tức giận hư thân.” Tiêu Thiên Vũ không ngừng giúp Thánh Nguyệt phu nhân hạ hỏa, ánh mắt liếc qua Mộ Tình mang theo lãnh ý.

“Người tới!” Thánh Nguyệt phu nhân rốt cuộc cũng hòa hoãn một chút, hung tợn trừng mắt Mộ Tình, “Trói hết tất cả người Mộ gia lại cho ta, thuận tiện bắt hai nữ nhi Mộ Y Tuyết và Mộ Đình Nhi của Mộ Tình về đây! À, đúng rồi, đi mời Mộ Như Nguyệt tới, nói là Thánh Nguyệt phu nhân muốn gặp nàng, nhớ rõ là mời tới, ai cũng không được vô lễ với Nguyệt Nhi, nếu không các ngươi liền cút đi cho bản phu nhân.”

Trước là bắt, sau là mời, đã hoàn toàn ngăn cách hai bên.

Thánh Nguyệt phu nhân vốn muốn tự mình đi gặp Mộ Như Nguyệt, ai ngờ lại phát sinh chuyện Tiêu Mẫn làm nàng tức không chịu được, liền giải quyết hai chuyện luôn một lần.

Cũng không biết Nguyệt Nhi có bị thương không...

Tiêu Mẫn vận dụng cấm kị của Tiêu gia, vậy công kích kia nhất định rất nguy hiểm, nếu Nguyệt Nhi bị thương, nàng chắc chắn bầm thây vạn đoạn nữ nhân Tiêu Mẫn kia!

Lần này Mộ Tình thật sự là ngốc rồi, hoàn toàn không biết tình huống hiện tại là thế nào.

Không phải thế lực càng lớn thì càng phải bênh vực người mình sao? Vì sao Mộ Như Nguyệt đả thương tiểu thư Tiêu gia, Thánh Nguyệt phu nhân còn khách khí với nàng như vậy?Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, nghe lời nàng nói giống như Thánh Nguyệt phu nhân cùng Mộ Như Nguyệt đã sớm nhận thức nhau...

“Mộ gia chủ, bổn phu nhân có chuyện muốn hỏi ngươi”, Thánh Nguyệt phu nhân nguy hiểm nheo mắt, cười lạnh nói, “Mười sáu năm trước có phải có người giao cho ngươi một nữ hài? Nói cho bản phu nhân biết nữ hài kia hiện giờ ở đâu?”

Mộ Tình chấn động, ngạc nhiên nhìn Thánh Nguyệt phu nhân, con ngươi đảo đảo vài cái, nói: “Đã chết, nữ hài kia đã chết...”

“Ha ha!” Thánh Nguyệt phu nhân ngửa đầu cười phá lên, không còn thần thái ưu nhã như trước nữa, “Đã chết? Mộ Tình, ngươi biết hậu quả khi lừa gạt bản phu nhân! Chỉ cần bản phu nhân nói một câu có thể làm ngươi vạn kiếp bất phục!”

“Thật... thật sự đã chết.”

Mộ Tình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, còn muốn chống chế, dù sao chuyện năm đó cũng chỉ có vài người biết mà thôi.

Thánh Nguyệt phu nhân cười lạnh, nếu không phải nàng đã sớm điều tra rõ hết thảy, có lẽ sẽ tin lời nam nhân này nói, đáng tiếc, hiện tại nàng đã sớm biết tất cả...

“Mộ Tình, đừng hấp hối giãy giụa, ta biết nữ hài kia chính là Mộ Như Nguyệt, cũng chính vì nàng không phải nữ nhi ruột của ngươi cho nên ngươi mới tùy ý vũ nhục nàng, càng không tiếc bức tử nàng.”

Không có người phụ thân nào đối xử với nữ nhi mình tàn nhẫn như vậy, nguyên nhân là vì Mộ Như Nguyệt không phải nữ nhi của hắn, hơn nữa còn là vì thể chất của nàng không thể tu luyện.

Cho nên, Mộ Tình vẫn luôn hận không thể giết nàng.

Nhưng vì không muốn gánh tội danh giết nữ nhi cho nên hắn mới nhịn xuống không bóp chết nữ nhân kia.

“Mặc kệ là ngươi hay là Tiêu Mẫn, bản phu nhân sẽ không bỏ qua cho bất kì ai!” Thánh Nguyệt phu nhân đi tới gần Mộ Tình, nở nụ cười lạnh băng, “Đúng rồi, còn có Mộ Y Tuyết và Mộ Đình Nhi, mấy năm nay Nguyệt Nhi ở Mộ gia cũng được các nàng chiếu cố ít nhiều, ngươi nói bản phu nhân nên cảm tạ các ngươi thế nào đây?”

_____________________

CHƯƠNG 173: MẸ CON NHẬN NHAU (6)

Mộ Tình ẩn đoán được điều gì, vẻ mặt không dám tin nhìn nụ cười lạnh băng của mỹ phụ, loại cảm giác này giống như có một cây đao đặt trên cổ hắn.

