Sau khi trả
xong thù cũ, Cổ Linh cùng Lãnh Dật Hàn mang Hách Liên Ưng đang hấp hối quăng
vào trong rừng sâu, rồi tránh binh lính tuần tra, lặng lẽ về quân doanh.
Cổ Linh
trong lòng hưng phấn, báo thù xong quả thật rất thoải mái. Vật nàng mới chế tạo
hiệu quả khá tốt, chỉ là vẫn cần phải cải tiến thêm một chút. Nghĩ vậy, lập tức
bất chấp đã mệt mỏi cả đêm, nàng vội vàng đi tìm Đông Phương Ngọc, dẫn theo
Lãnh Dật Hàn đang sa sầm mặt bên cạnh.
Trái với sự
hưng phấn của Cổ Linh, “Như Hoa mỹ nhân” bây giờ, vẻ mặt u oán, trong lòng giận
dữ. Hắn đã phải rất vất vả mới xin được thuốc giải từ Cổ Linh, công lực khôi phục,
vốn định sau khi giáo huấn tên Hách Liên Ưng xong sẽ thừa lúc đêm không trăng,
bốn bề vắng lặng, mang nương tử lén lúc trở về đình viện của hắn. Thật không ngờ,
Cổ Linh cố ý đòi về, còn nói cái gì mà cả đêm không về, sẽ tổn hại danh dự.
Ban đầu,
khi Cổ Linh vừa dứt lời, Lãnh Dật Hàn liền quyến rũ cười, nói: “Nương tử, người
ta đã sớm là người của nàng. Nàng còn lo lắng vẩn vơ làm gì?” Nói xong, hắn chớp
chớp mắt, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên dòng chữ: Nương tử, trước mặt ta, nàng
thật sự không cần phải lo đến vấn đề danh dự.
Nào ngờ, Cổ
Linh lại xinh đẹp cười, đáp: “Ta nói là, làm tổn hại danh dự A Ngọc, hiểu
chưa?” Ngụ ý, cô nương ta là phụ nữ đã có chồng, cho dù không nghĩ cho mình,
cũng phải suy nghĩ cho phu quân.
Lời này của
Cổ Linh khiến cho Lãnh Dật Hàn tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc hơi nước, nhưng lại
không dám dùng vũ lực, đành phải ngậm ngùi từ bỏ “Ngày xuân cảnh đẹp” trong đầu,
ngoan ngoãn trở về.
Thật không
ngờ, vừa về đến nơi, Cổ Linh liền vội vã đi tìm Đông Phương Ngọc, còn làm ra vẻ
“một ngày không gặp như cách ba thu”, mặc kệ hắn ở bên cạnh ăn dấm chua đến phồng
má trợn mắt. Lãnh thiếu chủ trong lòng oán hận, thầm đem Đông Phương Ngọc nguyền
rủa một hồi. Tên này hôm qua mới đánh nhau kịch liệt với Bách Quỷ, ta cầu cho
ngươi bị thương đầy người! Hừ!
Lúc này,
Đông Phương Ngọc đang ở trong lều trại của Vương Bình thái y, tất bật bắt mạch,
viết đơn thuốc. Đoạn, nàng ngẩng đầu lên, nói: “Vương ngự y, tướng sĩ bị thương
trên chiến trường hôm qua đa phần là ngoại thương, sau khi cầm máu xong thì
không cần phải lo lắng nữa. Nhưng mà, thuốc cầm máu trong quân doanh lại không
nhiều lắm, có lẽ chỉ khoảng ngày mười lăm sẽ dùng hết.”
“Quân sư
nói đúng.” Vương Bình vuốt râu, vẻ mặt sầu lo, “Nhưng thuốc men tiếp viện nhất
thời không thể đến kịp, ta cũng đang không biết phải làm thế nào.”
“Mấy ngày
trước, ta thấy trên núi gần đây có thuốc cầm máu. Bây giờ có thể sai người hiểu
biết dược liệu đi tìm trước, nếu không có việc gì thì ta cũng sẽ lên núi hái
thêm.” Đông Phương Ngọc thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh, không nhìn ra được
suy nghĩ.
“Như thế
thì vất vả cho quân sư quá.” Vương Bình lên tiếng, “Vậy thì, mấy ngày này, trước
hết, ta sẽ dạy cho vài người nhận biết dược liệu…”
Vương Bình
chưa dứt lời, Cổ Linh đã vén rèm tiến vào, vừa thấy Đông Phương Ngọc, nàng hồ hởi
lên tiếng: “A Ngọc, việc lần này đặc biệt thuận lợi, chỉ là có vài thứ…” Đang
nói, nàng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: “A Ngọc, mặt nạ của ngươi đâu?
Sao lại…”
Nàng chỉ mới
vắng mặt có một ngày, A Ngọc thế nào mà ngay cả mặt nạ cũng không đeo? Chẳng lẽ
đã xảy ra chuyện gì? Nhìn tình hình này, chắc là A Ngọc vẫn khỏe đó chứ?
