Lãnh Dật
Hàn nghe vậy, cười đắc ý, cũng không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Cổ Linh, tựa hồ
muốn khắc sâu hình ảnh của nàng vào máu, vào xương. Gương mặt đẹp như tranh vẽ
chậm rãi tiến tới gần Cổ Linh.
Cổ Linh bị
lạc trong ánh mắt thâm tình ấy, bất giác đỏ mặt, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Sau một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, nàng vừa mở mắt, đã thấy Lãnh Dật Hàn
đang trưng ra vẻ mặt cười như không cười nhìn nàng, trong ánh mắt là ý đùa cợt
và trêu tức khó che giấu.
Biết mình vừa
bị chọc ghẹo, Cổ Linh lập tức từ thẹn hóa giận, đỏ mặt giơ tay tấn công Lãnh Dật
Hàn. Lãnh Dật Hàn né cú đánh của nàng rồi bất ngờ cầm cổ tay nàng, nói: “Bây giờ
nương tử đã hiểu chưa?”
“Hiểu cái
gì?” Cổ Linh sửng sốt, “Chuyện này với chuyện ngươi biết đứa nhỏ là con ngươi
thì có liên quan gì?” Hoàn toàn chẳng dính dáng chút nào hết.
Nha đầu
này, chẳng phải ngày thường rất thông minh đó sao? Trong ánh mắt hàm chứa ý cười,
Lãnh Dật Hàn đáp: “Nha đầu ngốc, lúc nàng cùng cái tên Đông Phương Ngọc ở cạnh
nhau, cho tới bây giờ, chưa có khi nào đỏ mặt.” Dừng một chút, hắn nói tiếp:
“Nàng và hắn, thật ra căn bản không hề có quan hệ gì phải không?”
Cổ Linh ngẩn
ra, không phải chứ, lại bị người khác phát hiện dễ dàng như vậy? Quả thật, khi
nàng đứng trước mặt A Ngọc, mặt không hề đỏ. Biết rõ đã bị lòi đuôi, nhưng trên
mặt vẫn biển hiện vẻ không chịu thua, Cổ Linh hùng hổ nói: “Ai bảo là không có
quan hệ gì? Ta là sư tỷ của hắn, lại còn là quân sư phu nhân đó thôi!”
Lãnh Dật
Hàn lại lộ ra nụ cười nguy hiểm quyến rũ: “Phải không? ‘Hắn’ cũng làm thế này với
nàng sao?” Dứt lời, Lãnh Dật Hàn liền hôn lên đôi môi xinh xắn đỏ mọng trước mặt.
Hôn xong,
Lãnh Dật Hàn ôm chặt lấy Cổ Linh, đắc ý mở miệng: “‘Hắn’ cũng làm như vậy với
nàng à? Đúng không?” Âm cuối hắn cố tình kéo giọng thật dài, ngụ ý, nàng mà còn
nói thế thì ta sẽ hôn nàng nữa cho coi.
Cổ Linh
nghiêng đầu qua chỗ khác, không trả lời. Trong lòng thầm nghĩ, người này cũng
thật vô lại, lần nào cũng dùng chiêu này. Nhưng bực nhất là, nàng chẳng lần nào
chống đỡ được sức quyến rũ của hắn, thật là!
Lãnh Dật
Hàn nhìn bộ dạng thẹn thùng của Cổ Linh, tâm tình vui vẻ. Tiểu nha đầu này tuy
háo sắc, nhưng chỉ là nói mồm, chứ thực ra không phải là người bừa bãi. Đứa nhỏ,
đương nhiên là con của mình! Huống chi, Đông Phương Ngọc người này, tuy không
tiếp xúc nhiều là mấy, nhưng cũng có thể biết hắn không phải người dễ chọc. Người
như thế, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho tình địch của mình nghênh ngang ở
cùng một lều với thê tử? Dựa vào thủ đoạn hắn đã dùng để đối phó Bách Quỷ lão
nhân, nếu Cổ Linh và hắn thật sự có cái gì, chỉ sợ đã sớm đến tìm mình quyết đấu.
