Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt cười cười, cũng không nói thêm gì, hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”
“Bây giờ đi luôn...”
Thông Huyền nhìn Mộ Như Nguyệt, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, trải qua lần bế quan này, thực lực của nàng hình như tăng lên không ít...
“Còn hơn một tháng là đến ngày thi đấu, nếu hôm nay xuất phát thì có thể đến kịp lúc...”
“Được, ta chuẩn bị một chút rồi cùng các ngươi xuất phát.” Mộ Như Nguyệt gật đầu, xoay người đi về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh, Dạ Vô Trần đang chờ nàng.
Vừa bước vào phòng nàng liền thấy nam nhân chắp tay sau lưng, ánh mặt trời chiếu vào người hắn tạo nên cái bóng thật dài.
Dường như cảm nhận được nàng tới, nam nhân chậm rãi xoay người, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười tà mị: “Tất cả mọi chuyện ta đã giúp nàng phân phó rồi, bây giờ chúng ta đi thôi...”
“Chàng muốn đi cùng ta sao?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Phải.” Dạ Vô Trần cười khẽ, “Ta không yên tâm.”
Kẻ địch của nàng là Thần Môn, mặc dù có Tôn giả áo xám làm hậu thuẫn, hắn vẫn không yên tâm để nàng một mình vào hang sói, cho nên bất luận thế nào hắn cũng phải đi cùng nàng...
“Vậy được rồi.” Mộ Như Nguyệt cười nói: “Vô Trần, chúng ta xuất phát thôi, nếu không sẽ không đến kịp...”
Thần Môn, Trúc Ngư Nhi...
Trong đầu bỗng hiện ra năm chữ này làm sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch.
“Bất luận thế nào, ta nhất định phải đến Thần Môn một chuyến, mà lần thi đấu này chính là cơ hội...”
Dạ Vô Trần biết áp lực trong lòng Mộ Như Nguyệt, ánh mắt ôn nhu nói: “Nguyệt Nhi, dù xảy ra chuyện gì, ta đều ở bên cạnh nàng, không rời không bỏ.”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, đời này, nàng lựa chọn hắn thì vĩnh viễn sẽ không hối hận...
“Bọn họ đang đợi chúng ta, Vô Trần, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, nàng xoay người đi ra khỏi cửa...
Thần Môn.
Trong một căn phòng u ám ẩm ướt, Trúc Ngư Nhi nhìn nam nhân trung niên trước mặt mình, nói: “Đan trưởng lão, trận đấu lần này là một cơ hội để loại bỏ Thông Huyền...”
Ánh mắt nam nhân chợt lóe: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đan trưởng lão, có một việc ta cần ngươi hỗ trợ mới có thể hoàn thành, bất luận thế nào ta cũng không thể để Thông Huyền tồn tại, phe lão giả hỏa kia có quá nhiều người, người tin phục hắn cũng không ít, nếu còn tiếp tục như vậy, chuyện của chúng ta sớm muộn cũng sẽ bại lộ, ngươi giúp ta một lần cuối cùng, từ nay về sau, Thần Môn chính là thuộc hạ của Đan gia! Mà đan thư, cũng sẽ thuộc về ngươi...”
Nam nhân trung niên cười âm trầm, đáng sợ: “Không biết nếu Vô Vong nghe được quyết định của ngươi có thể bị tức chết hay không, dù sao Thần Môn là do một tay hắn lập nên, hiện tại ngươi vì muốn giết thuộc hạ trung thành của hắn và người ủng hộ nữ nhi hắn mà dùng Thần Môn làm điều kiện để đổi lấy cơ hội này.”
Trúc Ngư Nhi siết chặt nắm đấm: “Hắn sẽ hiểu cho ta, mặc kệ ta làm gì đều là vì hắn! Nếu nữ nhi hắn chết thì sẽ không còn ai có thể làm hắn tỉnh lại, hắn cũng không cần thống khổ nữa, còn Thần Môn nếu thuộc sở hữu của Đan gia, ta tin tưởng, Đan gia sẽ làm Thần Môn ngày càng cường đại hơn, như vậy ta cũng không làm gì sai...”