Nhìn Lãnh Dật
Hàn đang cố dựa vào, Đông Phương Ngọc hơi hơi tránh đi, ôn nhu cười cười.
Tuy bực bội
trong lòng nhưng Lãnh Dật Hàn vẫn tươi cười như thường, không quên chớp chớp
đôi mắt long lanh phóng điện. Còn Mộ Dung Lạc Cẩn, dù sắc mặt vẫn giữ nguyên
như lúc nãy nhưng trong lòng lại thầm vui vẻ, xem ra có người muốn tự chuốc họa
vào thân rồi đây.
Các tướng
lĩnh nhìn thấy Đông Phương Ngọc cười, đều thầm cảm thán trong lòng. Quả nhiên,
anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Quân sư người này, tuy bình thường lạnh lùng như
băng nhưng nhìn thấy người đẹp thế kia thì cũng trở nên ôn nhu. Bất chợt, thanh
âm trong trẻo mà lạnh lùng từ Đông Phương Ngọc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ
của các tướng lãnh: “Đây là do phu nhân ta tự tay làm?”
Lãnh Dật
Hàn dù cho có không cam lòng như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu,
rồi nũng nịu mở miệng: “Nhưng là người ta cố ý mang tới cho quân sư mà. Quân
sư, ngài nếm thử đi.” Dứt lời, hắn bốc lên một miếng điểm tâm đưa cho nàng.
“Ta không
ăn đâu, điểm tâm phu nhân làm bổn quân sư đã được ăn từ nhỏ đến lớn rồi,” Đông
Phương Ngọc cười nhẹ, “Nếu Như Hoa cô nương đã có lòng mang tới thì mọi người đều
nếm thử đi. Tay nghề của phu nhân ta rất tuyệt đấy.” Nói xong, không thèm để ý
đến bàn tay đang chụm lại thành hình hoa lan của Lãnh Dật Hàn, nàng cầm hộp thức
ăn đi thẳng đến chỗ các tướng lĩnh.
Mọi người
cũng không khách sáo, lập tức mỗi người cầm mấy miếng nếm thử rồi khen lấy khen
để. Hộp điểm tâm nhanh chóng vơi hết.
Lãnh Dật
Hàn nghe thấy danh hiệu ghét cay ghét đắng của mình, lại nhìn sang mấy người
đang ăn ngấu nghiến điểm tâm nương tử làm trong khi bản thân chỉ có thể đứng lặng
bên cạnh. Tất cả hợp cùng câu nói vừa nãy của Đông Phương Ngọc “Ăn từ nhỏ đến lớn”
tạo thành nỗi phẫn hận tột cùng trong lòng hắn. Một đám dã nhân, thật đúng là
phí phạm của trời! Tên chết tiệt Dư Đông Phương này, một chút cũng không biết
quý trọng tâm ý của nương tử. Uổng công nương tử lo lắng cho hắn cơm trưa ăn
chưa no, thật đúng là không xem người ta ra gì! Không được, mình nhất định phải
tiếp tục cố gắng.
Nghĩ xong,
hắn vừa lắc lắc cái eo nhỏ của mình vừa tiến đến bên cạnh Đông Phương Ngọc, chớp
chớp mắt, nũng nịu nói: “Quân sư, đó là tâm ý của người ta…” Dứt lời, hắn hơi
hơi cúi đầu, ngưng không nói nữa, tỏ vẻ e thẹn, vô cùng quyến rũ. Mọi người
nhìn thấy càng cảm thấy ám muội.
Ngay từ đầu,
khi Đông Phương Ngọc nhìn thấy Lãnh Dật Hàn đến thì đã phần nào đoán được, lúc
này nghe lời hắn vừa nói, càng khẳng định được là người nọ đang ăn phải dấm
chua. Nàng bất đắc dĩ than thầm, sư tỷ, tỷ thích chọc ghẹo hắn thì cứ làm, sao
lại đổ lên đầu muội thế này? Lãnh Dật Hàn này, rõ ràng là muốn hy sinh nhan sắc
để làm bại hoại thanh danh của mình. Mình đã đem điểm tâm chia đi hết, không
dám ăn miếng nào mà người này còn không chịu buông tha. Một khi đã như vậy, bản
quân sư cũng giúp ngươi toại nguyện, chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho ngươi.
