Cổ Linh cắm đầu chạy vào mê cung rừng rậm, rốt cuộc cũng thoát
khỏi bọn người của Hách Liên Ưng. Nàng thở dài nhẹ nhõm trong lòng một cái.
Nhưng khổ nỗi, Mê Điệt Đào Hương càng lúc càng phát tác. Cổ Linh cắn răng, lấy
thanh chủy thủ tự chém tay mình. Trong lòng thầm mắng, các thứ tình dược này bất
kể tên gọi là gì thì đều giống như nhau, đều khiến cho người ta cảm thấy nóng
như lửa đốt, chỉ muốn cởi hết quần áo.
Nàng trong lòng cực kỳ lo lắng. Nếu bây giờ có phát ra tín
hiệu thì cũng khó có người đến cứu. Làm gì có ai dám xông vào ma cung rừng rậm
này, làm sao bây giờ?
Tuy là cô nương ta đã từng trêu ghẹo vô số mĩ nam nhưng cũng
không đến nỗi bắt ta phải ở giữa rừng trao thân cho một tên nào đó chứ?
Huống chi trong ma cung rừng rậm thế này, nếu không phải là
phường sơn tặc thì chỉ còn…dã thú.
Cổ Linh rùng mình một cái, quả nhiên trúng độc ngay cả đầu
óc cũng không còn minh mẫn. Cổ Linh lắc lắc đầu, cố xóa tan những suy nghĩ kinh
khủng lúc nãy, yên lặng lắng nghe. Cách đó không xa hình như có tiếng nước, do
dự một chút, nàng lần theo tiếng nước hướng về phía rừng sâu mà đi.
Điều khiến cho Cổ Linh e ngại nhất ở ma cung rừng rậm này đó
là Khu Ma sơn ở dưới chân núi. Khu Ma sơn chính là khu vực mê cung kì bí, luôn
tạo cho người ta cảm giác lành lạnh, rợn da gà. Nơi đây còn có tin đồn về loài
thủy quái ăn thịt người, lại càng khiến cho không khí thêm kinh dị.
Người có thể tạo nên tất cả những điều này, đích thị là Ma
cung cung chủ.
Ngọn núi này trước kia có tên là Bạch Hổ sơn. Sau do Ma cung
kế thừa, cảm thấy cái tên cũ không thích hợp nên đổi thành Khu Ma sơn.
Thật ra Ma cung không phải là tà ma ngoại đạo, chỉ là làm việc
cổ quái, ý tưởng khác người một chút. Nhưng trong mắt người giang hồ, ma cung
là một thứ gì đó quỷ dị, ma quái. Bởi vậy, họ luôn cố tránh xa. Điều này càng
khiến cho người đời sợ hãi Ma cung, còn cho là nếu đắc tội người của Ma cung
thì sẽ rất thê thảm, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không yên. Buồn
cười nhất là, người thật sự bị Ma cung xử lí không có bao nhiêu nhưng qua miệng
lưỡi thiên hạ cũng đủ làm cho người ta sợ Ma cung phát khiếp.
Ma cung rừng rậm này ngoài phòng tuyến bên ngoài còn cố ý
nuôi thả không ít độc vật. Cổ Linh vốn không tinh thông về các loại độc vật nên
có thể vẫn bình an thế này hoàn toàn là nhờ thuốc giải của hai sư muội mà nàng
mang theo trong người.
Tiếng nước càng lúc càng gần, hình như là thác nước. Cổ Linh
dùng sức cắn môi dưới để giữ ý thức. Không tính toán gì nữa, nàng quyết định
ngâm mình dưới nước một đêm, mặc kệ ra sao thì ra.
Rốt cuộc cũng đến nơi! Cổ Linh lập tức xuống ngựa, lảo đảo
đi về phía bờ hồ, mơ mơ màng màng nhìn xuống hồ, liền đông cứng tại chỗ.
