Giữa ban ngày ban mặt, dưới trăm ánh mắt
dõi theo, anh ta cởi từng chiếc cúc của cô, từng chút từng chút giẫm
đạp lên tôn nghiêm của một người con gái đáng thương.
“Tuyệt sắc khuvnh thành” - hộp
đêm danh tiếng chấn động Đông Nam Á này với
sự bài trí xa hoa, “quân
đoàn mĩ nữ” tốchất cao, bằng cấp cao nổi danh ra tận nước ngoài.
Nơi đây tính bảo mật cực kì tốt, giống như rất nhiều
nơi giải trí cao cấp khác đều tuân
theo một nguyên tắc kiên cố: Càng là chốn phong nguyệt thối nát, bề
ngoài càng phải gió yên sóng lặng, tuyệt
không để bên ngoài nhìn ra bất cứ
manh mối nào.
Chỉ điểm này mà nói, ‘”Tuyệt
sắc khuynh thành” dưới sự quản lí sắt của ông chủ
Ngụy Thành Báo, chắc chắn là nơi xuất
chúng trong nghề.
Những chốn như vậy chẳng bao giờ thiếu chuyện,
nhưngchuyện ở nơi đây
trước nay đều được giữ kín như bưng, bímật
tuyệt đối. Điều không thể để người
ta biết nhất xảy ra sau tấm mành, thứ bỉ ổi bẩn
thỉu nhất giấu sâu dưới nền nhà, còn những trò vô liêm sỉ nhất, đê tiện
nhất, tàn nhẫn nhất lại hóa thành oán hận, tiêu
tan trong không khí thối nát, im hơi
lặng tiếng.
Chính trong tối đó, Mạc Như
Phi và Lục Vị Hi dưới nguyên tắc này cơ
hồ giống như hai con côn trùng cánh cứng
bé nhỏ biến mất trong đêm đẫm
máu.
Chỉ thiếu chút xíu nữa
thôi...
Khi Vị Hi lao vào phòng số bảy khép hờ cánh
cửa, khóe miệng Như Phi đang chảy máu. Từng giọt rơi trên tấm thảm đỏ tươi, vẫn
chưa hết, bàn tay người đàn ông với
tốc độ nhanh chóng mặt lại một lần nữa không chút nể tình
vung lên. Tiếng bốp vang lên giòn giã, không nơi trốn tránh.
Mắt chứng kiến bàn tay như cái quạt hương bồ của
người đàn ông lại hạ xuống, Vị Hi
chẳng chút suy nghĩ liền tới chặn trước mặt
Như Phi, giống như chim sẻ mẹ bảo vệ con. Đáng tiếc,
người cô đối mặt không phải là cây
cung của trẻ nhỏ mà là một đám sói tàn ác.
Gã đàn ông dáng dấp vệ sĩ đầu
tiên sửng sốt, tiếp đó quay đầu nhìn ông chủ
mình đang ngồi trên ghế sofa, dùng
ánh mắt xin chỉ thị nên xử lí thế
nào.
Bị chắn bởi cơ thể cao to
của tên vệ sĩ, Vị Hi
không thấy được tình hình trước mặt, chỉ nghe
thấy một giọng nói có vẻ uể oải, biếng
nhác thường thấy của lũ công tử nhà giàu vang
lên: “Tôi nói lão Ngụy nhé, gái của ông ở đây
thật có bản lĩnh! Một cô dám hất rượu lên khách tới mời, một cô
đến quy tắc tối thiểu cũng không hiểu. Phòng VIP cũng dám náo
loạn à? Lẽ nào bình thường ông quá thương hoa tiếc
ngọc mới nuông chiều, cho bọn họ coi trời bằng vung
như vậy?”.
Một giọng nói nịnh nọt đáp lại. “Là tôi dạy người
không nghiêm, đã làm Lăng thiếu gia mất hứng”.
Sau đó người đàn ông
huýt sáo một cái, ngữ khí nhẹ
nhàng như đang xem kịch, “Ha ha, không sao, thế này
cũng thú vị,ông không đau lòng là
được rồi”.
Lời vừa dứt, tay vệ
sĩ thể hình dũng
mãnh lập tức hành động.
Khi cái tát như thép quạt lên mặt, Vị Hi cảm
thấy má trái của mình như bị dao cạo xẹt qua, da nóng bừng, dường
như sắp chảy máu. Đôi mắt cũng đau rát, gần như sắp rơi lệ.