Quyết định
xong, Đông Phương Ngọc không thèm để ý đến các loại ánh mắt đang chỉa thẳng vào
mình, cầm hộp thức ăn đã trống không giao cho Lãnh Dật Hàn, thản nhiên nói:
“Như Hoa cô nương yên tâm. Tâm ý của ngươi, bản quân sư hiểu được. Ta khẳng định
sẽ không để cho ngươi phải thất vọng.”
Lãnh Dật
Hàn ngạc nhiên tột độ, người này sao tự nhiên lại phối hợp với hắn? Không phải
là không phân biệt nam nữ, muốn ăn luôn bản thiếu chủ đó chứ? Nghĩ như vậy, hắn
nhất thời lạnh cả người, cũng không dám nán lại thêm nữa, vội vàng nhận lấy hộp
thức ăn. Trước khi đi, hắn còn liếc mắt đưa tình với Đông Phương Ngọc một cái,
nở nụ cười xinh đẹp, rồi từng bước uốn éo, cực kì lẳng lơ đi về.
“Quân sư,
ngươi thật đúng là vô cùng diễm phúc nha.”
“Chính thế,
chính thế. Ngay cả nha hoàn cũng đẹp như vậy, người ta lại còn ‘tâm ý’ nữa chứ.
Mỹ nhân vừa
đi, các tướng lĩnh liền sôi nổi trêu đùa Đông Phương Ngọc. Nào ngờ, Đông Phương
Ngọc lại nghiêm mặt, nói: “Các vị trăm ngàn lần đừng hiểu lầm. Cuộc đời này của
Đông Phương chỉ cần có mình phu nhân là đủ.” Nói đoạn, nàng trưng ra biểu tình
của một trượng phu thâm tình.
Thấy mọi
người kinh ngạc, Đông Phương Ngọc cũng không giải thích thêm, chỉ mỉm cười, lấy
từ tay áo ra một chiếc khăn gấm, đưa cho Ngụy Bân: “Ngụy tướng quân, chiếc khăn
gấm này ta giao cho huynh. Đây là tâm ý của Như Hoa cô nương, huynh trăm ngàn lần
đừng phụ cô ấy nha.”
Ngụy Bân nhận
khăn gấm, mở ra, phát hiện trên góc dưới của chiếc khăn gấm có thêu một chữ
“Bân” nho nhỏ, lập tức hơi đỏ mặt, im lặng không biết nên nói gì.
Mọi người
thầm giật mình, thì ra tâm ý mà Như Hoa cô nương nói là hướng về Ngụy Bân. Cũng
khó trách, nghe đâu cô nương này lúc trước chính là được Ngụy Bân cứu thoát
trong tay sơn tặc. Nàng ta nhất thời cảm động nguyện phó thác cả đời cũng là điều
dễ hiểu.
Thật ra,
lúc Ngụy Bân cứu Như Hoa, trong đầu không hề suy nghĩ điều gì, đương nhiên là
do cách hóa trang của Lãnh Dật Hàn khi ấy thật khiến cho người ta khó chấp nhận.
Nhưng, bây giờ, “cô nương” Như Hoa lại đột nhiên xinh đẹp thế này, làm hắn nhịn
không được mà tim đập thình thịch. Ban nãy, thấy Như Hoa “cô nương” liếc mắt
đưa tình với quân sư, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu, không hề nghĩ rằng,
thì ra trái tim của mỹ nhân vẫn hướng về mình. Quân sư đối với phu nhân thâm
tình sâu nặng, chỉ có bản thân mình đáng chết, lại đem dạ tiểu nhân đo lòng
quân tử…
Ngụy tướng
quân thật thà, ngượng ngùng mở miệng: “Quân sư, ta…”
Đông Phương
Ngọc thấy hắn muốn nói, liền nhanh chóng đổi đề tài: “Không phải nói muốn nhìn
trận pháp sao? Người cũng nghỉ ngơi xong, điểm tâm cũng đã ăn rồi, chi bằng
chúng ta tiếp tục luyện binh?”
