Sáng sớm
ngày mười một tháng mười hai,
Bầu trời
trong veo, ánh sáng nhàn nhạt của nắng chiếu rọi khắp không gian, xua đi một ít
sắc xơ xác, tiêu điều nơi chiến trường.
Trong quân
doanh Thiên Hữu, nhóm binh lính vừa trải qua trận chiến ác liệt đang được tĩnh
dưỡng. Tuy tuyến phòng vệ vẫn nghiêm túc như trước, không dám lơi lỏng, nhưng
niềm vui đại thắng của quân Bắc Minh lại lộ ra khắp nơi, ngay cả binh lính tuần
tra cũng mang gương mặt tươi cười hớn hở.
Đông Phương
Ngọc đi trong quân doanh, các binh lính gặp nàng đều giật mình, sau đó nhanh
chóng điều chỉnh tư thế, đứng thẳng tắp, cung kính chào hỏi bằng thanh âm to khỏe,
tinh thần sảng khoái: “Chào buổi sáng, quân sư!”
Đông Phương
Ngọc quả thật rất muốn dùng ngữ điệu kinh điển nói một câu “Các đồng chí vất vả
rồi!” Nhưng, nhìn thần sắc của mọi người, nàng nghĩ đến cần phải bảo vệ hình tượng,
nên sau khi lạnh nhạt, thản nhiên đáp: “Chào buổi sáng”, thì liền nhanh nhẹn rời
đi.
Nàng vừa mới
khuất dạng, đám binh lính phía sau lập tức ầm ầm nghị luận.
“Thấy sao,
thấy sao? Ôi chao, quân sư, nhìn quân sư kìa!”
Tên binh
lính có dáng người nhỏ thó vừa mở miệng, lúc này, trên đầu đã trúng vài cái bốp.
“Nói nhảm!
Các ca đây chẳng lẽ không có mắt à? Thì rõ ràng là quân sư đó thôi.”
“Ngươi xem,
quân sư vừa giỏi trận pháp lại biết y thuật, bộ dạng lại tuấn tú lịch sự, đẹp
trai thật nha!”
“Chí phải
chí phải, đẹp như tiên nữ vậy đó!”
Lời vừa dứt,
tên lính nhỏ thó ban nãy lập tức bị bao vây, lại trúng thêm vài cú bốp bạo lực.
“Ngươi muốn
chết hả? Lại dám ngang nhiên khinh nhờn quân sư như vậy! Ngươi sao lại dám nói
quân sư giống nữ nhân?”
“May mà
quân sư đã đi xa rồi, bằng không, để cho quân sư nghe thấy, ta xem ngươi thê thảm
thế nào!”
“Đúng vậy!
Quân sư võ công lợi hại, lúc giết Bách Quỷ, ta đứng ngay bên cạnh. Máu tươi đầm
đìa, đầu văng loạn xạ, rất ghê gớm đó nha!”
“Phải
không?” Gã lính nhỏ thó vỗ vỗ ngực, “May mà quân sư đã đi xa, không nghe thấy.”
Đông Phương
Ngọc: “…”
Huynh đài,
ta quả thật đã đi xa, có điều, vẫn có thể nghe thấy. Còn vị đại ca kia, ta nhớ
là chỉ đâm Bách Quỷ một kiếm, làm sao mà lại thành “Máu tươi đầm đìa, đầu bay
loạn xạ” chứ?
Nàng lắc đầu,
bất đắc dĩ cười cười, nàng ra chiến trường lần này, thật đúng là đã cung cấp
không ít chuyện cho binh lính giải trí. Lúc trước không nhận ra, nàng còn có tố
chất làm ngôi sao đó nha.