Thượng đế nói với
chúng ta, người khác tát má trái của bạn, bạn
phải đưa má phải cho anh ta tát. Nhưng Thượng đếnhất định không biết, bị
người ta tát có cảm giác như thế nào.
Vị Hi không phải lần đàu
tiên bị tát, nhưng đây là lần đầu cô bị
người đàn ông vũ phu như vậy tát. Khi cái tát thứ hai hỏi thăm má phải của cô,
cô gần như hoài nghi bản thân sẽ không nghe được nữa. Tai ong ong không ngừng, dường
như có vô số con ong ào vào trong đó.
Khóe miệng rách, răng cọ rách khoang
miệng, vị tanh nồng đầy miệng.
Cuộc sống dạy cho chúng ta một đạo lí, khi bạn
đối mặt với những chuyện không thể chống
lại, bạn chỉ có hai
lựa chọn, ngấm ngầm chịu đựng hoặc
gặp sao hay vậy.
Rõ ràng là Như Phi đều không chọn hai cách đó, không
thểnhịn nổi nên đã hắt đầy rượu lên người ông chủ gì đó. Chọc vào ông ta
còn dễ nói, nhưng người mời
khách hôm nay lại đúng là Lăng Lạc Xuyên, làm vậy khác nào chọc vào tổ ong vò
vẽ.
Các cô gái làm việc ở chỗ này đều
biết thà đắc tội ông chủNgụy Thành Báo của bọn họ cũng đừng đắc tội với Lăng
Lạc Xuyên. Người này có tiền, có thể diện, có gia
thế, có thủ đoạn, lắm thói hư tật xấu, dung
mạo tuấn tú, hơn nữa lại coi trời bằng
vung, anh ta có tất cả những thứ một công
tử bột nên có.
Nếu Như Phi không bị họ ép tới mức không còn đường lui
thì cùng không kích động như vậy. Thực ra cô không
sai, cô chỉ không
muốn phục vụ trên giường, cô có nguyên tắc của cô.
Hai năm trước, khi
bước vào “Tuyệt sắc”, cô đã thiết lập giới hạn cuối cùng cho mình. Khi ấy cô
nói vói Vị Hi: “Nếu có một ngày đến
điều này mình cũng không giữ được, cậu có
thểcoi như mình đã chết”.
Nhưng những nhân sĩ thành
đạt hô phong hoán vũ này sẽ
không quan tâm sự sống chết của cô.
Khi cái tát như trời giáng của vệ sĩ lại lần nữa rơi
xuống,Như Phi giống như con mèo đen bị chọc giận, xù lông lên, “Cậu vào làm gì?
Góp vui cái gì hả! Còn chê chưa đủ loạn à? Cậu cút ra cho mình!”.
Cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra,
cô điên cuồng vùngra khỏi người đàn ông đang chắn phía trước, hung
hăng đẩy Vị Hi ra ngoài cửa. Cơ thể Vị Hi
vốn yếu ớt, chân loạng choạng, suýt
ngã.
Nhưng chỉ thiếu
một bước, lại có người nhanh tay nhanh mắt chặn được con cá gần như lọt lưới
này.
“Ôi, tôi nói lão Ngụy nhé, ông tìm
đâu ra nhiều mĩ nhân như vậy, cô này còn
đẹp hơn cô kia”. Lăng Lạc Xuyên một tay ôm eo
Vị Hi, một tay nâng cằm cô, hơi
nheo mắt lại, mượn ánh đèn lờ mờ đánh
giá kĩ càng cô gái trong tay.
Vị Hi nhớ rằng đôi mắt ấy
rất đẹp, lông mi dài, khi
liếc nhìn người khác càng đẹp hơn. Nhưng trong mắt anh ta không có tình cảm, giống
như mãnh thú khi săn mồi, bắt được liền
cắn chết!
Ngụy Thành Báo vuốt
vuốt cái đầu đinh, có phần khó xử nói; “Cô
ta chỉ là nhân viên phục vụ, phụ
trách bưng rượu, đưa thuốc cho khách, dọn dẹp vệ sinh, không phải tiếp viên ởđây”.