Sợ hãi...

Giờ khắc này, Mộ Tình đã cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc...

“Cha!”

“Cha!”

Hai tiếng gọi từ ngoài cửa truyền vào.

Mộ Đình Nhi cùng Mộ Y Tuyết bị trói thành bánh chưng bị ném tới trước mặt Mộ Tình.

Hai nữ nhi của hắn vốn xinh đẹp như hoa như ngọc đã sớm không còn hình người, một đầu tóc đen đã biến thành tóc vàng khô rối, sắc mặt vàng nến gầy yếu, rõ ràng sống không tốt.

Mà đây đều là do tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia ban cho!

Trong lòng Mộ Tình hận đến phát cuồng, lại kiêng kị có Thánh Nguyệt phu nhân ở đây, hắn không thể làm gì nữ nhân kia.”Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi tự ý xông vào Mộ gia?” Mộ Y Tuyết điên cuồng rống to với Thánh Nguyệt phu nhân, nàng quá gầy yếu, thân thể run nhè nhẹ.

Thánh Nguyệt phu nhân cười lạnh: “Dám hô to gọi nhỏ với bản phu nhân? bản phu nhân nên đối phó ngươi thế nào đây? Hủy dung trước hay là ném cho đàn ma thú? Bất quá ta nghĩ vẫn là ném cho ma thú thích hợp hơn, bởi vì bộ dáng hiện giờ của ngươi cũng không khác gì bị hủy dung.”

Mộ Y Tuyết hung hăng run rẩy, ánh mắt hoảng sợ: “Không!”

“Ngươi nhìn xem, mới dọa một chút đã sợ hãi thành như vậy, bản phu nhân còn chưa nghĩ ra biện pháp xử trí các ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn bản phu nhân ném các ngươi cho đàn ma thú? Đáng tiếc, trên người các ngươi chẳng có chút thịt nào, phỏng chừng ma thú cũng không thèm há miệng.”

Thánh Nguyệt phu nhân phất tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Mộ Y Tuyết hận không thể ngất xỉu đi cũng tốt hơn ở đây bị nàng tra tấn.

“Cha, người này là ai? Vì sao đến tìm Mộ gia chúng ta?”

Mộ Tình sợ hãi không kém gì Mộ Y Tuyết, nhưng mà hắn vẫn cố gắng trấn định nói: “Là người của Tiêu gia Thánh cảnh, vị này là Thánh Nguyệt phu nhân.”

Tiêu gia Thánh cảnh?

Vừa nghe vậy, Mộ Đình Nhi vô thức lui về phía sau vài bước.

Nàng nhớ rõ, Tiêu Mẫn kia đến từ Tiêu gia Thánh cảnh, còn vì bị nàng xúi giục mà thật sự tìm đến Quỷ Vương cùng Mộ Như Nguyệt, sau đó bị Mộ Như Nguyệt đánh bại, còn bị Quỷ Vương phế đi.

Nếu không phải vì mình, sợ là những chuyện này đều không xảy ra.

Cho nên nàng ghen ghét Mộ Như Nguyệt có thực lực cao cường, đồng thời cũng lo lắng Tiêu gia sẽ tìm mình tính sổ, chẳng lẽ lần này là vì xả giận cho Tiêu Mẫn mà tìm đến Mộ gia?

“Vị tiểu thư này có gì muốn nói.” Thánh Nguyệt phu nhân nhìn rõ thần sắc Mộ Đình Nhi, cười lạnh nói.

Sắc mặt Mộ Đình Nhi lập tức tái nhợt, cắn răng nói: “Thỉnh phu nhân minh giám, ta cũng không có gì muốn nói.”

“Thật sao?”, Thánh Nguyệt phu nhân cười như không cười nhìn Mộ Đình Nhi, “Phu quân, nàng không muốn nói cho chúng ta biết, nên làm sao bây giờ? Không phải lần trước Uyển Nhi nói còn thiếu một món đồ chơi sao? Vậy mang nàng về, chặt hết tứ chi, cắt đầu lưỡi, móc mắt ta làm đồ chơi cho Uyển Nhi, thế nào?”

Tiêu Thiên Vũ ôm lấy bả vai nàng, ánh mắt nhu hòa nói: “Ngọc Nhi nói cái gì thì chính là cái đó.”

Thánh Nguyệt phu nhân bĩu môi, ánh mắt chuyển về phía Mộ Đình Nhi: “Nói đi, ngươi có gì muốn nói, ha ha, nếu bỏ lỡ, chỉ sợ ngươi cũng chỉ có thể làm đồ chơi cho nữ nhi ta, lần trước món đồ chơi của nàng bị nàng tháo thành tám khối, cho nên yêu cầu ta tìm một cái khác thay thế.”

______________________

CHƯƠNG 174: MẸ CON NHẬN NHAU (7)

Mộ Đình Nhi chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay.

Lời nói của nữ nhân này hung hăng đánh vào lòng nàng khiến tim nàng cũng run lên...