Đông Phương
Ngọc bình tĩnh đáp: “Bị hư rồi, không đeo nữa.” Ngữ khí bình thản như thể đang
nói “Hôm nay thời tiết đẹp, cho nên không mang ô”. Rồi, dừng một chút, nàng bổ
sung tiếp: “Tên cũng đổi lại rồi, bây giờ là Đông Phương Ngọc.”
Đúng là
phương thức trả lời điển hình của Đông Phương Ngọc. Cổ Linh nhún nhún vai, ra vẻ
thật ra cũng chẳng sao cả, nói: “Vậy thì đừng đeo nữa.” Khuôn mặt này xinh đẹp
hơn nhiều, nhìn cũng đã mắt.
Trong lòng
Lãnh Dật Hàn nổi sóng không ít, không phải vì chuyện thân phận của Đông Phương
Ngọc đã thay đổi. Tên là cái gì, chẳng có nghĩa lý gì cả, trên giang hồ, người
dùng tên giả, nhiều lắm. Điều làm hắn kinh ngạc chính là, khuôn mặt của Đông
Phương Ngọc, thật sự …
So với Lãnh
thiếu chủ xinh đẹp, khuôn mặt này, có thể nói là mỗi người mỗi vẻ. Hơn nữa, người
này chỉ lẳng lặng ngồi yên một chỗ như vậy, cũng đã có thể toát ra khí chất
thanh nhã bất phàm.
Nhìn vẻ mặt
hưng phấn của nương tử nhà mình, Lãnh thiếu chủ thầm kéo vang chuông cảnh báo cấp
mười hai trong đầu. Vốn dĩ, hắn luôn cho rằng, hắn cùng Cổ Linh có quan hệ rất
“mật thiết”. Hơn nữa, tiểu nha đầu này háo sắc như thế, dựa vào gương mặt đẹp
trai ngời ngời của hắn, sớm muộn gì cũng có thể chiếm được trái tim nàng.
Nhưng, hôm nay, tự nhiên lại xuất hiện một tình địch đẹp không kém, thử hỏi, hắn
sao có thể không gấp gáp trong lòng?
Nghĩ đến
đây, hắn lập tức nhỏ giọng, thì thầm nói: “Phu nhân, nàng không phải nói là
trong người không được khỏe sao? Nàng vẫn là nên đi về nghỉ ngơi trước đi.” Nói
xong, hắn nắm chặt tay Cổ Linh.
Đông Phương
Ngọc nhìn thái độ của hắn, nhịn không được cảm thấy buồn cười, nói: “Nếu phu
nhân không khỏe, thì bản quân sư sẽ bắt mạch cho nàng.” Nha đầu kia, chắc là cả
đêm lo báo thù, không thèm nghỉ ngơi. Thật là không có chút tự giác nào của người
sắp làm mẹ mà.
Dứt lời,
nàng kéo tay Cổ Linh qua, đầu ngón tay đặt lên, hơi hơi nhíu mày. Một lát sau,
nàng viết ra một đơn thuốc, đưa cho Lãnh Dật Hàn: “Phu nhân, thân thể của nàng
không có gì đáng lo. Như Hoa cô nương, ngươi theo đơn thuốc này mà nấu, uống ba
than là được rồi.”
Ánh mắt
Lãnh Dật Hàn bốc hỏa, giỏi cho Đông Phương Ngọc nhà ngươi, lại còn dám sai bản
thiếu chủ như nha hoàn! Trong lòng tức giận, nhưng hắn vẫn cười cười nhận đơn
thuốc. Chỉ là, nụ cười kia, nhìn thế nào cũng thấy méo xệch.
Cổ Linh thầm
cười trộm trong lòng, duyên dáng nói: “Người ta không muốn uống thuốc. A Ngọc,
chàng cho ta ăn mấy món như lần trước được không? Được không ~ ?” Cổ Linh vừa
nói vừa phe phẩy ống tay áo của Đông Phương Ngọc, bộ dạng hệt như một cô bé
đang nũng nịu. Đông Phương Ngọc không động đậy, dùng ánh mắt bình tĩnh nói cho
Cổ Linh biết: Miễn thương lượng!
Bên cạnh,
Lãnh Dật Hàn bây giờ thật sự nhìn không nổi nữa. Nha đầu chết tiệt kia! Ngày
thường nàng ta, nếu không phải trêu đùa mình, thì là cãi nhau, hoặc là khiến
cho lửa dục của hắn nổi lên rồi lẻn chuồn mất. Sao chưa từng thấy nàng nũng nịu
đáng yêu như vậy với hắn? Lập tức, hắn dùng sức kéo Cổ Linh lại, thanh âm trầm
giận, lên tiếng: “Lại đây!”
Cổ Linh ngẩn
ra, trừng mắt nhìn Lãnh Dật Hàn, định mở miệng nói thì đột nhiên cảm thấy đầu
váng mắt hoa, thân mình mềm nhũn, ngã xuống!