Rốt cuộc bọn họ làm sai điều gì?
Cả tối đó, chẳng qua chỉ là trò chơi mèo vờn chuột. Họ bị chỉnh tới mức
chết đi sống lại, còn người ta phấn khởi đứng xem.
“Em rất sợ tôi?”. Người đàn ông đối
diện đặt con dao xuống, dùng khăn ăn lau khóe môi
đã nói như vậy với Vị Hi.
Vị Hi vội vàng ngẩng đầu
nhìn anh, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào. Trên thực tế, cô thực sự
rất sợ anh.
Nguyễn Thiệu Nam khẽ
cười, hai tay đan vào nhau, “Đại
khái tôi biết nguyên nhân. Nói thẳng nhé, tôi
không biết Ngụy Thành Báo dùng phương pháp gì nhưng
tôi hài lòng với kết quả như vậy. Tôi thích vài phẩm chất riêng nào đó của
em,nhưng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào
chuyện này. Vì vậy, nếu em cảm thấy uất ức,
tôi rất xin lỗi”.
Vị Hi không nói gì, anh
cũng không muốn cô nói. Đây không phải sự lắng
nghe bình đẳng mà là kẻ mạnh được nói. So sánh
với hứng thú nhất thời của anh thì ý chí của cô
bé nhỏ không đáng kể.
Anh lấy thuốc lá ra, lịch sự
hỏi cô: “Được không?”.
Vị Hi hoảng hốt gật đầu, sau đó
nhìn anh rút bật lửa thành thục châm thuốc. Tiếng bật lửa Givenchy vang lên
giòn giã, ngọn lửa màu vỏ quýt như đóa hoa bừng nở. Âm
thanh và mùi vị quen thuộc như vậy, giống như buổi tối long trời lở đất hôm
đó...
Tối ấy, anh ngồi trong góc phòng châm thuốc, ngọn
lửa màu cam giống như ngọn đuốc nhỏ rực
sáng. Ánh sáng bé nhỏ lập lòe
thắp sáng cả một chỗ tối tăm, chiếu rọi đôi
mắt sâu như biển.
Trước đó anh vẫn luôn
ngồi trong bóng tối, không hề lên tiếng, Vị Hi
lại quá hoảng loạn, chẳng chú ý đến anh. Giây
phút ấy, tri giác và lí trí không
còn tỉnh táo, cô không thể nhìn rõ
dáng vẻ anh, nhưng cô vẫn có thể nghe
được giọng nói của anh.
“Lạc Xuyên, tạm
được rồi đấy. Một người đàn ông như cậu đi chấp gì
với hai cô gái? Còn thực sự coi mình là lưu manh chắc?”.
Giọng nói của anh trầm thấp, lành
lạnh, dường như quen đứng trên mọi người mà
ra lệnh, ngữ khí có chút
chế giễu. Nhưng Lăng
Lạc Xuyên trước nay ngang ngược lại không đểý, ngẩng
mặt khỏi ngực Vị Hi, phẫn nộ
nói với anh: “Tôi đang cảm hứng dâng
trào, anh cứ phải đến phá đám tôi à?”
“Là tôi lo cậu đùa ra lửa”. Anh dập điếu thuốc, đứng
lên,một tay đút túi quần, từ từ bước ra khỏi bóng
tối nơi góc phòng. Đứng bên cạnh ghế sofa cô đang
nằm, từ trên
cao nhìn xuống người phía dưới đang áo xống
xộc xệch, thống khổ đáng thương.
“Bệnh hen trong thời gian ngắn không chết được nhưng
đại não thiếu không khí quá lâu sẽ khiến người ta
trở thành ngớngẩn. Cậu không định nuôi cô
ta cả đời chứ?”.
“Ha ha…”. Lăng
Lạc Xuyên vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của cô, “Cô gái ngớ ngẩn
xinh đẹp như vậy, nuôi cả đời cũng không tồi, như thế chẳng
phải vừa hay mặc tôi muốn làm gì thì làm sao?”.
Anh lại cười, trách
mắng: “Cậu chẳng có câu nào nghiêm túc cả, một cuộc gặp mặt tử tế, đã nói
là tẩy trần cho lão Triệu, kết quả cả đám người chúng ta chỉ nhìn
cậu lăn qua lăn lại quá nửa đêm, còn
chưa xong à?”.
Lập tức có người đứng lên giảng hòa, “Ha ha, không
sao,không sao. Tẩy trần là việc nhỏ, Lăng
thiếu gia vui vẻ mới là việc lớn, vui thì được, vui thì
được rồi…”.
“Đợi cậu ta vui vẻ đủ, hai
người này cũng bị cậu ta giày vò đến chết”. Nguyễn Thiệu Nam nhìn
đồng hồ đeo tay, “Đi thôi,chỗ này thế là được
rồi, chúng ta qua nhà khác tiếp tục”.
Nói xong cũng không nhìn bọn họ, tự mình
đi ra.
