Sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu vào lầu
trúc. Bên ngoài, trong rừng cây, tiếng chim ríu rít kêu, chào đón một ngày tốt
đẹp.
Lầu trúc gồm hai tầng, diện tích không lớn nhưng bố trí vô
cùng tươi mát và tao nhã. Tất cả bàn ghế trong phòng đều được làm bằng trúc,
ngay cả chiếc màn trên giường cũng được thêu hình những bụi trúc.
Sau tấm màn, Cổ Linh khẽ động đậy đôi môi nhỏ nhắn, bực bội
nhíu mày vì tiếng ồn ào!
Cổ Linh có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chằm chằm, thật
sự rất khó chịu. Đám thủ hạ kia từ lúc nào mà dám to gan như vậy?
A, mà không đúng, rõ ràng là mình bị truy đuổi, sau đó trốn
vào ma cung rừng rậm, sau đó… Thác nước? Mĩ nam?
Sau đó thì sao nữa?
Cổ Linh lập tức tỉnh giấc, mở choàng mắt, không hề để ý thấy
người bên cạnh vừa vội vàng nhắm mắt lại.
Đau! Đây là cảm giác đầu tiên của Cổ Linh. Thật sự đau quá,
cả người đều đau, như thể nàng vừa từ trên núi ngã xuống rồi bị đá nghiến qua
nghiến lại vài lần vậy.
Cúi đầu nhìn xuống, xong rồi, xong rồi, mình ở trên giường tỉnh
lại, không mặc bất cứ thứ gì trên người, lại còn cảm giác đó… Thân là đại chủ
nhân của Sa Vũ lâu cộng thêm đã từng lăn lộn khắp nơi, chẳng cần nghĩ cũng biết
đã xảy ra chuyện gì. Xong rồi, Cổ Linh rên trong lòng.Thanh danh của ta vậy là
bị hủy hoại, ta nhất định phải làm cho tên khốn thâm hiểm Hách Liên Ưng phải trả
giá đắt!
Cổ Linh nhanh chóng vạch ra phương án trả thù, đáy mắt ánh
lên sự lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nhưng đây là ma cung rừng rậm phải không? Ông trời phù hộ,
trăm ngàn lần đừng cho ta bị tên khốn Hách Liên Ưng đó làm nhục.
Cái đầu ngốc này, ngươi đúng là đần độn hết sức, nãy giờ lâu
như vậy mới nhớ đến chuyện nhìn xem người cùng mình ái ân là ai. Cổ Linh tự trấn
an bản thân một chút rồi cẩn thận xoay đầu qua…
Hô, may quá, không phải.
Nàng vừa định gọi “Ca” thì liền muốn ngừng thở, dường như có
thể nghe được tiếng hét ai oán trong lòng mình…
Ông trời ơi, sao ông lại nhẫn tâm với con đến thế ?
Ta chỉ là bình thường hay đùa giỡn mĩ nam, tuy có đùa dai một
chút nhưng cũng không vi phạm pháp luật, không giết người phóng hỏa. Chuyện bức
ép dân nữ ta lại càng không phạm phải, tại sao… Tại sao ông lại khiến ta lâm
vào cảnh này?
Bi kịch, thật là bi kịch mà!
Cổ Linh như muốn phát điên, sợ đến mức không nói lên lời,
các ngón tay đều run run.
Đơn giản là, đang nằm trên giường, ngoại trừ nàng, còn có…
còn có, một cô nương!
Cô nương kia có gương mặt như tranh vẽ, xinh đẹp bất phàm.
Làn da trắng nõn, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy được. Chiếc cổ thon
dài, trên vai còn sót lại không ít dấu vết ân ái.
Như cảm giác được có người đang nhìn mình chăm chú, “cô
nương nho nhỏ” khẽ cử động, nhẹ nhàng ừ một tiếng thỏa mãn.
Giọng “nàng” làm cho Cổ Linh khóc không ra nước mắt, trái
tim nhỏ run rẩy không ngừng. Xong rồi xong rồi, xong thật rồi, tuy là mình hôm
qua trúng độc mất ý thức nhưng làm sao lại có thể… Có thể đến mức này, lại gây
ra chuyện cầm thú với cô nương xinh đẹp kia? Chẳng trách tại sao mình lại có cảm
giác mơ hồ về một người nửa nam nửa nữ.
Xem ra “cô nương” kia còn chưa tỉnh, hình như đang mơ thấy
tình lang, biểu cảm đó, hẳn là một cô nương vừa mới kết hôn. Hay là mình chạy
trốn ? Không ổn lắm. Vị “cô nương” này phải làm sao bây giờ? Nếu mình không
khéo, không chừng “nàng” ấy tỉnh dậy lại muốn tự sát thì nguy.
Hay là ra ngoài tìm một nam nhân khác thay thế? Bản thân
mình vốn đã từng thấy không ít chuyện kì quái, vậy mà vẫn còn bị sốc. Nếu đổi lại
là một cô nương bình thường thì không sợ đến ngất đi mới là lạ.
Cổ Linh cầu nguyện trong lòng, cô nương à, ngươi trăm ngàn lần
đừng trách ta, ta thật sự không cố ý, ta có thể thề với trời!