Nếu đổi lại
là ta, ai dám đụng tới nương tử, ta nhất định sẽ đem kẻ đó đi tra tấn, khiến
cho hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Trước mắt,
đến con cũng có rồi, phần thắng lại nắm thêm vài phần, Lãnh Dật Hàn thầm đắc ý,
quyết định phải nhanh tay rèn sắt khi còn nóng: “Nương tử, nàng cùng người ta về
Ma Cung được không? Nàng xem, chúng ta, đến con cũng đã có rồi…” Đúng vậy, con
của Lãnh Dật Hàn hắn, làm sao có thể lưu lạc bên ngoài?
Về Ma Cung?
Nghe thấy lời này, Cổ Linh lập tức tỉnh táo lại: “Không được, ta còn muốn suy
nghĩ thêm, không thể cứ về đơn giản như vậy.” Đùa gì thế? Cứ như vậy trở về, rõ
là quá lợi cho ngươi rồi? Bọn họ ngay từ lúc bắt đầu vốn dĩ đã là chuyện ngoài
ý muốn, ai có thể đoán trước kết quả rồi sẽ ra sao? Huống hồ, nàng cũng cần một
thân phận để ở lại bên cạnh A Ngọc, như vậy, mới có thể giúp A Ngọc báo thù.
Lãnh Dật
Hàn nhìn thần sắc kiên định của Cổ Linh, trong lòng biết không thể miễn cưỡng.
Haizzz, có đứa nhỏ này rồi, nương tử hẳn là có muốn cũng không chạy được. Tự an
ủi xong, Lãnh thiếu chủ cẩn thận mở miệng: “Nương tử, người ta biết nàng không
có hứng thú đối với cái tên hồ ly kia. Nhưng mà, nàng có thể cam đoan, về sau,
hắn sẽ không có ý gì với nàng chứ? Nương tử, nàng đừng rời xa ta nha ~” Dứt lời,
hắn đưa ánh mắt u oán nhìn Cổ Linh, như thể một chú cún nhỏ đáng yêu bị vứt bỏ,
đang cầu xin chủ nhân mình rằng: Chủ nhân, xin đừng bỏ rơi em ~
Cổ Linh nhịn
không được, khóe miệng khẽ cong lên, tên hồ ly? Hình như vị đại nhân trước mặt
ta thích hợp với biệt danh này hơn ấy chứ? Nghĩ vậy, nhưng đối diện với gương mặt
giả vờ đáng thương của Lãnh thiếu chủ, bản năng làm mẹ và sự háo sắc cùng nhau
trào ra, Cổ Linh liền dịu dàng trấn an hắn: “Yên tâm, A Ngọc chắc chắn là không
có chút tình ý gì với ta. Từ nhỏ đến lớn, ta trêu ghẹo hắn nhiều năm như vậy, hắn
luôn hoặc là không thèm để ý, hoặc là thấy mặt ta thì liền trốn đi.”
Cái gì?
Nương tử nhà mình trêu ghẹo Đông Phương Ngọc? Còn từ nhỏ đến lớn? Trong chốc
lát, sự cảnh báo về tình địch nguy hiểm Đông Phương Ngọc do hắn tự tưởng tượng
ra lại tăng lên theo cấp số nhân.
Nghĩ vậy,
Lãnh thiếu chủ lập tức mất bình tĩnh, quấn quít lấy Cổ Linh, bắt nàng thề độc,
tuyệt đối không được có gì đó với Đông Phương Ngọc. Nếu lỡ Đông Phương Ngọc có
ý gì với nàng, thì phải nhanh chóng giết chết hắn. Cổ Linh bị quấn lấy, không
còn cách nào khác, ánh mắt nàng chợt thay đổi một cái, nhẹ giọng nói: “A Ngọc hắn,
hắn không thích nữ nhân.”
Không thích
nữ nhân? Đoạn tụ? Lãnh thiếu chủ vừa mới yên lòng một chút, lại nghĩ tới vẻ đẹp
của mình, vội vàng khẩn trương nói: “‘Hắn’ thích nam nhân, vậy chẳng phải là rất
nguy hiểm cho người ta sao?”