Lăng Lạc Xuyên thấy anh đi, không
ngờ lại dừng tay thật,cười cười
bẹo cằm Vị Hi, hôn lên
quai hàm cô một cái, cầm áo khoác của mình đi
theo.
Thế là cả đám người hùng dũng đi
theo. Vừa đi vừa thảoluận rượu vang nhà nào thơm và tinh khiết, phong
cách nhà nào thanh lịch, tao nhã, gái nhà
nào dịu dàng xinh đẹp, lại biết lẳng lơ.
Còn lại căn phòng thê lương và hai cô gái đáng thương,
ai tới giải quyết?
“Vị Hi, Vị Hi...
cậu nhìn mình, cậu mau nhìn mình đi. Cậu
đừng dọa mình, thuốc của cậu đâu? Thuốc của cậu đâu?”. Như Phi luống
cuống giúp cô kéo lại áo, cài cúc, lục ví tiền
trong túi cô tìm thuốc.
Cô muốn nói với Như Phi, thuốc trong phòng thay quần
áo, nhưng cô đã yếu ớt đến mức không nói
nổi. Cô cảm thấy hai cánh tay mảnh khảnh dùng
lực kéo cô, thử cõng cô lên. Nhưng Như Phi mình đầy thương tích đã không thể gánh
nổi trọng lượng của cô nữa, cho dù cô mảnh mai như con
chuồn chuồn.
Ngụy Thành Báo nhìn bọn họ vô cùng thê thảm cũng không
giúp, chỉ thờ ơ
trách, “Hai người các cô hôm nay
thật có bản lĩnh, biết đó là những ai
không? Con mẹ nó, tôi phải hầu hạ họ không
khác gì tổ tông nhà tôi rồi. Đến anh
ta các cô cũng dám đắc tội ư? Không muốn kiếm ăn ở chỗ này nữa
hả?”.
Một vài người tập trung ở cửa
đứng xem, Ngụy Thành Báo trước khi rời đi còn không quên chậm rãi dặn dò: “Nói
cho các người biết, từng người đều đứng xem
cho tôi, ai cũng không được phép
quan tâm đến bọn họ, nếu không... tôi đánh gãy
chân người đó!”.
Đám người vây quanh đưa mắt nhìn nhau, “Tuyệt
sắc khuynh thành” y hệt một xã hội thu nhỏ, càng
giống một sởthú hoang, tự có một chuỗi tuần hoàn
thức ăn nghiêm ngặt có thứ bậc, kẻ đi
săn đứng đầu lên tiếng, ai dám không theo?
Vì vậy mỗi một người đều
ngoan ngoãn đứng cách bọn họ hơn một mét theo bản năng mưu sinh, tuyệt
không đến gần.
Giây phút đó, Vị Hi hốt
hoảng nghĩ, họ rốt cuộc làm sai điều
gì? Cả một buổi tối, chẳng qua chỉ là trò
chơi mèo vờn chuột. Họ bị chỉnh cho chết đi sống lại, còn
người ta phấn khởi đứng xem.
Sau đó xảy ra chuyện gì? Cô không biết gì nữa. Khi
tỉnh dậy, cô đã nằm trong bệnh viện.
Đầu óc tỉnh táo, suy nghĩ bình thường
nhưng cơ thể yếu đi một chút.
Như Phi mua canh gà ở một
quán ăn nhỏ gần bệnh viện, hương vị tàm
tạm, bên trên còn có một lớp váng dầu dày,
nhìn đã thấy phát sợ.
Vị Hi quen với đồ ăn như
vậy, cầm thìa lên ăn từng miếng. Như Phi vừa thu dọn đồ đạc vừa
kể với cô, hóa ra
tối qua người thay bọn cô giải vây là Nguyễn Thiệu Nam.
Cô nghe xong liền
hoảng hốt ngước đôi mắt to đen, sâu thẳm hỏi Như Phi: “Nguyễn
Thiệu Nam nào?”.
“Nguyễn Thiệu Nam của tập
đoàn Dịch Thiên, động ngón tay một cái có thể làm
chấn động thị trường cổ phiếu”. Như Phi nhìn cô
có chút kì lạ, cái tên Nguyễn Thiệu Nam như sấm bên tai trong
thành phố này, mà thần thoại lập
nghiệp của tập đoàn Dịch Thiên thì không ai không biết, không ai không hay.
“Khi đó cậu đã bất tỉnh nhân sự rồi, cái tên
thú vật Ngụy Thành Báo không cho mọi người giúp. CoCo và cậu
Phong muốn qua giúp chúng ta, bị mấy đứa tạp chủng xem kịch đó ngăn lại. Lúc ấy
cậu không thấy, CoCo lo đến phát
khóc, cứluôn hỏi cậu có phải đã chết rồi
không. May mà Nguyễn ThiệuNam cử lái xe của anh ta giúp
mình đưa cậu tới bệnh viện, nếu không với tình trạng
khi đó, mình thực không biết nên
làm thếnào”.