Ai da, tuy ta đã từng thề rất nhiều lần nhưng lần này tuyệt
đối là chân thành nhất.
Hai nữ nhân, nghĩ đến là muốn nổi da gà, nhưng cố tình hay
không thì vẫn là do mình chủ động… Cổ Linh cảm thấy không một từ ngữ nào có thể
diễn tả cảm giác thê thảm của nàng lúc này. Nàng vừa nghĩ, vừa lê cái thân thể
đau nhức đến mép giường.
“Cô nương” kia chậm rãi mở mắt.
Thật là một đôi mắt khiến người ta hồn xiêu phách lạc, hoa
nhường nguyệt thẹn. Cổ Linh vừa mới ổn định thần trí không lâu, bây giờ lại như
muốn khóc. Ông trời ơi, sao lại đùa giỡn ta như vậy, đến một cơ hội cứu vãn
cũng nhẫn tâm cướp mất ?
“Cô nương” kia không động đậy, mở to đôi mắt đẹp mê hồn nhìn
Cổ Linh đang run rẩy. Cố lấy lại tinh thần, trong đầu Cổ Linh hiện lên vô số những
câu hỏi thăm ân cần nhưng rốt cục lại sợ hãi nói: “Cô nương” Chỉ hai chữ đơn giản
nhưng dường như khiến nàng phải tổn hao không ít khí lực. “Ngươi, không sao chứ
?”
Không sao cái đầu ngươi á? Có thể không sao được sao? Cổ
Linh trong lòng tự mắng mình dối trá. Trời có thể chứng giám nàng hối hận chuyện
đêm qua như thế nào.
Đang có ý đồ tạo nên bầu không khí ái ân lãng mạn, Lãnh Dật
Hàn nghe được hai chữ “Cô nương” thì biến sắc, không nói nên lời.
Câu mở đầu gì mà kì quái thế này! Nhưng cảnh tượng như vậy,
địa điểm vậy, nghĩ thế nào cũng không ra lí do tại sao nàng ta lại có thể thốt
lên một câu như thế.
“Cô nương”? Tốt, đêm qua người ngươi quyến rũ là ta, cũng
chính ngươi nằng nặc gọi ta “mĩ nam”, nay tự nhiên lại biến thành “Cô nương”?
Ngươi đã quên hôm qua làm những gì với ta sao? Được, ngươi đã không nhớ thì ta
sẽ khiến cho ngươi nhớ lại.
Lãnh Dật Hàn nở nụ cười nguy hiểm, nhưng trong mắt Cổ Linh lại
hoàn toàn là ý khác. Cô nương này có thể tiếp nhận dễ dàng như thế, lại còn mỉm
cười với mình như vậy, không hay rồi.
Đang muốn trốn lại bị túm gáy.
Cổ Linh bất đắc dĩ, cố nặn ra một nụ cười mếu máo: “Cô nương
này, chuyện đó, không phải ta cố ý. Ta bị trúng mị dược, ý thức không minh mẫn.
Chuyện này, ngươi xem, chúng ta đều là người bị hại, ta…”
Lãnh Dật Hàn tối sầm mặt. Tiểu nha đầu này rốt cuộc là nghĩ
thế nào mà lại có cái ý tưởng kì quái đó? Hai cô nương? Hai nam nhân còn tạm chấp
nhận được! Nghe kiểu gì cũng muốn phát hỏa!
“Nương tử, ngươi nói cái gì vậy?” Lãnh Dật Hàn nhẹ giọng, tiếng
nói trầm thấp còn có chút khàn khàn.
Nương tử? Kiểu xưng hô này, giọng nói này… Cổ Linh nghe
xong, cứng ngắc mở miệng: “Ngươi, là nam? ”
Lãnh Dật Hàn nổi giận. Còn chuyện gì đáng giận hơn là người
cùng mình ân ái cả đêm qua, buổi sáng tỉnh dậy lại hỏi mình có phải là nam nhân
không.
“Ngươi nói xem?” Từng chữ từng chữ rõ ràng được nói ra, còn
có chút nghiến răng.
Cổ Linh lập tức tỉnh táo, vui như chết đi sống lại. Thì ra
đó là một nam nhân! Nhưng mà dù sao cũng phải xác nhận lại đã.
Nàng liền đưa tay sờ soạng ngực nam nhân kia, phẳng lì !
Nàng nhìn xuống, dưới chăn là quần áo. Lại nhìn lên người
này, rõ ràng là đang tức giận vì câu nàng vừa hỏi.
Cổ Linh lập tức thở phào nhẹ nhõm, báo hại người ta sợ muốn
chết nãy giờ.
Tâm tình vui vẻ, Cổ Linh hồ hởi nói: “Ngại quá, mĩ nam, lúc
nãy ta suýt nữa đã nhầm ngươi là một cô nương, thật là ngại quá.”
Lãnh Dật Hàn nghe vậy, trong lòng một nửa nguôi giận, lên tiếng
hỏi: “Nương tử, ngươi có hài lòng với diện mạo của ta không?” Nói xong, hắn còn
ra vẻ thẹn thùng cúi đầu, lén nhìn Cổ Linh một cái.