Nhưng Lăng Lạc Xuyên chỉ cười, “Nhân
viên phục vụ? Đáng tiếc”. Ngón cái khẽ vuốt chiếc cằm nhọn của Vị Hi, đôi mắt
như đá đen lại nhìn Ngụy Thành Báo, “Chỉ cần là
người ởđây là được, không
phải tiếp viên cũng chẳng sao. Thuộc vềchốn này của ông, còn lo
tôi không xử lí được sao?”.
Đám đàn ông
trong phòng bật cười, giọng nói ám muội,đắc ý.
Trong căn phòng rộng lớn, năm sáu
người đang ngồi đều làcác nhân vật Kim Mã
Ngọc Đường[1], áo quần
bảnh bao, dáng vẻ đường đường. Nơi
phong nguyệt thối nát, trên vẻ mặt không thấy sự thô lỗ, duy chỉ có ánh
mắt sắc bén, trần trụi có thể bóc đi
một lớp da cô.
[1]
Kim Mã Ngọc Đường: Kim Mã để chỉ những quan Đại Học Sĩ,tức là những
vị có tài học lỗi lạc được vua trọng dụng để cùng với vua lo bàn
việc nước. Ngọc Đường để chỉ các quan Hàn Lâm Học Sĩ. Ghép lại: Kim
Mã Ngọc Đường là để chỉ người có tài học lỗi lạc, được vua
trọng dụng, làm quan vẻ vang rực rỡ, hay những người thuộc tầng lớp
trí thức thượng lưu, giàu sang danh vọng.
Sau đó xảy ra chuyện gì? Vị Hi
không muốn nhớ lại. Nhưng kí ức của
con người rất kì lạ, niềm vui có thể tan
biển như gió, nỗi buồn lại luôn
như hình với bóng.
Người đàn ông đó
chụp cổ tay cô, mạnh mẽ ấn cô
xuống ghế sofa. Trong phòng rõ ràng
rất nóng, tay anh ta lại lạnh buốt
như băng, đâm thẳng vào sâu trong
trái tim cô.
Đối diện với hơi rượu xộc vào mũi, trong lòng biết đây
chẳng phải điềm lành.
Cô vừa muốn vùng vẫy liền
nghe thấy Như Phi thấp giọng nói: “Lăng thiếu gia, tôi sai rồi vẫn không được
ư? Các anh cần tôi lên giường, tôi lên là được chứ gì. Cầu xin
anh tha cho người chị em này của tôi, cô ấy còn
đi học...”.
Như Phi lau máu trên khóe môi, cẩn
thận dè dặt mỉm cười,giọng nói nhỏ nhẹ đắn đo có chừng mực. Cô rất sợ, lần này
cô thực sự sợ.
Nhưng người đàn ông dường
như làm lơ, tất cả sự chú ýđều
tập trung lên người Vị Hi. Anh ta nâng cằm cô
lên, nhìn trái, nhìn phải, mượn ánh đèn lờ mờ vuốt
ve làn da như sứ của cô, chặc lưỡi như
đang đánh giá một thứ hàng hóa tinh xảo, đẹp
đẽ.
Vẫn là Ngụy Thành Báo có khả năng quan sát đặc biệt
nhanh nhạy, lập tức nịnh nọt hỏi: “Lăng
thiếu gia, anh xem, có cần dọn dẹp chỗ này
không?”.
Lời vừa nói ra, Như Phi gần như quỳ gối xuống đất, cô khóc
lóc cầu xin, “Lăng thiếu gia, cô ấy
thật sự là sinh viên, cầu xin anh từ bi khoan dung, tha cho
cô ấy đi, cầu xin anh bỏqua cho cô ấy, các
anh muốn tôi thế nào cũng được...”.
Một trận cười vang lên trong căn phòng, có
người che miệng vừa cười vừa nói: “Cô ta
còn thực sự coi mình là của báu... Cô bé, tỉnh
lại đi, Lăng thiếu gia vừa ý ai, đó là
may mắn của người ấy, cô cầu xin
nữa cũng vô dụng”.
Lăng Lạc Xuyên cười sâu xa, anh ta lau vệt máu bên
khóe miệng Vị Hi, chậm
rãi hỏi: “Người chị em tốt của cô muốn cứu cô bằng bất cứ giá nào, cô nói
xem?”.
Vị Hi cắn môi mình gần như
bật máu, cô nhìn Như Phi hai má
sưng đỏ, hít sâu một hơi, khẽ
nói: “Lăng thiếu gia, xin anh
để cô ấy đi, tôi ở lại
cùng anh là được chứ gì”.
