Trưa đến,
những tia nắng ấm áp len lỏi vào căn lều. Trên giường, một người con gái đang
ngủ say dưới ánh vàng nhạt của nắng. Ngồi bên cạnh nàng, mỹ nam tử mặc áo đỏ,
lúc này, chân mày đang khẽ nhăn lại, nhìn nàng chăm chú không hề chớp mắt, ánh
mắt tràn đầy sự tự trách và lo lắng.
Linh nhi,
nàng tỉnh lại đi được không? Đều là do ta sai, ta không nên ăn bậy dấm chua rồi
mạnh tay với nàng như thế. Chỉ cần nàng tỉnh lại, nàng muốn trừng phạt ta thế
nào cũng được! Nàng mở mắt ra, liếc ta một cái, được không?
Lãnh Dật
Hàn nắm chặt tay Cổ Linh, trong lòng thầm cầu nguyện.
Bỗng nhiên,
người con gái đang nằm trên giường nhẹ nhàng động đậy, đôi mi run rẩy, hơi hơi
mở mắt ra. Nàng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp trước mặt, mơ màng mở miệng: “Di?
Dật?” Thanh âm của Cổ Linh có phần không tỉnh táo, tiếng nỉ non phát ra từ
trong tiềm thức.
Nghe giọng
điệu xưng hô vô cùng thân thiết của nàng, Lãnh Dật Hàn trong lòng vui vẻ. Hắn
nhanh chóng buông tay Cổ Linh, ngồi thẳng người, bày ra một bộ mặt lạnh, mơ hồ
toát ra khí thế của Ma Cung thiếu chủ, lạnh giọng mở miệng: “Tỉnh rồi à?”
Cổ Linh tỉnh
táo lại, nhíu nhíu mi, từ từ nhớ đến cảnh Lãnh Dật Hàn kéo người nàng, sau đó
nàng ngã xuống, dường như là ngã vào một vòng tay ấm áp rắn chắc. Ừm, chắc hẳn
hắn chính là người đã đỡ nàng. Chỉ có điều…
Người gây
ra họa cũng là hắn. Đang yên đang lành tự nhiên đi hại mình té xỉu, bây giờ thì
trưng cái bản mặt lạnh lùng ấy ra, cho ai xem không biết? Lại còn tỏ vẻ như đây
là lều của hắn nữa chứ?
Tuy rằng
giường của “Như Hoa cô nương” cũng đặt ở một góc lều…
“Thế nào?
Nàng không có gì muốn nói với ta sao?” Lãnh Dật Hàn bất mãn khi thấy Cổ Linh
dáo dác nhìn xung quanh, lại một lần lạnh giọng mở miệng, ngay cả lối tự xưng
yêu thích thường ngày của hắn là “Người ta” cũng được đổi thành “Ta”, đưa ánh mắt
nghiêm túc trịnh trọng nhìn Cổ Linh.
“Ngươi uống
nhầm thuốc phải không?” Cổ Linh trừng mắt, “Bổn cô nương còn chưa truy cứu lỗi
của ngươi. Ngươi hại ta ngất xỉu như thế, bây giờ lại còn nói vớ vẩn gì vậy hả?”
Không biết
tại sao Lãnh Dật Hàn đột nhiên đổi tính, Cổ Linh trong lòng buồn bực. Đồng thời,
căn cứ vào nguyên tắc không bao giờ chịu thua của mình, nàng hung hăng trừng mắt
nhìn Lãnh Dật Hàn, tựa hồ muốn nặn ra đóa hoa trên mặt hắn thật.
Lãnh Dật
Hàn bất chợt cười, nụ cười quyến rũ mà sặc mùi nguy hiểm. Đoạn, hắn lên tiếng:
“Nương tử, nàng không muốn biết vì sao nàng té xỉu ư?”
Cổ Linh ngẩn
ra. Đúng vậy, nàng mặc dù không thể so sánh với các đại cao thủ, nhưng nếu là với
người bình thường thì công phu của nàng vô cùng tốt. Tại sao lại có thể bị kéo
một cái thì liền té xỉu? Chắc không phải là…
Nguy rồi! Cổ
Linh hoảng hốt trong lòng, lẽ nào đã bị người này phát hiện? Tuy đang thầm bối
rối đến cực độ, nhưng trên mặt nàng vẫn là nụ cười sáng lạn: “Chuyện này thì có
gì khó? Y thuật của A Ngọc giỏi như vậy, ta tìm hắn hỏi là biết ngay.”
