“Nha đầu không cần hâm mộ, chỉ là một tên Luyện Đan sư nhị giai dựa vào thiên phú của ngươi không đến hai năm chắc chắn sẽ luyện thành.”
Tần Hỏa vạn năm trước chính là một tên Luyện Đan sư cửu giai, bàn về đan đạo hắn chưa từng chịu qua thiệt thòi, vì vậy đối với một gã Luyện Đan sư nhị giai hắn tất nhiên là coi thường.
Phượng Nguyệt Hi ngẩng đầu, hiển nhiên nàng không đem lời hắn coi là thật, trước mắt nàng đến ngay Luyện Đan sư nhất giai còn chưa chạm đến, lúc này nhìn thấy thân phận Luyện Đan sư được mọi người kính trọng nàng mới để lộ ra một tia hâm mộ.
Chớp mắt Hàn Lương một đường đi tới, rất nhanh liền đi tới trước mặt nàng.
“Cô nương tìm dược liệu là chuẩn bị cho trưởng bối trong nhà sao?” Hàn Lương nét mặt nghiêm nghị, chậm rãi mở lời.
Tuy những linh dược đều không tính là quý hiếm, chỉ là những dược liệu luyện đan cơ bản nhưng ông hiển nhiên không cho rằng một cô nương thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy có thể luyện ra đan dược.
Phượng Nguyệt Hi không muốn rước thêm phiền phức, nàng khẽ gật đầu.
“Những linh dược cô nương cần đến tuy không phải là những loại quý hiếm nhưng đáng tiếc chỗ của ta không còn nhiều, hơn nữa ta cũng cần phải dùng đến nếu cô nương thực sự cần gấp thì ta cũng có thể bỏ ra một ít, chỉ là…” Hàn Lương gương mặt lộ vẻ khó xử, thật lâu sau ông thở nhẹ, thản nhiên nói.
“Cô nương phải bỏ ra một đồ vật tương xứng mới được, nếu không chỉ đành hẹn cô nương mười ngày sau rồi hãy quay lại.” Dứt lời, Hàn Lương vuốt vuốt chòm râu của mình, dáng vẻ giống như lão hồ ly đang âm thầm tính kế.
Phượng Nguyệt Hi đen mặt, tại sao nàng cảm thấy Đan Dược các là nơi buôn bán làm ăn chính đáng nhưng lại có điểm càng giống một tiệm gian thương thì đúng hơn.
Tuy nhiên thời gian mười ngày sau có chút dài, nàng cũng không muốn tốn nhiều thời gian đến vậy, việc trước mắt nàng cần phải trở thành Luyện Đan sư nhưng ngoài trừ có vài lượng bạc, nàng có thể lấy ra đồ vật gì để đổi lấy những linh dược kia đây.
Phượng Nguyệt Hi cắn môi, nhất thời có chút gấp gáp, nàng đưa mắt nhìn quanh rồi vô tình tầm mắt rơi vào đan phương phía sau Hàn Lương.
Nhận thấy Phượng Nguyệt Hi có hứng thú với đan phương trước mặt, ông kiên nhẫn giải thích: “Đây là một đan phương đã thất truyền từ lâu, vì vậy trên đó mới có nhiều chỗ thiếu sót, ta đã dùng rất nhiều cách nhưng đều thất bại, hơn nữa cũng không giấu gì cô nương, ta cần nhiều linh dược như vậy chính là muốn lần nữa luyện chế đan dược này.” Đan phương đã thất truyền từ ngàn năm trước, tuy chỉ là đan phương nhất giai những dược liệu đều không tính là trân quý nhưng chỉ cần người hiểu về đan đạo tất cả đều biết đây không phải là một đan phương đơn giản. Truyện Huyền Huyễn
La Âm Thảo và Cương Huyết Mộc, một loại chỉ ra hoa ở những nơi rét lạnh, luôn tỏa ra sắc tím đặc trưng và mang theo âm khí nồng đậm dù cho đã lìa khỏi cành. Loại còn lại thì chỉ có thể sinh trưởng nhờ hấp thụ dương khí, quanh năm đều ánh lên một sắc đỏ tươi. Hai loại linh thảo mang theo đặc tính hoàn toàn trái ngược nhau vậy mà lại cùng xuất hiện trong một đan dược, vì vậy có thể thấy sự bất thường của đan phương này.
Hàn Lương thở dài tiếc nuối, đã lâu như vậy còn không thể hoàn thành những dược liệu còn sót lại xem ra Đan Dược các đối với đan phương này thật đúng là vô duyên rồi.
Phượng Nguyệt Hi cầm lên đan phương, nàng chăm chú dõi theo từng hàng chữ ghi chép ở trên, tất cả dược liệu đều không quý hiếm, còn có chút quen thuộc. Thật lâu sau, đôi mắt nàng sáng lên, khẽ mỉm cười.
Thật trùng hợp đan phương này vậy mà lại giống với đan phương nàng lấy ra được từ tòa Hắc tháp.
Thấy nàng chú tâm như vậy, Hàn Lương khẽ híp mắt một cái: “Cô nương nhận biết đan phương này sao?” Vốn không mang bao nhiêu hi vọng, dù sao ông cũng không trông chờ một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi có thể biết bao nhiêu về đan đạo.
Phượng Nguyệt Hi ngẫm lại, do dự một lúc rồi sau đó khẽ gật đầu.
Thấy vậy Hàn Lương có chút không tin nổi vào mắt mình, khuôn mặt vì kích động mà trở lên đỏ bừng, ông nắm chặt cánh tay Phượng Nguyệt Hi: “Cô nương ngươi thật sự nhận biết đan phương này sao? Chỉ cần có thể giúp ta bổ sung dược liệu còn thiếu sót ta lấy danh nghĩa Đan Dược các chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nàng nhất thời có chút không thích ứng, không ngờ chỉ vì một đan phương mà người cao cao tại thượng như Hàn Lương lại trở nên kích động như một đứa bé.
Hàn Lương biết mình quá phận, ông ngượng ngùng lui lại hai bước, khẽ ho khan vài tiếng: “Chỉ cần hoàn thành đan phương, toàn bộ linh dược cô nương muốn ta nhất định sẽ đem tặng, hơn nữa cô nương sẽ mãi là khách quý của Đan Dược các, mọi linh dược đều được giảm đi ba thành.”
Phượng Nguyệt Hi nghe vậy, tâm có chút động, chỉ là một đan phương mà có thể kết giao với một Luyện đan sư nhị giai tuyệt không lỗ nhưng muốn nàng giao ra đan phương cũng phải trả thêm giá mới được.