Nâng cánh tay, để lộ ra bàn tay tuyết ngọc, Phượng Nguyệt Hi sắc mặt bình thản đối mặt với Hàn Lương chậm rãi hạ bút viết xuống hai chữ ba và bảy.
Mắt thấy hai chữ đơn giản ghi trên giấy, lúc này Hàn Lương còn không nhận ra ý đồ của tiểu nha đầu này thì thật phí thời gian ông làm trưởng lão của Đan Dược các.
“Tiểu cô nương đây là muốn lấy ba phần, bảy phần còn lại là của Đan Dược các sao?”
Nghe vậy, Phượng Nguyệt Hi lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn, tinh xảo của nàng khẽ nâng lên ba ngón. Ý tứ viết rõ trên mặt: Lợi nhuận đan dược bán ra Đan Dược các lấy ba phần, bảy phần còn lại thuộc về nàng.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Hàn Lương trầm xuống.
“Không thể, chỉ cung cấp một đan phương, cô nương lại không phải bỏ ra linh dược, bây giờ cô nương đòi lấy bảy thành lợi nhuận không phải có chút quá phận đi.”
Trong lòng tuy tức giận, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, Hàn Lương cố gắng chấn tĩnh bản thân, chỉ sợ tiểu nha đầu này không vừa lòng không chịu hoàn thiện đan phương thì thật đúng là kiếm củi ba năm, thiêu một giờ.
Ai ngờ Hàn Lương vừa dứt lời, Phượng Nguyệt Hi không chút do dự liền muốn xoay người rời đi.
Lúc này, Hàn Lương không thể giả bộ được bộ dáng bình thản, ông gấp gáp mở miệng.
“Đan Dược các lấy sáu phần, còn cô nương lấy bốn phần. Đây đã là giới hạn cuối cùng của ta, không thể nhiều hơn nữa.”
Thanh âm truyền đến ẩn chứa vài phần kích động, Phượng Nguyệt Hi ngước mắt nhìn lại, ánh mắt hơi lóe.
Không ngờ đan phương này đối với Đan Dược các lại quý trọng như vậy, nhìn qua bốn thành tưởng chừng không nhiều nhưng sáu thành lợi nhuận đan dược bán ra không phải chỉ riêng một người mà là chia đều cho toàn bộ người trong Đan Dược các, còn bản thân nàng dĩ nhiên độc chiếm bốn thành hơn nữa lại còn không phải cung cấp linh dược luyện đan. Đừng nói đến nàng được bốn thành cho dù chỉ là hai thành cũng đã là nàng chiếm tiện nghi của Đan Dược các rồi.
Phượng Nguyệt Hi khóe môi khẽ cong lên, không chút do dự gật đầu.
Thấy nàng thay đổi nhanh như vậy, Hàn Lương gương mặt không ngừng co rút, sao mình lại có cảm giác bản thân mình rơi vào bẫy của tiểu hồ ly này đây.
Vẻ ôn hòa nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt của Hàn Lương, ông nhìn chằm chằm Phượng Nguyệt Hi, thanh âm sâu sắc nói: “Nha đầu ngươi chiếm tiện nghi không ít rồi, nhanh chóng hoàn thiện nốt đan phương đi thôi.”
Nét cười trên môi càng đậm, Phượng Nguyệt Hi không nhanh không chậm hướng bút viết nốt những linh dược còn thiếu sót trên đan phương.
Một hồi sau, nàng đưa cho Hàn Lương một mảnh giấy, trên đó còn ghi rõ toàn bộ quá trình luyện đan cùng dược tính của đan dược.
Thấy vậy, Hàn Lương nét mặt giấu không được vẻ kinh sợ, ánh mắt lần nữa đánh giá tiểu cô nương trước mặt. Nha đầu này thật không đơn giản, mới tầm tuổi này lại có thể hiểu rõ về đan đạo như vậy, xem ra trước kia là mình còn xem thường nàng.
“Bổ Nguyên đan?” Hàn Lương ngẩn người, thì ra đây là tên của đan dược, chỉ là khi nhìn đến công dụng của đan dược, Hàn trưởng lão càng thêm chấn kinh.
Bổ Nguyên đan là đan dược tốt nhất để một võ đồ đỉnh cấp đột phá lên cảnh giới võ sĩ, Hàn Lương bị dọa sợ không nhẹ. Trực tiếp tấn giai một người từ võ đồ đỉnh cấp lên cảnh giới võ sĩ còn chẳng phải người người đều có thể trở thành võ sĩ sao?
Phải biết võ giả tu luyện mỗi đại cảnh giới đều phải qua bốn tiểu cảnh giới: sơ cấp, trung cấp, cao cấp cuối cùng là đỉnh cấp. Một người bình thường có thể tu luyện đến cảnh giới võ đồ đỉnh cấp nhưng lại chưa chắc có thể đột phá trở thành võ sĩ. Nhưng có Bổ Nguyên đan thì ranh giới này liền trở nên vô nghĩa.
Nhìn thấy dáng vẻ Hàn trưởng lão kinh ngạc đến ngây người, Phượng Nguyệt Hi thở dài, âm thầm cảm thấy mình may mắn nếu không về sau kiến thức không đủ chỉ sợ lại mất mặt như Hàn Lương.
Bổ Nguyên đan chỉ là đan dược nhất giai cơ bản nàng lấy ra từ Hắc tháp, Hàn Lương lại coi như là trân bảo. Còn những đan phương còn lại nếu để lộ ra ngoài còn không phải chọc người điên cuồng cướp đoạt.
“Trong đan dược chủ yếu là La Âm Thảo cùng Cương Huyết Mộc, phải thêm linh dược có thuộc tính dung hòa như máu của Thanh Lang, lại thêm một ít dược thảo phụ trợ, mới có thể luyện thành công… Nhưng vì sao ta luyện chế nhiều lần như vậy tất cả đều thất bại?”
Hàn Lương lời nói vừa dứt, Tần Hỏa đột nhiên xuất hiện cười một tiếng khinh miệt, mắng: “Tên hỗn đản nào có thể nghĩ ra cách như vậy? Bổ Nguyên đan là dành cho võ đồ sử dụng, trọng yếu nhất là gì? Ôn hòa! Thật ngu xuẩn khi dùng máu của Thanh Lang có đặc tính tàn bạo để trung hòa đan dược.”
Nghe được Tần Hỏa đột nhiên lên tiếng, Phượng Nguyệt Hi không khỏi cảm thấy may mắn cho Hàn Lương.
Hỗn đản?
Ngu xuẩn?
Có lẽ chỉ có tên tính cách quái gở này mới dám lên tiếng mắng chửi Hàn Lương như vậy.
Càng nghĩ càng thấy có chỗ không đúng, Hàn Lương còn đang đắm chìm trong câu hỏi của mình thì Phượng Nguyệt Hi đã đưa cho ông một mảnh giấy khác.