Editor: Tường An
Hai mắt Hải Uy sáng lên, vội vàng nghênh đón: “Thế nào?”
Gió nhẹ lướt qua, áo tím tung bay, thời điểm nhìn thấy nàng, nam nhân liền không thể dời mắt.
Hắn lảo đảo chạy về phía Mộ Như Nguyệt, hung hăng ôm nàng vào ngực, thanh âm hơi run rẩy: “Nàng rời đi, vì sao không nói cho ta biết?”
Trời biết, lúc huynh đệ họ Vương nói cho hắn biết chuyện này, hơn nữa nàng còn một mình tới đây, hắn đã lo lắng sợ hãi thế nào.
Mấy ngày liền không ngừng nghỉ chạy đến nơi này, thậm chí không dừng lại dù chỉ một khắc...
Cũng may, nàng không sao.
Vậy là đủ rồi...
Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, giống như trân bảo mất đi mà tìm lại được, không muốn buông tay...
“Vô Trần.” trong lòng Mộ Như Nguyệt có chút áy náy, “Ngày đó đi gấp cho nên chưa kịp giải thích với chàng, xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Giờ khắc này, nàng cảm nhận được hoảng loạn và sợ hãi trong lòng nam nhân, có thể tưởng tượng được dọc đường đi, hắn mang tâm trạng thế nào...
“Chẳng qua, hiện tại đã không có chuyện gì rồi.”
Nàng nở nụ cười, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân.
“Nguyệt Nhi, hứa với ta, sau này bất luận xảy ra chuyện gì đều phải nói cho ta biết, để ta bồi nàng...” Dạ Vô Trần chậm rãi buông tay ra, đôi mắt tím nghiêm túc nhìn nữ tử trước mắt, “Bởi vì ta không muốn lại lo lắng đề phòng, sợ nàng sẽ bỏ lại ta mà đi.”
Hắn không thể tưởng tượng được, nếu như không có nàng, hắn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
“Vô Trần...” tim Mộ Như Nguyệt run lên, chăm chú nhìn nét mặt lo lắng của nam nhân, mím môi nói, “Xin lỗi, ta...”
“Nguyệt Nhi.” Dạ Vô Trần rũ mắt, thanh âm mang theo lệ khí ngập trời, “Nàng phải nhớ kỹ một điều, nếu nàng gặp bất kì nguy hiểm gì, ta nhất định sẽ khiến tất cả những kẻ có liên quan đến chuyện này chôn cùng nàng! Mặc kệ đối phương là ai!”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt rung động mãnh liệt.
Nàng hiểu, mình không từ mà biệt làm Dạ Vô Trần thống khổ cỡ nào...
“Về sau, sẽ không bao giờ nữa.”
Mộ Như Nguyệt dựa vào ngực Dạ Vô Trần, nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn...
Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, hung hăng ôm chặt nàng, âu yếm hôn nữ tử trong ngực...
Tựa như muốn đem lo lắng sợ hãi tích tụ mấy ngày nay phát tiết qua nụ hôn này...
----------------------
Thời gian nửa năm chớp mắt đã trôi qua...
Trong nửa năm này, Mộ Như Nguyệt đã đột phá thần vương cao cấp, bước vào cảnh giới đỉnh thần vương, tốc độ đột phá như vậy nếu Lâm Nhược Ngữ và đệ tử học viện biết nhất định sẽ bị kinh hách lần nữa...
Theo cấp bậc của nàng hiện tại đã có thể thử luyện chế đan dược hoàng giai sơ cấp, cho nên, trận tỷ thí ở đại hội đan dược sư cũng có tác dụng rất lớn...
“Sư phụ, quận chủ đã bế quan nửa năm, đại hội sắp bắt đầu rồi, không biết nàng có thành công đột phá hay không...” Hải Uy nhíu mày, lo lắng nói.
Thông Huyền đang muốn trả lời thì thấy cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, một thân ảnh bạch y xuất hiện trước mặt bọn họ...
“Quận chủ, ngươi rốt cuộc xuất quan rồi, ta còn tưởng ngươi quên mất thời gian...”