“Phu nhân, là ta sai, là ta khen ngợi Quỷ Vương trước mặt Tiêu tiểu thư, nhưng ta không ngờ Tiêu tiểu thư lại bị Mộ Như Nguyệt đánh thê thảm như vậy, ta cũng chỉ hảo tâm mà thôi.”Mộ Đình Nhi bày ra bộ dáng hoa lê đái vũ, biểu tình điềm đạm đáng yêu chọc người ta trìu mến.

Có điều, sau khi nghe xong lời của Mộ Đình Nhi, sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân dần dần trầm xuống.

“Đình Nhi?” Sắc mặt Mộ Tình đại biến, nhưng rõ ràng đã không kịp ngăn cản nàng nói ra.

Nếu Mộ Như Nguyệt là nữ nhi của Thánh Nguyệt phu nhân, vậy hậu quả thế nào hắn căn bản không dám tưởng tượng...

“Không ngờ ta chỉ mới dọa một chút ngươi đã khai ra hết, nữ nhi của ta ngay cả giết người cũng không dám, càng đừng nói sẽ có đam mê cổ quái như vậy”, Thánh Nguyệt phu nhân hời hợt cong khóe môi, ánh mắt lại lạnh băng, “Nhưng mà, nữ nhân Tiêu Mẫn kia dám đi đoạt nam nhân của Nguyệt Nhi, lại là do một tay ngươi thúc đẩy, nam nhân của ngươi không cần ngươi, ngươi liền ghen ghét Nguyệt Nhi được vị hôn phu độc sủng, càng hâm mộ vị hôn phu của nàng hoàn mỹ ưu tú, ngươi nói ta nên trừng phạt Mộ gia thế nào đây?”

Khoảng thời gian trước Thánh Nguyệt phu nhân cho người đi tìm tung tích nữ nhi mất tích, đương nhiên cũng điều tra rõ mấy năm nay xảy ra chuyện gì, bao gồm cả chuyện ồn ào huyên náo Quỷ Vương vì hồng nhan mà từ bỏ ngụy trang nhiều năm, đối địch với Thánh Nữ môn.

Nữ nhi có được rể hiển, nàng làm mẫu thân cũng cảm thấy vui vẻ.

Hơn nữa, nàng cùng phu quân chính là một đời một kiếp một đôi, vị hôn phu của nữ nhi nàng đương nhiên cũng chỉ có thể có một mình nàng, bất luận thế nào, Quỷ Vương đều hợp tiêu chuẩn.

Ai ngờ trong vòng hai tháng nàng dốc lòng rửa sạch gia tộc lại xảy ra chuyện như vậy, Thánh Nguyệt phu nhân sao có thể không bực bội được? Sớm biết Tiêu Mẫn không an phận nhưng không ngờ còn dám đoạt vị hôn phu của người khác.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân từ ngoài sân truyền vào.

Tựa như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thân thể Thánh Nguyệt phu nhân hơi cứng đờ, xoay người nhìn qua, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng.

Mấy tháng không gặp, hình như Nguyệt Nhi cao thêm một chút...

Hốc mắt đỏ lên, Thánh Nguyệt phu nhân muốn nói gì đó, nhưng lời nói tới cổ họng lại nuốt trở vào, không biết mở miệng thế nào, đôi mắt hồng hồng nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Phu nhân.” Khuôn mặt Mộ Như Nguyệt dần mang ý cười, bước nhanh qua phía Thánh Nguyệt phu nhân, “Sao người lại tới đây?”

Thanh âm Thánh Nguyệt phu nhân có chút nghẹn ngào, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống: “Nguyệt Nhi, mấy tháng không gặp, sao lại xa lạ với ta như vậy? Trước kia ngươi không gọi ta như thế.”

Nàng thật muốn cẩn thận nhìn ngắm dung nhan này, nữ nhi đã mất tích nhiều năm của nàng...

“Nghĩa mẫu.” Mộ Như Nguyệt cong môi nở nụ cười, mặc kệ Tiêu Mẫn như thế nào, ít nhất Thánh Nguyệt phu nhân thật tình yêu thương nàng.

Thánh Nguyệt phu nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm chặt Mộ Như Nguyệt khóc rống lên, tựa như muốn đem tất cả tưởng niệm trong lòng nhiều năm qua bùng nổ ra.Nữ nhi mà nàng cho rằng không còn được gặp lại nữa, hiện tại đang ở trước mặt nàng.

Loại cảm giác này thật tốt...

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của ta, nương rất nhớ ngươi, thật sự rất nhớ ngươi.”

“Cái kia...”, Mộ Như Nguyệt có chút nghi hoặc, “Chúng ta hình như chỉ mới mấy tháng không gặp.”

Thánh Nguyệt phu nhân gắt gao ôm Mộ Như Nguyệt, loại cảm giác mất mà tìm lại được làm nàng cực kì vui sướng.

____________________

CHƯƠNG 175: MẸ CON NHẬN NHAU (8)

“Nương...” Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện đã bị Thánh Nguyệt phu nhân ngắt lời...