Đang nghĩ
mông lung, nàng chợt nhìn thấy một con chiến mã đang chạy như bay đến. Tiếng vó
ngựa lọc cọc vang lên rõ ràng trong buổi sớm yên tĩnh. Tuấn mã cả người màu
đen, móng ngựa được làm bằng vàng. Lúc nó chạy, toát ra ánh vàng lấp lánh, rất
có khí thế. Trên lưng ngựa không phải tướng sĩ Thiên Hữu, mà là một gã to lớn mặc
trang phục của Bắc Minh. Người này phi ngựa chạy như điên, xông qua binh lính
tuần tra, phóng thẳng về phía lều trại của nguyên soái.
Đông Phương
Ngọc hơi hơi nheo mắt lại, gã Bắc Minh này, tại sao lại xông vào quân doanh
Thiên Hữu? Nhìn màu da và gương mặt của hắn, cũng không giống người Bắc Minh lắm,
không biết tại sao lại có điểm nhìn rất quen. Có điều, hắn dám xông vào như vậy,
e rằng phải chịu giáo huấn không ít.
Quả nhiên,
một mũi ám khí bay vụt ra, đánh trúng khớp chân trước của tuấn mã. Con ngựa bị
đau, ngã quỵ xuống. Tên to con lập tức phi thân nhảy xuống, công phu không tệ.
Hắn vững vàng đứng bên ngoài lều nguyên soái, lớn tiếng quát: “Bắc Minh tín sử
Hách Đạt! Phụng hoàng mệnh đến Thiên Hữu! Hai quân giao chiến, không chém tín sử,
đây chính là phong cách đãi khách của Thiên Hữu các ngươi sao?!” Khi nói chuyện,
hắn cố ý vận nội lực, giọng nói như chuông đồng, tựa hồ truyền khắp toàn bộ
quân doanh.
Sau khi Mộ
Dung Lạc Cẩn phóng ám khí trúng ngựa của tên kia, liền từ trong lều đi ra. Thấy
tên to con này nói như thế, hắn cũng không phản bác, chỉ mỉm cười tao nhã, lên
tiếng: “Trong quân doanh Thiên Hữu, nghiêm cấm phóng ngựa xông loạn. Ngươi là
khách, mà ngay cả một chút lễ nghĩa cơ bản như vậy cũng không có hay sao? Huống
chi, bản tướng quân chỉ đánh gãy một cái chân ngựa của Hách Đạt tín sử, chứ
chưa hề nói muốn chém muốn giết ngươi. Tín sử, ngươi không cần phải lo lắng
quá.” Thanh âm của hắn réo rắt êm dịu, âm lượng không cao, như thể đang nói
chuyện bình thường. Rõ ràng, so với tên Hách Đạt cố ý vận nội công kia, cao thượng
hơn không ít.
Binh lính
xung quanh nghe xong liền cười ầm một trận, “Phải a, người ta còn chưa nói muốn
giết ngươi, ngươi khẩn trương làm gì? Sợ chết đến vậy à?” Tên tín sử to cao kia
giận tím mặt, nhưng lại không có cách nào phản bác, chỉ có thể xấu hổ đứng bất
động tại chỗ.
Đông Phương
Ngọc cũng nhịn không được mà mỉm cười. Mộ Dung Lạc Cẩn thật đúng là âm hiểm,
chưa kể đến hậu phát chế nhân*, còn đánh gãy chân ngựa của người ta, kêu tên
này sau khi đưa tin xong rồi thì trở về kiểu gì?
(“Hậu phát
chế nhân”, nói một cách khác là “Lấy Tĩnh Chế Động” hoặc “Phòng Thủ Để Tiến
Công” có nghĩa là phải nhẫn nhục, chờ đợi thời cơ đến để đối phương bộc lộ khuyết
điểm. Khi ấy ta từ “Thụ Động” chuyển sang tấn công. Hoặc khi đối phương đang ở
thế khó khăn, vì một lý do nào đó mà bị dồn vào ngõ cụt thì chắc chắn đối
phương sẽ dốc hết toàn lực ra chống. Khi ấy là thời điểm mà chúng ta ra tay. Chỉ
cần một “Đòn” bén nhọn là chúng ta có thể “Chế Nhân”.)