Biểu tình
biến hóa của Cổ Linh không qua khỏi ánh mắt Lãnh Dật Hàn. Hắn cố gắng áp chế sự
vui sướng và chờ mong trong lòng, bình tĩnh nói: “Không cần hỏi nữa, ngự y
Vương Bình đều nói cho ta biết cả rồi. Về phần quân sư, hắn còn đang bận nấu
thuốc cho nàng ở bên kia kìa.” Hừ, đến lúc này rồi mà còn muốn giả nai để chọc
tức ta? Tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng có hối hận nha.
Nha đầu
kia, khẳng định là đã ước định gì đó với tên Đông Phương Ngọc, cho nên, dù té xỉu
cũng không chịu nói cho hắn biết nguyên nhân. Đáng tiếc, nơi này vẫn còn có ngự
y. Tuy rằng cũng không lợi hại gì nhưng lấy ra để hù nha đầu nàng thì vẫn có thể.
Từ lúc hắn
vào quân doanh, liền lấy thân phận Như Hoa cô nương để được ở chung lều với Cổ
Linh. Mặc dù, trong lều có hai chiếc giường, nhưng mỗi tối hắn đều thừa dịp Cổ
Linh ngủ say, lén đến ôm nàng. Nha đầu này mấy ngày gần đây luôn ngủ li bì, buổi
sáng thức dậy còn buồn nôn khó chịu. Cho dù nàng cật lực che dấu, làm sao có thể
giấu giếm được người luôn ở bên và quan tâm nàng như hắn?
Huống hồ, hắn
đối với Cổ Linh cực kỳ yêu thương. Lúc ấy, tuy rằng hắn đang ghen tuông vô
cùng, nhưng cũng đã cố giảm lực đi rất nhiều. Hơn nữa, nha đầu kia cũng không
phải là một nữ nhân bình thường, sao lại có thể chỉ vì bị kéo một cái thì liền
ngất đi?
Lãnh Dật
Hàn không phải kẻ ngốc, không cần nghe Đông Phương Ngọc nói, chỉ cần nhìn vào
ánh mắt cũng biết người này nhất định sẽ không cho hắn biết sự thật. Bởi vậy, hắn
lặng lẽ đem tình hình của Cổ Linh đi hỏi Vương Bình ngự y. Lão ngự y sau khi
nghe xong liền vuốt râu, cười vui vẻ, nói: “Theo triệu chứng như vậy, quân sư
phu nhân hẳn là đã có thai.”
Những lời
này giống như sét đánh, khiến cho hắn sững sờ tại chỗ một hồi, trong đầu lặp đi
lặp lại hai chữ: “Có thai”. Sau đó, mặc cho Vương Bình căn dặn phải chú ý cái
gì, hắn ngay cả một chữ cũng không nhét vào tai, vội vã khinh công về lều, ngơ
ngác nắm lấy tay Cổ Linh vốn đã ngất xỉu hơn hai canh giờ, trong lòng hối hận
muốn chết. Nếu lỡ Cổ Linh có chuyện gì thì hắn thật sự chỉ có thể lấy cái chết
tạ tội.
Nhìn bộ dạng
của nha đầu kia, hẳn là thật sự có thai. Chính là, không hiểu sao, nàng còn
chưa muốn nói thật. Có điều, cũng không thành vấn đề. Lãnh Dật Hàn nhíu nhíu
mày, Lãnh thiếu chủ hắn tự khắc biết phải làm thế nào!
Nụ cười của
Cổ Linh lúc này tựa hồ đã đông cứng trên mặt, trong lòng không ngừng kêu rên.
Xong rồi, xong rồi, sao lại có thể tự nhiên té xỉu ở lều của Vương Bình ngự y
như vậy chứ? Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tỏ vẻ lạnh lùng của Lãnh Dật Hàn, nàng
ngượng ngùng mở miệng: “Chuyện này, ngươi biết không? Ta…” Cổ Linh nói năng lộn
xộn hai câu, không biết tại sao, đột nhiên trong lòng bỗng cảm thấy tức giận.
Bà cô đây lại chẳng nợ nần gì ngươi, dựa vào cái gì mà muốn ta phải ăn nói khép
nép như vậy? Lập tức, nàng một tay chống nạnh, giận dữ, nói: “Phải, đúng là ta
mang thai đấy, thì sao nào? Ngươi trưng ra cái vẻ mặt này làm gì? Ta cũng không
muốn, nhưng mà, ừm, ngươi…” Những lời còn lại của Cổ Linh bị nhấn chìm giữa hai
làn môi, chỉ còn thoát ra được một tiếng “Ưm”.
Nghe thấy Cổ
Linh chính mồm nói “Là ta mang thai”, Lãnh Dật Hàn trong lòng mừng như điên.