Lăng Lạc Xuyên cười gật đầu, vệ sĩ
lập tức buông cánh tay Như Phi. Như Phi vẫn muốn nói gì đó, Vị Hi vội
vàng đưa mắt, Như Phi lập tức ngầm
hiểu.
Nhưng khi tay cô vừa đặt lên tay nắm cánh cửa lạnh
buốt,chỉ nghe thấy Lăng Lạc Xuyên
hỏi một cách thờ ơ: “Lão Ngụy, chỗ ông sẽ có cảnh
sát đến khám xét chứ? Nhỡ may có người báo cảnh
sát, nói chúng tôi ức hiếp con gái nhà
lành,vậy thì làm thế nào?”.
Ngụy Thành Báo hiểu ra vài phần, lập tức
trả lời: “Lăng thiếu gia yên tâm, sớm đã
thu xếp quan hệ tốt với bên trên rồi. Hơn nữa, cho dù là
bố của Thiên vương cũng không dám khám
xét phòng của Lăng thiếu gia, anh cứ yên tâm”.
Lăng Lạc Xuyên mỉm cười, ánh mắt
giễu cợt nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy
của Như Phi, hất cằm lên nói: “Đi tiếp đi...”.
Như Phi chỉ cảm
thấy tay nắm cánh cửa này nặng ngàn cân, Vị Hi liên
tiếp đưa mắt về phía cô, lo lắng đến
mức nước mắt cũng sắp ứa ra.
Chính lúc này, chỉ thấy
Lăng Lạc Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Sao vậy?
Không muốn đi à? Vậy thì đừng đi!”.
“Lăng thiếu gia, anh đồng ý...”. Vị Hi vừa
định nói gì, Lăng Lạc Xuyên quay ngược
tay chụp cổ cô, ấn cô
lên ghế sofa.
Anh ta kề sát tai cô cười
lạnh, “Chơi kế hoãn
binh với tôi à,cô còn non
lắm...”.
“Cô Lục, mời cô thử đôi giày này, rất hợp
với váy thắt đai hoa hồng của cô”.
Giọng nói vui vẻ và chuyên nghiệp của nữ nhân viên cửa
hàng đã thành công trong việc lôi Vị Hi từ vực sâu
kí ức trở về hiện
thực tàn khốc.
Cô định thân lại, nhìn
chính mình trong gương, cô gái trong gương
cũng đang nhìn cô. Đôi mắt mông lung bị che lấp bởi bối
cảnh hoa lệ, cô chỉ nhìn
thấy cái xác xinh đẹp, không nhìn thấy bản thân
mình.
Nguyễn Thiệu Nam thuận
tay dập tắt điếu thuốc lá, đứng
lên, ra hiệu cho nhân viên cửa hàng cầm
một chuỗi vòng cổngọc trai. Ngọc trai trơn bóng, trắng
tinh khiết, thánh thiện đẹp đẽ, càng
tăng thêm sự lộng lẫy cho chiếc váy.
Anh tự tay đeo lên cô cho cô, che đi vẻ mỏng manh và
trống trơn nơi đó. Ánh mắt nhìn cô tựa như
một vị thần trên cao nhìn xuống nhân gian - tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ nhất
của bản thân, sau đó gật đầu hài lòng, “Rất
đẹp”.
Quả thật rất đẹp, giá trị
vượt quá sáu con số, sao có thểkhông đẹp chứ?
Anh không phải là một người đàn ông đa
tình, nhưng có thể tiêu xài phung phí, nổi
hửng muốn ăn diện cho cô, giống như bố thí một
đồng xu cho ăn mày vậy.
Lúc này, anh đứng sau cô, tay xát lên động mạch trên
cổcô, dường như đang thăm dò nhiệt độ của
mạch máu nơi đó. Tay anh rất lạnh, sắc mặt
không có vẻ thân thiết, khiến Lục Vị Hi bất giác
nhớ tới ngón tay của một người đàn ông
khác,cũng lạnh giá, thon dài, mạnh mẽ
như Nguyễn Thiệu Nam.
Lăng Lạc Xuyên, mưa rơi xuống đồng bằng, cái tên
vô cùng đẹp, dễ dàng
khiến người ta nghĩ tới một người khiêm tốn dịu dàng, ôn hòa.
