Mộ Dung Lạc
Cẩn nhìn về phía Đông Phương Ngọc đang từ xa xa đi đến. Nàng, một thân áo dài
trắng, phối cùng chiếc áo choàng đen, càng toát lên vẻ thanh tú nho nhã, phong
độ ngời ngời. Hắn nhìn một hồi, nhịn không được, thầm suy nghĩ trong lòng. Đông
Phương, người này có khí chất thanh nhã xuất trần, tựa hồ rất thích hợp mặc đồ
màu trắng, nhưng, từ khi gặp nàng, chưa từng thấy nàng mặc qua. Lúc vào quân
doanh, hắn cũng chưa từng thấy nàng mặc áo giáp, cứ nghĩ là vì nàng không thích
giết chóc nơi chiến trường.
Có điều,
bây giờ còn chưa đến tháng mười một, võ công của Đông Phương lại cao, mà nội
công cũng thâm hậu hơn người. Nàng bình thường cũng không sợ lạnh, vậy mà hôm
nay lại ăn mặc thế này? Bên trong áo choàng còn được đệm thêm một tầng lông thỏ!
Khi Mộ Dung
Lạc Cẩn đang mải suy nghĩ, Đông Phương Ngọc đã đi đến trước mặt hắn, cầm bản vẽ
trong tay đưa lên, nói: “Mộ Dung tướng quân, đây là quyền phổ của Hổ Uy quyền.”
Thanh âm nàng lạnh lùng đến độ Mộ Dung Lạc Cẩn nghe xong, trong lòng không khỏi
phiền muộn. Tiếp nhận bản vẽ, hắn chắp tay, đáp: “Đã làm phiền Đông Phương rồi.”
“Tướng quân
khách khí.” Xã giao đại khái hai câu, Đông Phương Ngọc quay đầu bước đi, không
hề có chút ý muốn nán lại.
“Đông
Phương…” Đến đây thì Mộ Dung Lạc Cẩn tựa hồ nhịn không được nữa, gọi to một tiếng.
“Mộ Dung tướng
quân, có việc gì?” Đông Phương Ngọc quay đầu lại, ôn hòa cười.
Nụ cười này
của nàng khiến cho Mộ Dung Lạc Cẩn căng thẳng trong lòng. Thảm! Đây chính là nụ
cười mà hôm đó khi hắn tặng nàng ngọc bội… Trong lòng hoảng hốt, hắn đột nhiên
không biết nên nói cái gì. Chẳng lẽ lại giống lần trước, nói cái gì bị đau mắt,
định trêu đùa người khác rốt cuộc lại bị châm biếm thành lão xử nam? Kiểu này
thật không ổn mà.
Nghĩ đến
đây, Mộ Dung Lạc Cẩn ho nhẹ hai tiếng, treo lên một nụ cười tao nhã, nhưng thật
ra lo lắng trong lòng, nhìn Đông Phương Ngọc, nói: “Đông Phương, là như vậy,
các tướng sĩ đang luyện tập trận pháp, muốn mời quân sư chỉ dạy một chút.”
Dù sao
ngươi cũng là quân sư, chắc không phải là ngay cả yêu cầu thế này cũng không đồng
ý đó chứ? Mộ Dung Lạc Cẩn thầm nghĩ.
“Được
thôi.” Đông Phương Ngọc nhàn nhạt lên tiếng. Chỉ bảo thì chỉ bảo, dù sao thì
đây cũng là trận để đối kháng Bách Quỷ. Nếu như thua thì mặt mũi của mình biết
cất chỗ nào.
Lúc hai người
nói chuyện, đám người Ngụy Bân cũng tụm lại, nói là trận pháp này, vẫn có chỗ
không tin tưởng. “Quân sư, ở đây chúng ta huấn luyện phương pháp phá trận thế
này, liệu bên Bắc Minh có thể cải biến Thiên Sát trận hay không? Dù sao, hành
tung của Mộ Dung cũng đã bị Hách Liên Hồng phát hiện, bọn họ chắc hẳn sẽ có
hành động.” Tạ Lưu Phong hỏi.