“Nguyệt Nhi, ngươi còn nhớ những lời ngày đó ta đã nói không? Ta có một nữ nhi bị mất tích từ nhỏ, mấy năm gần đây ta vẫn luôn tìm kiếm nàng, hiện giờ ta đã biết thì ra ngươi chính là nữ nhi ruột của ta.”

Lời này như sấm bên tai lập tức làm Mộ Như Nguyệt cứng đờ.

Thánh Nguyệt phu nhân nói nàng là mẫu thân của mình? Sao có thể?

Nhưng cảm giác ấm áp này lại chân thật như thế, khiến nàng nhớ tới gia tộc tràn ngập hồi ức cùng tình cảm ở Trung Hoa...

“Ngươi... nói thật sao?” Thanh âm Mộ Như Nguyệt có chút run rẩy.

Thánh Nguyệt phu nhân buông thiếu nữ trong lòng ra, cẩn thận nhìn ngắm dung nhan tinh xảo, đoan trang trước mắt.

Nữ nhi bảo bối của nàng mấy năm nay hẳn là chịu khổ không ít? Thậm chí còn suýt chút nữa mất mạng, hơn nữa còn bị mấy cái tra nam ra nữ kia vũ nhục, mẫu thân như nàng làm sao có thể không tan nát cõi lòng?

Giờ phút này, Thánh Nguyệt phu nhân đã hiểu vì sao lúc mới gặp thiếu nữ này đã có một loại cảm giác muốn thân cận.

Thì ra nàng chính là nữ nhi ruột của mình...

Loại cảm giác này khiến nàng giống như thu hoạch được chí bảo.

“Nguyệt Nhi, ngươi chính là nữ nhi mà nương đau khổ tìm kiếm, thì ra nữ nhi của ta đã sớm ở bên cạnh ta, vậy mà mẫu thân lại không biết, mấy năm nay ngươi quá vất vả rồi, cùng nương về nhà đi, nương nhất quyết sẽ không để bất kì kẻ nào xúc phạm tới ngươi.”

Bởi vì quá kích động, thanh âm Thánh Nguyệt phu nhân nghẹn ngào, nước mặt chảy xuống.

Nàng lấy tay che mặt mình, tùy ý để nước mắt theo những khe hở ngón tay chảy xuống...

Mộ Như Nguyệt nhấp nhấp môi, nhìn thần sắc kích động của Thánh Nguyệt phu nhân, trong đầu còn chưa rõ ràng lắm.

“Nguyệt Nhi”, Tiêu Thiên Vũ tiến lên phía trước, ôm chặt bả vai Mộ Như Nguyệt, bàn tay to xoa đầu nàng, dung nhan anh tuấn nở nụ cười: “Cùng cha mẹ về nhà đi, mấy năm này chúng ta tìm ngươi hảo khổ, đại ca cùng muội muội ngươi đều ở nhà chờ ngươi trở về.”

Nhà?

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn nam nhân dung nhan anh tuấn.

Nàng cũng không phải Mộ Như Nguyệt của thế giới này, nàng chỉ là một u hồn đến từ dị giới, nhưng vì sao bọn họ làm nàng cảm nhận được ấm áp, còn có độ ấm của bàn tay kia... làm nàng không muốn rời.”Cha, nương.”

Mộ Như Nguyệt bổ nhào vào trong ngực Thánh Nguyệt phu nhân, gắt gao ôm chặt nàng, thanh âm run run.

Để cho nàng ích kỉ lúc này đi.

Nàng không muốn từ bỏ một phần ấm áp này...

Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc rống, sắc mặt Tiêu Thiên Vũ nhu hòa, ôm lấy hai người mình yêu cả đời này.

Một người là thê tử duy nhất đời hắn, một người là nữ nhi thất lạc nhiều năm của hắn...

“Không! Không có khả năng!”

Mộ Y tuyết hét lên, biểu tình điên cuồng: “Tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia sao có thể là nữ nhi của Thánh Nguyệt phu nhân? Thánh Nguyệt phu nhân này nhất định là giả, là Mộ Như Nguyệt tìm tới để lừa gạt người khác!”

Sau khi nghe lời này của Mộ Y Tuyết, tâm Mộ Tình lạnh lẽo.

Ngày thường nàng không nghe quản giáo thế nào cũng không sao nhưng mấy người trước mắt đều là người của Tiêu gia Thánh cảnh a? Thánh Nguyệt phu nhân cao quý như vậy, nếu có người giả mạo nàng, sẽ nhanh chóng truyền đến tai Tiêu gia, cho nên, trên đời này đúng là không có người dám giả mạo Thánh Nguyệt phu nhân cao quý.

Mộ Y Tuyết nói như vậy, không phải là muốn chết sao?

___________________

CHƯƠNG 176: TA THÀNH QUỶ CŨNG KHÔNG THA CHO NGƯƠI (1)

“Ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt Tiêu Thiên Vũ âm trầm, dung nhan anh tuấn một mảnh sát khí, hắn quay đầu nhìn Mộ Y Tuyết điên cuồng, nở nụ cười tàn nhẫn.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên...