Vị Hi buông bát canh gà
trong tay xuống, má nóng bừng,nhưng trong
lòng lạnh buốt.
Di động reo, Vị Hi cúi
đầu nhìn, điện thoại của mình nhưng
là một số lạ hoắc gọi đến. Cô ít
nhiều có dự cảm xấu, song vẫn bắt máy. Sau đó, một
giọng nói rõ ràng, trầm thấp mạnh mẽ truyền
tới.
“Cô Lục phải không? Tôi là Nguyễn Thiệu Nam...”.
Vị Hi cảm thấy trái tim mình
giống như con chim sa vào vực thẳm không đáy trong tuyệt vọng. Bóng tối trong
chớp mắt nhấn chìm tất cả, chỉ còn lại giọng nói của anh
vọng lại trống rỗng.
Giọng nói của anh lạnh nhạt nhưng rất lịch sự, đơn
giản hỏi thăm bệnh tình của cô rồi cúp máy. Chưa tới ba, bốn mươi giây, đại não
của Vị Hi tạm thời ngưng trệ, tất cả suy nghĩdường như bị một bàn tay thô bạo kéo
vào một không gian khác.
“Vị Hi, điện
thoại của ai thế?”. Như Phi hỏi.
Vị Hi quay mặt lại, hốt
hoảng nói: “Là... Nguyễn ThiệuNam”.
Cuộc điện thoại này đủ khiến Vị Hi lo lắng
mất mấy ngày, nhưng trong sự lo âu lại
mang theo cảm giác may mắn nào đó.
Ở thành phố này,
anh quá giàu có, cuộc đời muôn người ngưỡng mộ, nhất cử
nhất động đều là tiêu điểm quan tâm chúý của
giới truyền thông, là chủ đề trà dư
tửu hậu của trăm họ. Còn cô chẳng qua chỉ là một
con kiến sống trong xó xỉnh,vùng vẫy trong biển người mênh mông, mệt mỏi
vì kế sinh nhai.
Là thế đó.
Đây chính là khoảng cách giữa phàm trần và thiên giới,
khoảng cách giữa phụ nữ và đàn ông, khoảng
cách giữa cô và anh... Có lẽ cứ lãng quên nhau như vậy, dọc ngang cõi hồng
trần, không nhớ đến nữa?
Nhưng, một cuộc điện thoại của Ngụy Thành Báo đã đập
vỡ tất cả ảo tưởng ngây thơ của cô.
Ý tứ đơn giản rõ ràng, tàn
nhẫn thẳng thắn như một bộ phim truyền hình nhiều tập, đến ý hàm súc
uyển chuyển cũng không có. Từ sau đó, Lục Vị
Hi giống như mất đi ba hồn bảy vía.
Cho tới khi cô gặp anh, nhìn
thấy khuôn mặt lạnh lùng trong cảnh tà dương
chiếu rọi, cô mới biết, hồn phách của cô vẫn chưa mất, cô vẫn
sống. Sống sờ sờ mà chấp
nhận tất cả.
Khi họ rời nhà hàng, đêm đã
khuya.
Vị Hi ngồi trong xe đột
nhiên thấy có chút mệt mỏi, dây thần kinh của cô đã căng
quá lâu, siết quá chặt, tới khi
quan trọng nhất ngược lại không còn sức lực nữa. Hoặc có lẽ, giống
như có người đã nói, sợ hãi chỉ là sợ
quá trình chờ đợi sự sợ hãi; đau đớn
chỉ là đau đớn đạt được kết quả đau đớn.
Chỉ vậy mà thôi...
Cô không có sức nghĩ tiếp điều gì nữa, cứ như vậy dựa
vào ghế da ngủ thiếp đi. Cô dường
như đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài, nhưng
lại quên nội dung giấc mơ. Chỉ biết đó
là một giấc mơ vô cùng bi thương.
Giấc mơ này cô đã mơ
bao lâu rồi?
Nếu mấy chục cái chớp mắt biến thành một khoảnh khắc,
biến thành cái búng tay, trong thoáng chốc búng tay, cô sẽ có bao nhiêu giọt
máu tươi ngưng đọng trên đất đen?
Cô có rơi lệ không?
Không nhớ nữa. Trong cơn hoảng hốt, dường
như có người kề sát bên tai cô nói gì đó, giọng
nói ấy vô cùng dễnghe, dịu dàng đẹp đẽ như thiên
sứ.
Nhớ hồi nhỏ, Như Phi
từng kể cho cô một câu chuyện.
Truyền thuyết kể, cách
đây đã lâu lắm rồi, có một nơi xinh đẹp gọi là thành vô lệ, người
trong thành đều là thiên sứ vui vẻ. Bởi vì vui vẻ
nên không có nước mắt. Sau đó, thiên sứ rơi xuống địa
ngục, bầu trời tung bay những giọt mưa màu
xanh,nơi đây vẫn gọi là thành vô lệ. Nhưng, nước mắt con người đã chảy cạn...