Nhưng, tiếp theo, chợt nghe nàng nói cái gì “Ta cũng không muốn”, hắn lập tức lửa
giận bốc lên. Ngươi cũng không muốn? Ngươi làm sao biết ta không thích con của
chúng ta? Ngươi làm sao có thể không thích nó? Nghĩ đến đây, không đợi Cổ Linh
nói xong, hắn liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ xinh của nàng, không cho nàng
chọc tức hắn thêm nữa. Hắn hung hăng liếm mút đôi môi nàng, dữ dội đến mức khiến
cho Cổ Linh thở không nổi mới buông ra.
Cổ Linh hồng
hộc thở từng ngụm, từng ngụm, mồ hôi lấm tâm trên gương mặt xinh xắn, đôi môi
sưng đỏ, giận dữ trừng mắt Lãnh Dật Hàn. Đáng tiếc, ánh mắt gợn nước trong suốt
của nàng, chẳng những không có uy lực nào mà ngược lại càng như liếc mắt đưa
tình.
Nhìn thấy vẻ
mặt tức giận của Cổ Linh, Lãnh Dật Hàn mở miệng nói: “Nàng rốt cụộc đã chịu thừa
nhận rồi? Được. Vậy giờ mau nói cho ta biết vì sao nàng muốn gạt ta? Nàng chán
ghét ta, chán ghét con của chúng ta đến thế sao?” Do vừa hôn xong, hơi thở của
hắn vẫn chưa bình thường lại. Hắn dùng giọng nói tràn đầy xót xa, ánh mắt đau
thương cùng tuyệt vọng nhìn Cổ Linh.
Bộ dáng này
của hắn lập tức làm cho tình yêu của Cổ Linh vỡ òa, chưa kịp suy nghĩ đã vội
vàng lên tiếng: “Không phải, ta không có chán ghét ngươi, ngươi đừng đau lòng
mà.”
“Vậy còn
con của chúng ta?” Lãnh Dật Hàn cố ý nói chậm lại, mắt rưng rưng lệ, bày ra tư
thế như thể “nếu ngươi không an ủi ta thì ta sẽ khóc cho ngươi xem”, khuôn mặt
lạnh lùng lúc đầu không biết đã biến đi đâu mất.
“Ta càng
không chán ghét con của chúng ta!” Cổ Linh không biết rằng đã trúng kế, lập tức
khai ra toàn bộ, “Ta chỉ là, không biết nên đối mặt như thế nào. Dù sao, đó
cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, ngươi lại còn trưng bộ mặt lạnh lùng
đó với ta, làm ta…” Nàng càng nói thanh âm càng thấp. Cuối cùng, không biết tại
sao lại đột nhiên buồn bã cúi đầu, không hề ngước lên nhìn Lãnh Dật Hàn.
Lãnh thiếu
chủ vẻ mặt hưng phấn, ôm nương tử vào lòng, dịu dàng an ủi: “Nương tử, nàng đừng
tức giận được không? Làm mặt lạnh là ta không đúng, nhưng mà, chỉ là, ta giận
nàng vì nàng gạt ta thôi. Nàng đừng nóng giận nữa, được không?”
Đây thật là
chuyện tốt ngoài ý muốn nha. Linh nhi, nàng có biết, ta vui mừng thế nào không?
Sau khi nhẹ
giọng an ủi một hồi, Lãnh Dật Hàn nhịn không được, hỏi: “Nương tử, đứa nhỏ có từ
lúc nào?” Tốt nhất không nên là lần đầu tiên. Lúc đó, nương tử trúng mị dược,
không tốt cho đứa nhỏ.
Vừa nghe lời
này, Cổ Linh nhịn không được, mặt hơi đỏ lên, chỉ tại lúc đó mình không cưỡng lại
được sức quyến rũ của hắn. Nghĩ đến đây, nàng xoay đầu sang một bên, nhẹ giọng
nói: “A Ngọc bắt mạch, nói là lần thứ hai.”
Hắc hắc,
Lãnh Dật Hàn đang thầm đắc ý trong lòng, đột nhiên lại nhớ tới Đông Phương Ngọc,
lên tiếng bằng giọng khó chịu: “Cái tên chết tiệt kia, nhất định không chịu nói
cho ta biết nàng có thai. May mà bản thiếu chủ thông minh, bằng không, e là còn
bị lừa dài dài!”
Đợi chút? A
Ngọc không nói cho hắn biết sao? Cổ Linh lập tức hiểu ra, giật mình chỉ tay vào
Lãnh Dật Hàn: “Ngươi nói cái gì? A Ngọc không nói cho ngươi? Vậy làm sao ngươi
biết đây là con của ngươi?”
Thảm, tự
nhiên khi không lại tự khai, thật đúng là muốn không có đường về nhà mà!