Một luồng gió sắc bén không biết từ đâu nổi lên, hung hăng đánh Mộ Y Tuyết văng ra ngoài, đập mạnh vào tường, lập tức máu tươi từ trên trán chảy xuống.

Một miếng ngọc bội xuất hiện trong tay Tiêu Thiên Vũ.

Đó là ngọc bội đại biểu cho thiếu chủ Tiêu gia.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Mộ Y Tuyết, vẻ mặt lệ khí: “Ngươi nhìn cho rõ xem, chúng ta có giả mạo người Tiêu gia hay không, bất quá Tiêu gia chúng ta không có người giả mạo, nhưng thật ra ở đây có một người giả mạo ân nhân cứu mạng...”

Tiêu Thiên Vũ quay đầu nhìn về phía Mộ Đình Nhi, rõ ràng thấy thân thể đối phương chấn động.

“Thật buồn cười, nhiều năm như vậy, Mộ gia chủ còn bị che mắt, nếu không phải phu thê chúng ta tìm kiếm nữ nhi thất lạc cũng sẽ không tra ra tin tức này, cái gọi là ân cứu mạng là do người nào đó tự biên tự diễn, vì tìm cho nữ nhi mình một tương lai tốt.”

Khóe môi nam nhân nở nụ cười nhạo báng, lại khiến Mộ Đình Nhi càng run rẩy hơn.

Nỗi sợ hãi mãnh liệt tràn ngập trong lòng nàng...

Thân thể Mộ Tình cứng đờ, vẻ mặt không dám tin nhìn nữ nhi mình sủng ái nhiều năm: “Mộ Đình Nhi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, thanh âm mang theo hận ý mãnh liệt.

Mộ Tình quả thật chẳng ra gì nhưng hắn là một hiếu tử hiếm thấy, cực kì kính yêu mẫu thân, mười mấy năm trước, trong một lần du ngoạn gặp phải thổ phỉ, nếu không phải phụ thân Mộ Đình Nhi liều mạng cứu giúp sợ là mẫu thân hắn đã phó mệnh hoàng tuyền rồi.Cũng vì vậy mà hắn yêu thương Mộ Đình Nhi thêm vài phần.

Cho dù như thế, mẫu thân hắn trải qua kinh hách cực độ, sau khi trở về thần kinh có chút không bình thường, sống thêm hai năm nữa thì buông tay nhân gian.

Ai ngờ kết quả là Mộ Đình Nhi tự biên tự diễn?

Buồn cười hắn lại vì một nữ nhi như vậy mà vứt bỏ Mộ Như Nguyệt, vứt bỏ cơ hội lấy lòng Tiêu gia Thánh cảnh, sao hắn có thể không hận?

“Mộ Đình Nhi, cho ta một lời giải thích!” Mộ Tình gắt gao nắm chặt nắm đấm, trên trán nổi gân xanh.

“Cha”, thân thể Mộ Đình Nhi run rẩy, cắn chặt môi, đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Mộ Tình, “Cha, ta không có, thật sự không có, là...”

“Ngươi muốn nói là Tiêu gia nói dối, hay là tra sai rồi?”

Mộ Tình cười trào phúng, ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn Mộ Đình Nhi, gằn từng chữ một: “Tiêu gia không phải đơn giản như ngươi tưởng! Bọn họ khinh thường nói dối, cũng sẽ không điều tra sai chuyện gì, Mộ Đình Nhi, ta có ngày hôm nay đều là ngươi hại!”

Không sai, chính là tiện nhân này.

Nếu không có nàng, Mộ Như Nguyệt đã gả cho Dạ Thiên Phong, càng sẽ không hận hắn tận xương, Tiêu gia cũng sẽ cảm tạ ơn hắn nuôi nữ nhi bọn họ mười sáu năm.

Nhưng tất cả đều hủy trong tay Mộ Đình Nhi!

Bang!

Một bàn tay hung hăng đánh vào gương mặt xanh xao vàng vọt của Mộ Đình Nhi, nhưng Mộ Tình còn chưa hả giận, lại nhấc chân đạp mấy cái, tựa như muốn phát tiết lửa giận.

Đáng thương Mộ Đình Nhi căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng bị Mộ Tình đánh đập.

Thân phận Mộ gia tiểu thư này cuối cùng nàng vẫn không thể chân chính có được, hôm nay còn phải trả về sao? Nhưng mà nàng không cam lòng, không cam lòng Mộ Như Nguyệt trở thành nữ nhi Thánh Nguyệt phu nhân mà mình lại bị ngược đãi như vậy.