“Đúng vậy,
quân sư, trận pháp này còn dùng được không?” Ngụy Bân cau mày, nói tiếp, “Mộ
Dung, huynh cũng thật, võ công cao như vậy, sao lại bị Hách Liên Hồng phát hiện?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn giữ vững vẻ yên lặng, nét mặt không chút thay đổi, chỉ len lén nhìn Đông
Phương Ngọc. Đông Phương Ngọc vờ như không thấy, thản nhiên lên tiếng: “Sẽ
không có chuyện đó. Thiên Sát trận vô cùng phức tạp, rất khó huấn luyện. Một
khi đã luyện thành, bình thường cũng không dễ cải biến. Huống chi, đám quân cảm
tử đều đã dùng thuốc. Nếu muốn phát huy uy lực, ít nhất phải trong vòng một
tháng, bằng không, thuốc sẽ phản tác dụng, uy lực cũng mất hết. Do đó,…”
Đông Phương
Ngọc dừng một chút, giọng nói trầm ổn của nàng nghe qua cực kì tự tin, “ Từ sau
khi phát động chiến tranh, Bắc Minh sẽ không cải biến trận pháp. Chư vị tướng
quân, xin cứ yên tâm.”
Mọi người
nghe Đông Phương Ngọc nói có lý, trong lòng bội phục, cũng không hoài nghi gì nữa.
Nhìn bản vẽ trên tay Mộ Dung Lạc Cẩn, họ lại chuyển sang thảo luận sôi nổi về Hổ
Uy quyền. Triệu Tử Tề từ sau lần thua dưới tay Đông Phương Ngọc, liền trở nên rất
hứng thú với thuật cận chiến này. Lúc thấy bản vẽ, hắn vội vàng đoạt lấy để
xem, rồi la hét rằng khi luyện thành sẽ cùng Đông Phương Ngọc so tài lại.
Đông Phương
Ngọc thầm áy náy một chút. Chỉ luyện tập bản vẽ có một nửa quyền pháp thế này
dĩ nhiên không thể thắng nàng.\
Mọi người
tinh thần hăng hái, hết lời khen rằng thuật cận chiến này so với đấu thuật cũ
thì tốt hơn rất nhiều. Nghe thấy những lời khen thật tình này, Đông Phương Ngọc
không khỏi có chút xấu hổ, đang nghĩ tới cách để chuyển đề tài sang luyện binh,
chợt nghe thấy một tiếng kêu nũng nịu: “Quân sư ~!” Thanh âm vừa the thé lại vừa
láo xược, khiến cho nàng nhịn không được mà nổi da gà.
Vừa quay đầu
lại, nàng đã thấy Lãnh Dật Hàn mặc bộ quần áo đỏ chói, phong cách “Như Hoa cô
nương”, mang theo một hộp thức ăn trên tay, đi từ phía đông thao trường từng bước
tiến đến. Đoạn đường ngắn ngủi, nhưng dưới quang cảnh mùa đông cây khô gió lạnh,
đám quân lính bị vẻ lẳng lơ của hắn quyến rũ, không khỏi lay động.
“Quân sư ~”
Lãnh Dật Hàn mở hộp thức ăn ra, nũng nịu mở miệng, chớp chớp mắt, “Thiếp đem điểm
tâm đến cho ngài đây. Thời tiết lạnh thế này, ngài trăm ngàn lần phải chú ý giữ
gìn thân thể nha.” Vừa nói hắn vừa nhích lại gần Đông Phương Ngọc, có vẻ muốn tự
tay đút thức ăn cho nàng.
Hừ, đồ chết
tiệt Dư Đông Phương, dám tranh giành nương tử với ta? Bản thiếu chủ muốn ngươi
chờ xem! Lãnh Dật Hàn trưng nụ cười xinh đẹp trên mặt, trong lòng lại âm thầm cắn
răng. Vốn dĩ, hắn đã thành công ở lại trong quân doanh, thỏa ý nguyện được ở cạnh
Cổ Linh như Hòa Thân được ở gần mẹ ruột. Theo quan sát của hắn, hắn cũng biết
Dư Đông Phương này không đáng ghét, vì nhìn thế nào cũng không thấy người này
và Cổ Linh giống như một đôi vợ chồng.