“Được! Ta
còn muốn thỉnh quân sư chỉ giáo nhiều hơn.” Mộ Dung Lạc Cẩn thu hồi ý cười
trong mắt, chỉ huy mọi người tiếp tục tập luyện.
Lãnh Dật
Hàn như thế nào cũng không ngờ tới, “tâm ý” chưa nói hết của mình đã bị Đông
Phương Ngọc giải quyết “gọn ghẽ”. Từ đó, cứ cách hai ngày, Ngụy tướng quân ngây
thơ lại lần lượt “tình cờ” gặp Như Hoa “cô nương” tại khắp các địa điểm ở quân
doanh, khiến Như Hoa “cô nương” phải nhận lấy không ít ánh mắt ám muội. Lãnh Dật
Hàn căm tức vô cùng, dĩ nhiên đối xử không có chút hòa nhã với Ngụy Bân. Nhưng,
lại ngại vì cuộc chiến tranh giành nương tử, không thể để mất thể diện, hắn
đành phải tìm đường xa để trốn đi, trong lòng thầm hận Đông Phương Ngọc nham hiểm.
Đường đường là thiếu chủ ma cung, lại phải chịu uất ức như vầy?
Ngụy Bân
liên tiếp bị đối xử lạnh nhạt, trong lòng buồn bực, thầm nghĩ có lẽ mình đã hiểu
sai ý người ta. Một lần tình cờ gặp Đông Phương Ngọc ở gần lều trại quân y, hắn
liền tâm sự cái gì là cảm ơn quân sư đã tác hợp, rồi thì mình vô phúc không nhận
được, vv… Nào ngờ, quân sư lập tức trưng ra bộ dáng thấu hiểu lòng người, thản
nhiên nói: “Đó là do cô nương người ta thẹn thùng.”
“Nhưng mà,
bây giờ, nàng ấy cứ thấy ta là lại đi đường vòng.” Ngụy Bân đau khổ lên tiếng.
Dưới nỗi
lòng đau khổ của Ngụy Bân, quân sư chỉ nhàn nhạt ném ra một câu: “Liệt nữ sợ
triền nam”* rồi thản nhiên phất tay áo mà đi, để Ngụy Bân một mình ở lại với
khuôn mặt rất đỗi tâm trạng. Hắn nghĩ nghĩ, quân sư có thể lấy được quân sư phu
nhân xinh đẹp như vậy, hẳn là những lời này do đúc kết từ kinh nghiệm mà ra.
Vì thế, Ngụy
Bân lại tiếp tục kiên trì theo đuổi Như Hoa “cô nương”, khiến cho Lãnh thiếu chủ
giận đến mức muốn giết người. Hắn chạy tới nương tử nhà mình kêu khổ, Cổ Linh lại
chỉ trừng mắt: “Đáng đời, ai bảo ngươi thổ lộ lung tung?”
Lãnh thiếu
chủ tự an ủi, thầm nhủ rằng nương tử đang ghen tị rồi bám dính lấy nương tử, sẵn
tiện trốn tránh Ngụy Bân.
May mà Ngụy
Bân làm tướng quân nên cực kì bận rộn, mỗi ngày đều thao luyện. Gần đây, Đông
Phương Ngọc cũng phải hoặc chỉ huy luyện binh hoặc hướng dẫn mọi người luyện tập
phương pháp phá trận. Chẳng mấy chốc đã đến tháng mười một, thời gian Thiên Hữu
và Bắc Minh đại chiến, cũng sắp gần kề.