Nhưng Vị Hi lại cho rằng, con người này quả thật là
sự châm biếm lớn nhất đối với câu nói “người
cũng như tên”. Đương nhiên, trừ bề
ngoài đẹp đẽ của anh ta.
Vị Hi không biết, đó có
thể coi là thời khắc đen tối nhất trong
cuộc đời bọn họ không.
Tối ấy, ngón
tay Lăng Lạc Xuyên bóp cổ cô không chút nể tình, lực
không mạnh, vừa vặn khiến cô khó có
thể hít thở,lại không đến nổi bỏ mạng.
Cô đã không có sức tiếp tục phản kháng nữa, cảm
thấy mình giống như bị người ta dìm xuống nước. Trong không khípha trộn mùi
thuốc lá, mùi rượu, mùi
nước hoa Eau de Cologne trên người người đàn ông xộc
qua giống như một ngọn núi đè cô gần như nghẹt thở.
Như Phi run rẩy lên tiếng, không
ngừng cầu xin anh ta:“Lăng thiếu gia, chúng tôi biết lỗi rồi, thực sự
biết mình đã sai.Tôi đi cùng các anh, cầu xin
anh…”.
Nhưng Lăng Lạc Xuyên cười mà như không, chỉ nhìn
đánh giá Như Phi một lượt từ trên xuống dưới, “Cô?
Xin lỗi, tôi không hứng thú, mấy
người bọn họ khá thích đấy. Còn cô ta, cô yên tâm đi, tôi
không phải loại vắt cổ chày ra nước, sẽ cho
cô ta một cái giá hợp lí”.
Như Phi hoàn toàn tuyệt vọng, nghiến
răng chửi: “Họ Lăng kia, mày là đồ chó đẻ!
Mày không được chết tử tế đâu!”.
Kết quả là cái tát tàn bạo phủ đầu, tay vệ sĩ túm tóc
Như Phi, ấn mặt cô xuống sofa.
Không có người la hét, Vị Hi chỉ có thể trơ mắt
nhìn cô ấy, không thốt nổi lên lời, cũng
không thể động đậy. Cô ấy bị
tên vệ sĩ cao to khỏe mạnh ấn trên ghế sofa,
bàn tay mạnh mẽ của gã đàn ông
chụp lên mặt, khiến cô ấy đến gào thét
cũng không được.
Lăng Lạc Xuyên thích thú nhìn cô ấy như đang thưởng
thức cảnh con thú nhỏ giãy chết.
Sau đó giữa ban ngày ban mặt, trước
sự dõi theo của hàngtrăm con mắt, anh ta
thở dài, ngón
tay thon dài từ đường cong đẹp đẽ trên cổ cô lướt
xuống cổ áo đồng phục, vô cùng
nhẫn nại, cởi từng chiếc từng chiếc
một, từng chút từng chút giẫm đạp lên tôn
nghiêm của người con gái đáng thương này.
Cho tới khi cúc áo trước ngực bị cởi quá nửa, áo ngực
màu đen tôn thêm làn da trắng hơn cả tuyết của cô, nửa
vòng tròn hoàn mỹ phập phồng lên xuống như sóng biển theo hơi thởgấp gáp của Vị
Hi.
Lăng Lạc Xuyên khẽ thở một
tiếng, quay sang dặn dò cả
phòng: “Các người sang phòng bên cạnh trước đi, đợi tôi
làm xong việc, chúng ta tới nhà khác chơi tiếp”.
“Lăng Lạc Xuyên, mày không phải là người!”. Như Phi
tan nát cõi lòng chửi bới.
Vị Hi quay đầu, hoảng
hốt nhìn họ kéo Như Phi như kéo một con chó, hai tay
Như Phi nắm chặt tay nắm cửa phòng như liều mạng, đôi mắt
đỏ hoe, không
buông tay, chết cùng không buông tay.
Vị Hi muốn nói gì đó nhưng
cô không nói nổi. Người đànông kéo áo ngực cô lên, hơi thở lạnh
buốt và đôi môi nóng bừng hạ xuống đôi môi nhợt
nhạt của cô, xuống đường cong vô cùng
đẹp ở cổ cô,
xuống khuôn ngực trắng mịn trên người cô. Ngón tay linh hoạt của anh ta vòng ra
sau, cởi khuy áo ngực, kẻo thứ cản trở sang
một bên, giống như đứa trẻ chơi
đùa, lạnh lùng tàn khốc giày vò cơ thể trong
trắng của cô.