_______________________

CHƯƠNG 177: TA THÀNH QUỶ CŨNG KHÔNG THA CHO NGƯƠI (2)

“Mộ Như Nguyệt, cho dù ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Mộ Đình Nhi phẫn nộ rống to với Mộ Như Nguyệt, tràn ngập hận ý khiến thân thể nàng nhịn không được run rẩy, chỉ muốn xé xác thiếu nữ được Thánh Nguyệt phu nhân ôm trong ngực ra thành mảnh nhỏ.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì Mộ Như Nguyệt có vận mệnh tốt như vậy.

Đầu tiên là thoát khỏi danh tiếng phế vật, hào quang chói lóa, rồi sau đó còn được Vô Ngu đại sư của Thanh Vân Môn ưu ái, ngay cả Quỷ Vương vẫn luôn bị cho là ngốc tử lại ưu tú như vậy, hiện giờ còn trở thành đích nữ của Tiêu gia Thánh cảnh.

Nàng thì sao?

Bị nam nhân mình yêu vứt bỏ, lại vì đã nói những lời ngày đó trước mặt Tiêu Mẫn mà bị nam nhân mình yêu tra tấn, hiện tại ngay cả thân phận nữ nhi Mộ gia cũng mất.Nàng thật sự không cam lòng!

“Thành quỷ?”

Thánh Nguyệt phu nhân nở nụ cười, nụ cười kia rõ ràng ưu nhã mỹ lệ nhưng lại làm Mộ Đình Nhi run rẩy, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của Thánh Nguyệt phu nhân.

“Ta vốn muốn cho ngươi một cái chết thống khoái, nhưng mà, nếu ngươi đã nói vậy, ta không thể cho ngươi chết dễ dàng như vậy được, ta sẽ khiến ngươi ngay cả quỷ cũng không làm được! Ở Tiêu gia chúng ta có một phương pháp có thể rút linh hồn của một người còn sống ra, sau đó dùng lửa thiêu cháy, linh hồn cũng bị thiêu sạch sẽ, ngươi còn có cơ hội thành quỷ sao?”

Sắc mặt Mộ Đình Nhi tái nhợt không còn chút máu, mắt trợn to hoảng sợ, tê tâm liệt phế hô to: “Không! Không cần!”

“Không cần? Dựa vào cái gì? Con người của ta rất mê tín, không phải ngươi nói thành quỷ cũng không buông tha nữ nhi của ta sao? Vậy ta sẽ không cho ngươi có cơ hội thành quỷ, xem ngươi dùng cái gì để tổn thương nữ nhi bảo bối của ta!”

Thánh Nguyệt phu nhân lạnh lùng nhìn Mộ Đình Nhi đang run rẩy.

Giờ phút này, Mộ Đình Nhi thật sự hối hận, sớm biết như thế nàng sẽ không nói vậy, đáng tiếc bây giờ có hối hận cũng không thay đổi được gì.

“Phu quân, nghe nói ở ngoại giới có một thứ gọi là lời đồn đãi, tuy lời đồn không đáng sợ nhưng ta không muốn có bất cứ lời đồn đãi nào truyền ra, nếu không người có tâm sẽ bịa đặt sinh sự nói nữ nhi ta giết cha, cho nên ta muốn ngươi phái người trói ba người này đi dạo phố, để mọi người biết mấy năm nay bọn họ phạm những sai lầm gì, cũng để mọi người biết Mộ Như Nguyệt là nữ nhi chúng ta!”

Sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân lạnh lùng, nở nụ cười lạnh.

Ánh mắt Mộ Tình tối sầm xuống, ngay cả cơ hội cuối cùng của hắn cũng mất đi...

“Ngọc Nhi yên tâm đi, những việc này cứ giao cho làm, sẽ không để bất kì kẻ nào khi dễ nữ nhi chúng ta.” Tiêu Thiên Vũ nhìn nữ nhân mình yêu, vẻ mặt nhu hòa nói.

Chẳng qua, khi hắn đối mặt với những người khác sẽ không có ôn nhu như vậy.

“Các ngươi nghe thấy thiếu phu nhân phân phó chưa? Còn không mau trói những người này lại, tống vào lồng giam đi dạo phố, báo hết những chuyện mấy năm nay bọn họ làm với nữ nhi chúng ta cho mọi người đều biết.”

“Vâng, thiếu chủ, thiếu chủ phu nhân!”

Mọi người lĩnh mệnh, lập tức tiến lên kéo ba người kia lên.

Sắc mặt Mộ Tình đã xám như tro tàn, nhưng nữ nhi hắn không cam lòng bị đối đãi như vậy, liều mạng giãy giụa, nhưng mặc kệ bọn họ giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi vận mệnh đi dạo phố.

Hối hận?

Nếu trên đời có thuốc hối hận, vậy còn cần nha môn làm gì?

Mộ Như Nguyệt nhìn ba cha con bị kéo đi, khóe môi gợi lên nụ cười châm chọc.

Kết cục của Mộ gia thật sự có chút ngoài dự liệu của nàng, bất quá có Thánh Nguyệt phu nhân giải quyết cũng không tồi, nàng đỡ phải tự mình động thủ...____________________

CHƯƠNG 178: MỘT ĐÔI MẮT TÍM KHIẾN NGƯỜI TA KINH DIỄM (1)

Trên đường phố, người qua lại tấp nập, mọi người đều chỉ trỏ vào một cái xe tù, ánh mắt trào phúng.