Hách đạt xấu
hổ đến cực điểm, nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Không đôi co vớ vẩn với ngươi! Đây
là thư nghị hòa của Hách Liên hoàng tử cùng thiệp mời, mời nguyên soái và quân
sư các ngươi đến Bắc Minh nghị sự! Đừng sợ tới mức không dám tới đó!” Dứt lời,
hắn lấy từ trong lòng ra một phong bao thư da trâu ném về phía Mộ Dung Lạc Cẩn.
Mộ Dung Lạc
Cẩn thoải mái nhận lấy, không thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ thản nhiên nói với
gã tín sử: “Về nói cho hoàng tử nhà ngươi biết, Thiên Hữu ta nhất định đến! Có
điều, nguyên soái bận rộn sự vụ, không chắc là có thể đi.”
Hách đạt
nghe xong, cất giọng lạnh lùng, nói: “Như vậy thì đổi tướng quân! Nhưng còn tên
quân sư kia thì nhất định phải tới!” Hắn vốn định rống thêm hai câu, nhưng nghĩ
lại, dù gì đây cũng là địa bàn của người ta. Kẻ kia chỉ tùy tiện phóng một cái
ám khí thì tuấn mã của hắn đã bị thương. Sau khi cân nhắc một hồi, hắn không
dám làm càn, rút đao giết hắc mã của mình rồi giận dữ rời đi trong tiếng cười
vang của binh lính Thiên Hữu.
Biết phải lập
tức thảo luận chuyện này, Đông Phương Ngọc bước nhanh về phía lều nguyên soái,
trong lòng bất mãn. Tên Mộ Dung Lạc Cẩn đáng giận này, nguyên soái bận rộn sự vụ,
chẳng lẽ bản quân sư thì rất nhàn hạ sao?
Bộ dạng của
tên Hách Đạt kia dường như có thâm cừu đại hận gì đó với nàng, nhưng khi cẩn thận
suy xét thì lại không giống. Tên này võ công không cao, nếu thực sự có mối hận
gì, chắc hẳn đã sớm bị nàng giết từ lâu, nương tay cho kẻ thù vốn không phải
phong cách của nàng.
- Trong lều
nguyên soái -
Tần Tĩnh
cùng các vị tướng lĩnh đang ngồi vây quanh một chỗ, nhìn chằm chằm thư nghị hòa
và thiệp mời trên bàn.
Thư nghị
hòa thư có nội dung rất đơn giản, đại ý chính là, hai quốc giao chiến, chỉ có
dân chúng phải chịu khổ. Nay, dưới tình hình này, song phương chi bằng nghị
hòa, hóa thù thành bạn, còn cụ thể đình chiến như thế nào thì sẽ quyết định sau
khi nghị sự. Trên tấm thiệp mời đẹp đẽ còn ghi vài dòng khách khí, nói là mời
nguyên soái Tần Tĩnh cùng quân sư Đông Phương Ngọc đến Bắc Minh làm khách. Có
điều, do không biết thân phận của Đông Phương Ngọc đã thay đổi, nên trên thiệp
vẫn viết ba chữ “Dư Đông Phương”.
Ở cuối thiệp
còn đặc biệt ghi rõ, Dư quân sư dung mạo như tiên, Hách Liên hoàng tử cùng toàn
quân Bắc Minh vô cùng ngưỡng mộ. Do đó mới có ý mời quân sư đại giá quang lâm…
vv.
Phần kí tên
có dấu con ấn của Hách Liên Hồng, thời gian thương nghị là giờ dậu hôm nay.
Vô cùng ngưỡng
mộ? Đông Phương Ngọc xem thường một cái. Tên Hách Liên Hồng này thật đúng là,
cái gì cũng nói được. Chuyện toàn quân Bắc Minh ngưỡng mộ chắc chắn là không
có, e là chỉ có muốn rút gân róc da nàng cho hả giận mà thôi.