Nửa người trần trụi lộ ra dưới ánh đèn, lộ ra
trong tầm mắt hờ hững của đám đàn ông, cô
tuyệt vọng run rẩy. Cô biết bản thân sẽ mất đi cái gì, hơn nữa
sẽ mất đi bằng cách thức kinh khủng nhất, đáng sợ
nhất.
Cô nghiêng mặt, nhìn
thấy trên bàn có chai rượu, cốc rượu, trong
bình đá còn có cái chày đập đá... chỉ cần cô
có thể cầm được, cho dù
không ngăn cản được anh ta, cô cũng có thể kết liễu
chính mình.
Nhưng cô không thể động
đậy nổi, hai tay cô bị anh ta đè
lên, cả người đều bị anh ta kẹp chặt trong lòng, ngón
tay anh ta xuyên vào tóc mai cô, hôn lên gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô, hào
hứng tiếp tục trò chơi tàn nhẫn này.
Mùi ngửi thấy mùi xạ hương nam tính và hơi thở đầy dục
vọng, toàn thân Vị Hi run
rẩy, cả người như chìm vào trongnước, hít thở càng
lúc càng khó khăn, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Anh ta nâng mặt cô lên, ngón tay vô cùng khéo léo đùa
bỡn vẻ đầy đà xinh xắn của cô, cắn môi cô, ngậm
lấy hơi thởmỏng manh của cô, ngón tay thon dài men
theo đường eo mềm mại đẹp đẽ thăm dò xuống dưới. Hơi thở anh ta
nóng rực, dường như kề sát bên
tai cô nói gì đó, tiếng nhạc trong căn
phòng quá chói tai, cô không
nghe rõ câu nào, chỉ hoảng
hốt nhìn gương mặt anh ta, lúc xa lúc gần.
Cô không biết có bao nhiêu người chứng kiến cảnh đáng
sợ, bẩn thỉu ấy, nhưng không ai đứng
ra ngăn cản, thậm chíkhông ai lên tiếng, cho dù chỉ một
câu.
Khóe mắt khô cạn
không một giọt lệ, chỉ có đau
đớn và tuyệt vọng.
Cô nghe thấy có người đang cười, mắt
phượng lạnh lùng lóe sáng trong bóng tối vô cùng.
Cô thực sự không hiểu vìsao người này rõ ràng có thân xác đẹp đẽ lại cười giống
như ma quỷ.
Có ai từng gặp một con sói vừa xé xác con mồi ăn vào
bụng vừa mỉm cười không? Hôm nay cô đã thấy, rõ ràng có thể ép
người ta chết ở đường
cùng.
Ý thức của cô càng thêm mơ hồ, mọi thứ
bên cạnh cànglúc càng xa vời. Tất cả giọng nói dường như từ nơi xa vọng đến,
lại giống như lướt bên tai, cả cơ thể tựa như
chim trong đáy nước, lại giống như bị người ta
bẻ gãy cổ họng.
Cô muốn kêu gào cầu cứu, nhưng
cô không phát ra nổi tiếng nói. Cô muốn giơ tay nắm thứ gì đó nhưng chỉ uổng
công. Chỉ có hơi thở gấp
gáp, từng trận từng trận hít thở kịch
liệt, dường như dùng
hết sức lực toàn thân. Mồ hôi ướt đẫm ngón tay người đàn ông, ướt
sũng áo sơ mi đã được cởi một nửa, cả cơ thể giống
như bị xe tải xay thành một đống, gan
ruột vò nát, ngũ tạng đau đớn. Nhưng
vẫn không thể thở nổi, cố gắng
thế nào cũng đều không thở được!
Trong cơn hốt hoảng, cô nghe
thấy Như Phi thất kinh hét lên: “Cô ấy bị hen bẩm sinh, như vậy
sẽ xảy ra chuyện đấy,anh mau buông cô ấy
ra!”.
Sau đó, không
biết ai trả lời một câu vô cùng nhẹ
nhàng: “Hen thôi mà, chẳng chết được!”.
Quả thực sẽ không chết, đau đớn
hơn nữa cũng sẽ khôngchết chỉ có thể sống
không bằng chết. Người nào thực sự trải qua mới biết, rõ ràng đang sống mà
không thể thở như bị
người ta bóp họng... đó là một địa ngục sống!