“Chúng ta đã sớm nghe nói Mộ gia đối xử tàn nhẫn với nữ nhi ruột thế nào, không ngờ cuối cùng lại không phải con ruột, khó trách có thể nhẫn tâm như vậy.”

“Cho dù không phải con ruột nhưng nhìn một nữ oa trắng trẻo đáng yêu như thế cũng sẽ thích đi? Vậy mà Mộ gia này lại không có nhân tính. Muội muội đoạt vị hôn phu của tỷ tỷ còn không nói, phụ thân còn hỗ trợ tính kế làm bọn họ chưa lập gia đình đã phát sinh quan hệ.”

“Hai người đều không phải con ruột hắn, lại đối đãi khác biệt như vậy, Mộ Tình này đúng là tàn nhẫn độc ác, còn có Mộ Y Tuyết, vì ái mộ Quỷ Vương mà tính toán hủy hoại trinh tiết tỷ tỷ mình, hai cái nữ nhi này đều không phải thứ gì tốt.”

“Thì ra Mộ Như Nguyệt không phải là phế vật, chính là Mộ Đình Nhi hạ độc nàng, sau này được cao nhân giải độc cho nên mới tu luyện được, Mộ Đình Nhi này tuổi nhỏ mà đã ngoan độc như thế, lớn lên cũng là tai họa, khó trách cuối cùng thế tử điện hạ cũng không cần nàng.”

“Ngươi cũng đừng nói, tuy Mộ Như Nguyệt bị người ta tính kế, cuối cùng khổ tận cam lai, chẳng những có được phu quân, nhận lại cha mẹ, còn trở thành đích nữ của một gia tộc cường đại như vậy, Mộ Đình Nhi cùng Mộ Y Tuyết lại thê thảm, quả nhiên người đang làm trời đang nhìn, làm việc ác sẽ gặp báo ứng.”

Những lời châm chọc xung quanh như gai nhọn hung hăng đâm vào lòng ba cha con Mộ gia.

Lúc trước bọn họ phong quang cỡ nào? Hiện tại đã trở thành tù nhân.

Không cam lòng?

Đúng vậy, bọn họ không cam lòng...

“Các ngươi đều nói bậy bạ cái gì?” Mộ Y Tuyết ngẩng đầu, rống giận, “Cho dù Mộ Như Nguyệt không phải nữ nhi của cha, cha vẫn là dưỡng phụ của nàng, ân mười sáu năm dượng dục nàng cũng có thể từ bỏ, cái loại này không xứng làm người.”

Lúc này đầu tóc Mộ Y Tuyết rối bù, bộ dạng chật vật không khác gì kẻ điên.

Mọi người đều lên tiếng cười nhạo.

Mười sáu năm nay các ngươi đối đãi với nàng như vậy, không đánh thì mắng, suýt chút nữa khiến nàng mất mạng, cuối cùng còn muốn hủy đi sự trong sạch của nàng.

Còn có tư cách gì bảo nàng thương hại các ngươi?

Người ta không một đao chém các ngươi đã là nể ân tình mười sáu năm qua rồi.

Móng tay Mộ Y Tuyết hung hăng cắm vào lòng bàn tay, cắn chặt môi, máu tứa ra trên cánh môi tái nhợt, nàng hận đến phát cuồng mà không thể làm được gì.

Mộ Như Nguyệt, nếu có kiếp sau, ta chắc chắn sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả!

Trong lúc Mộ Y Tuyết cắn răng phẫn hận, dân chúng nhặt đá trên đường hung hăng ném vào ba người trong xe tù...-------------------

Trung Châu.

Trăm hoa đua nở, phồn hoa như gấm.

Dưới một sơn cốc, một bạch y nam nhân đầu bạc ngồi trong bụi hoa.

Áo choàng trắng nhẹ bay trong gió, hương hoa thoang thoảng, mỹ đến mức không chân thực như thế. Nam nhân này giống như trích tiên, một thân bạch y không nhiễm bụi trần.

Nét đẹp của hắn, bất luận là nam hay nữ nhìn thấy cũng phải kinh ngạc cảm thán.

Nếu Mộ Như Nguyệt ở đây chắc hẳn sẽ nhận ra đây là nam nhân lúc trước vô duyên vô cớ kéo nàng vào một không gian khác rồi nói mấy lời khó hiểu, Bạch Trạch.

Ngay cả lông mày hắn cũng màu trắng, quái dị mà đẹp như thế...

Đột nhiên, nam nhân mở mắt ra, nhìn về một không gian khác, khẽ thở dài: “Ký ức của hắn đã bắt đầu sống lại, có lẽ Trung Châu sẽ không bao giờ bình tĩnh được nữa...”

____________________

CHƯƠNG 179: MỘT ĐÔI MẮT TÍM KHIẾN NGƯỜI TA KINH DIỄM (2) 

Thánh Nữ Môn.