Cổ Linh
“xì” một tiếng rồi nở nụ cười: “Yên tâm, A Ngọc không thích người đã có nương tử
như ngươi đâu.” Nếu không phải do A Ngọc cố ý tác hợp, ngươi làm sao có thể thuận
lợi ở lại trong quân doanh như vậy, lại còn được ở cùng một nơi với bổn cô
nương? Đương nhiên, lời này, nàng sẽ không nói cho Lãnh Dật Hàn, nhìn hắn ghen,
rất là thoải mái nha. Cổ Linh nghĩ đến đây, nụ cười tươi rói lại nở rộ.
Trong khi
Lãnh thiếu chủ đang lo lắng cho trinh tiết của mình, thì Đông Phương Ngọc đang
bưng chén thuốc đứng bên ngoài lều. Nàng hít thở sâu hai lần, rồi bình tĩnh ngẩng
đầu nhìn trời, cố gắng kìm nén cảm giác muốn đánh người, quyết đoán xoay lưng,
đi thẳng về lều trại của mình, vừa đi, vừa tự an ủi: Ừm, cũng đúng thôi, sư tỷ
đâu có nói sai, mình quả thật là không thích nữ nhân.
Tuy rằng,
cũng chưa từng biết thích nam nhân là thế nào…
Chưa kịp đi
vào lều, nàng chợt nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Mạc Ly: “Quân sư! Quân sư!”
Sau khi chạy như bay đến chỗ nàng, hắn không chờ nàng mở miệng, vội la lên:
“Quân sư, người đến xem thiếu gia nhà ta giúp với. Công tử sau khi cùng quân sư
uống rượu hôm qua thì tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Tửu lượng của công tử vốn rất
tốt, chưa từng bị say bao giờ. Lần này, công tử đã ngủ gần bốn canh giờ, chắc sẽ
không xảy ra chuyện gì chứ?
“Thật sao?
Vậy thì đi xem.”
- Trong lều
tướng quân -
Đông Phương
Ngọc nhìn gương mặt ngủ say của Mộ Dung Lạc Cẩn, thầm cảm thán trong lòng.
Khuôn mặt của người này khi ngủ thật đúng là đẹp nha. Đoạn, nàng đưa tay bắt mạch,
rồi thản nhiên nói: “Không có gì đáng lo, Mộ Dung tướng quân chỉ là uống quá
chén, ngủ thêm một lát thì sẽ tỉnh thôi.”
“Nhưng mà
quân sư,” Mạc Ly do dự một chút, nhưng vẫn quyết định hỏi rõ ràng, “Công tử nhà
ta chưa từng bị say. Lần này, chắc không phải là có vấn đề gì chứ?”
“Yên tâm,
công tử nhà ngươi chẳng qua là do uống cả vò Thiên Nhật Túy nên mới say đến vậy.”
Lại còn không phải say ư? Ngươi dám nghi ngờ y thuật của bổn cô nương? Còn dám
nói như vậy nữa, ta sẽ cho ngươi từ không có việc gì cũng thành có việc. Ngữ điệu
Đông Phương Ngọc nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra lại ẩn một tia bất mãn.
A? Thiên Nhật
Túy? Lại còn là cả vò? Chẳng trách mà công tử ngủ say như thế. Mạc Ly nghĩ
xong, ngượng ngùng nói: “Ra là vậy, đa tạ quân sư .”
“Ừm.” Đông
Phương Ngọc lạnh lùng “ừm” một tiếng xem như đáp lại rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Để Mạc Ly đứng
chôn chân tại chỗ với vẻ mặt rầu rĩ như thể cha mẹ chết. Xong rồi, xong rồi, ta
lỡ đắc tội quân sư rồi, chắc là sẽ không bị hắn ném độc đầy người đó chứ? Công
tử, người mau tỉnh lại đi, tiểu nhân là vì người nên mới đắc tội quân sư.
Có điều,
nói đi phải nói lại, công tử đã say thành như vậy, sao quân sư lại chẳng hề hấn
gì? Lúc rạng sáng lại còn có thể tự đi về.
Quên đi
quên đi, vẫn là chờ công tử tỉnh lại rồi tính sau. Haizzz, bây giờ đành làm tốt
nhiệm vụ thị vệ trước cái đã. Không biết mấy ngày tới đây số phận của mình sẽ
thê thảm thế nào đây…