Nhưng mà, mới
cách đây không lâu, trong lều quân sư…
Lúc Lãnh Dật
Hàn nhìn thấy nương tử của mình thì Cổ Linh đang xếp điểm tâm vào hộp. Lãnh Dật
Hàn nếm thử mấy miếng, quả thực là mỹ vị nhân gian! Hắn lập tức vui mừng hí hửng,
khen tay nghề làm bếp của Cổ Linh là số một! Trong lòng mừng thầm, về sau mình
có lộc ăn.
Nào ngờ, Cổ
Linh chớp đôi mắt to, cười cười rồi đem hộp thức ăn, giao cho “Như Hoa cô
nương”: “Đi, đem cái này đưa cho quân sư, ngài ấy cơm trưa chưa ăn được bao
nhiêu.”
Khuôn mặt
tuấn tú của Lãnh thiếu chủ tối sầm ngay lập tức. Hay cho tiểu nha đầu, ngươi nấu
nướng giỏi như vậy, thế mà mấy ngày ở cạnh ta chưa làm chút gì cho ta ăn, ta
còn chưa tính. Ngươi lại còn dám bắt bản thiếu chủ đi đưa điểm tâm cho Dư Đông
Phương? Ngươi đúng là muốn bản thiếu chủ làm nha hoàn thật?
Trong lúc
nóng giận, Lãnh thiếu chủ nhất thời quên mất chuyện mình đã bị mất nội lực hoàn
toàn, định “trừng phạt” nương tử một chút. Nào ngờ, chỉ thấy Cổ Linh xinh đẹp
cười quyến rũ…
Sau đó,
Lãnh thiếu chủ bị đánh một trận tơi tả. Sau đó nữa, thì đã đến thao trường đưa
điểm tâm.
Hừ, không
phải là mọi người đều biết ngươi đang cùng nương tử ta là phu thê ân ái đó sao?
Bản thiếu chủ sẽ đem ngươi tạo thành một người chồng phụ tình! Đến lúc đó,
nương tử có rời đi thì ngươi cũng không thể trách người khác!
Nói đi phải
nói lại, tâm lý của Lãnh thiếu chủ tuy có chút quái lạ nhưng làm việc cực kỳ hiệu
quả. Bằng chứng là, hiện tại, ánh mắt của các tướng lĩnh đều đang hướng về phía
này, các binh lính đang nghỉ ngơi trên thao trường cũng có không ít người chăm
chăm nhìn. Đến khi nghe được giọng điệu nhõng nhẽo của “Như Hoa cô nương”, vài
người lớn mật thậm chí bắt đầu ồn ào, nói rằng quân sư thật có diễm phúc.
Khi Ngụy
Bân “cứu” Lãnh Dật Hàn, cách hóa trang của hắn đúng thật khiến người ta không
dám khen. Nhưng, hôm nay, hắn không hoá trang, lại còn mặc bộ váy kia, vốn là
đã giống y nữ nhân, nay thoạt nhìn lại mười phần mỹ nữ. Tướng sỹ trong quân
doanh đã bao nhiêu lần gặp qua người đẹp thế này, bất giác đều bị hút hồn. Vậy
nên, khi thấy mỹ nhân dường như yêu thương nhung nhớ quân sư thì đều cực kỳ hâm
mộ.
Haizzz,
quân sư người ta, phu nhân thì đích thực là một đại mỹ nữ. Chẳng những thế, đến
cả nha hoàn cũng đẹp như tiên, có thể không hâm mộ sao?
Nhìn Lãnh Dật
Hàn đang cố dựa vào, Đông Phương Ngọc hơi hơi tránh đi, ôn nhu cười cười.