Trong không gian tràn ngập tiếng kêu la, tiếng bước chân chậm rãi tiến vào...

Đó là một nam nhân.

Một bộ ngân bào thêu đồ án cự long dưới ánh trăng khiến người ta kinh diễm, nam nhân mang một mặt nạ màu bạc, không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng nam nhân này chỉ từ bên ngoài đi vào đã khiến người khác cảm thấy áp bách, khí thế cường đại áp xuống làm người khác không thể hô hấp.

Tôn quý...

Không sai, nam nhân này cho người ta cảm giác tôn quý cao nhã, khí thế bức người như thế cho dù là quý tộc cũng không thể so sánh được.

Hơn nữa, nam nhân này còn có một đôi mắt tím kinh diễm...

Nhan sắc kia phảng phất như cao quý nhất thế gian, càng làm hắn trở nên kinh diễm.

Rõ ràng không có gió, áo bào của nam nhân lại nhẹ bay lên, thời điểm đôi mắt tím quét về phía mọi người, một cỗ khí thế vô hình trực tiếp áp tới khiến sắc mặt mọi người tái nhợt, 'phù' một tiếng quỳ trước mặt hắn.

“Ngươi rốt cuộc đã tới!”

Một thanh âm khàn khàn trầm thấp từ phía trước truyền đến.

Mộ chủ Thánh Nữ Môn được một đám nữ tử vây quanh bước nhanh tới, dung nhan anh tuấn như đao khắc nở nụ cười lạnh, phối hợp vết sẹo bên má trái có vẻ càng thêm dữ tợn.

Chỉ một nụ cười này đủ làm người ta không rét mà run.

Nhưng nam nhân mắt tím mặc ngân bào không có bất kì cảm xúc gì, tựa như không vì những điều này mà dao động.

“Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao năm lần bảy lượt đối nghịch với Thánh Nữ Môn?” Môn chủ ngẩng đầu nhìn nam nhân mắt tím, “Ngươi có phải là Quỷ Vương Dạ Vô Trần không?”

Hai tháng trước, hắn cùng Dạ Vô Trần ở ngoài Phượng Thành đấu một trận, ai ngờ tên Dạ Vô Trần giảo hoạt kia lại chạy trốn, dưới sự đuổi giết của mình biến mất vô tung vô ảnh.

Không giết được Dạ Vô Trần, sao hắn có thể cam tâm?

Trước đó không lâu, thuộc hạ của hắn tính đi bắt Mộ Như Nguyệt để uy hiếp Dạ Vô Trần, nhưng hắn luôn luôn khinh thường loại thủ đoạn không có khí khái nam nhân này cho nên không đồng ý, phỏng chừng Dạ Vô Trần cũng biết hắn không thích dùng nữ nhân để uy hiếp, nên mới yên tâm giao chiến với hắn.

Bất quá, thuộc hạ của hắn lại đưa ra một ý kiến hay, truyền ra tin tức nói mình muốn đi bắt nữ nhân kia.

Dạ Vô Trần cũng coi như một nam nhân si tình, giống y như cha mẹ hắn, biết rõ là giả cũng không dám bỏ qua, cho nên hắn mang theo người của Quỷ điện tới...

Sau trận chiến ấy, Dạ Vô Trần bị thương, Thánh Nữ Môn cũng tổn thất rất nhiều tinh anh, nhưng từ sau trận chiến đó, hắn liền mất tung mất tích, cho đến khi nam nhân này xuất hiện.

Nam nhân này vừa xuất hiện đã phá hủy phân môn của Thánh Nữ Môn, tiếp theo là uy hiếp tính mạng hắn.

Hắn thật hoài nghi nam nhân này chính là Dạ Vô Trần!

Nhưng mà Dạ Vô Trần rõ ràng không có thực lực cường hãn như vậy.

Quan trọng hơn là...

Dung mạo một người có thể thông qua dịch dung mà thay đổi, màu tóc cũng có thể thay đổi, thứ duy nhất không thể thay đổi chính là đôi mắt kia.

Mắt Dạ Vô Trần là màu đen, mà mắt nam nhân này màu tím...

Cho nên, mặc dù là môn chủ Thánh Nữ Môn, hắn cũng không biết nam nhân này là ai, có thâm cừu đại hận gì với mình? Ba lần bốn lượt đuổi tận giết tuyệt mình? Mình có giết cha mẹ hay đoạt nữ nhân của hắn? Sao lại coi mình như kẻ thù không đội trời chung?

Môn chủ thật sự rất ủy khuất, đối phương muốn giết hắn nhưng cái gì hắn cũng không biết...

Khí thế cường đại áp tới, mộ chủ vội vàng dùng khí thế của mình để ngăn cản, 'oanh' một tiếng, thân thể hắn chấn động lui về phía sau vài bước, phun một ngụm máu tươi.

“Môn chủ!”

Sắc mặt mọi người đồng loạt đại biến, hô to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.