Sao lại…đêm khuya giữa rừng rậm, sao lại có mĩ nam thế này?
Bên dưới thác nước, một nam tử đang đứng trong hồ, nửa người
dựa vào một tảng đá lớn, hình như là đang tắm rửa. Gương mặt đẹp như tranh nhìn
người đứng trên hồ, ánh mắt thầm biểu lộ ý cười.
Cổ Linh còn đang đông cứng, làm sao lại có người tắm rửa ở
nơi cùng cốc này? Hơn nữa còn là một đại mĩ nam như vậy. Tướng mạo kia ở dưới
ánh trăng khiến người nhìn thấy bất giác tưởng như lạc vào cõi tiên. Vẻ đẹp thật
bất phàm, nếu hắn không lộ nửa người trên, hẳn đã bị nhận lầm là nữ. Còn dáng
người kia, chậc chậc, một giọt nước mưa theo khuôn ngực gầy gò chảy xuống, gợi
cảm mê hồn. Vẻ đẹp nửa tiên nửa yêu làm cho Cổ Linh ngây ngất đến nỗi không động
đậy nổi.
Lẽ nào là ảo giác? Cổ Linh tự đánh mình một cái, làm sao lại
có chuyện một mĩ nam như thế xuất hiện ở nơi này? Không phải là do trúng độc
nên sinh ảo giác đó chứ?
Nhưng mà nếu là ảo giác thì phải là một sư huynh thân hình
cơ bắp chứ, sao có thể mơ thấy loại đàn ông nửa nam nửa nữ thế này?
Cổ Linh còn đang mơ hồ thì nam tử kia đã mặc xong quần áo,
cười khanh khách đi đến trước mặt nàng, lên tiếng bằng giọng vui vẻ: “Nha đầu,
ra là ngươi, mấy năm không gặp, ngươi càng ngày càng đẹp đấy.”
Cổ Linh yên lặng không đáp, nàng hiện tại đang mỗi lúc một mất
đi ý thức. Ánh mắt mơ màng, dường như muốn nhào người tới phía trước.
Đáng chết! Cổ Linh thầm mắng, mĩ nam này lại còn muốn đưa
tay vuốt ve mặt mình, vừa cười vừa nói yêu mị. Thôi, mặc kệ hắn là ảo hay thật,
bà đây hiện không kiềm chế nổi nữa rồi, mĩ nam lại càng phải tóm lấy! Chính
ngươi tự dẫn xác tới, đừng trách ta thủ đoạn độc ác !
Quyết định xong, Cổ Linh liền không chút do dự đưa tay vuốt
ve gương mặt mĩ nam kia.
A, da hắn vừa lạnh vừa mịn, cảm giác chạm vào thật thoải
mái. Cổ Linh mất tự chủ, không nhận ra người đối diện thật ra là người nàng
quen biết.
Nam tử nhìn nàng, nhận ra Cổ Linh có chút kì lạ. Hai má ửng
hồng, nhiệt độ cơ thể rất cao, chưa tới gần đã cảm nhận được. Vết thương trên
cánh tay còn đang rỉ máu. Lúc tiểu nha đầu mơ mơ màng màng định giở trò, liền bị
hắn lập tức ôm vào trong ngực, nói bằng giọng khàn khàn: “Đừng nhúc nhích,
ngươi còn cử động nữa thì sẽ xảy ra chuyện đấy.” Lời nói tuy ôn nhu nhưng trong
ánh mắt hắn lại hiện lên một chút tàn khốc. Rốt cuộc kẻ nào đã hạ độc, làm cho
nàng phải tự khiến mình bị thương như vậy? Tốt nhất đừng để ta biết ngươi là
ai, bằng không ta nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi vị thủ đoạn của Ma cung.
Cổ Linh bị ôm chặt, cảm thấy khó chịu, liền xoay qua xoay lại.
Đôi mắt ngận nước đã mất hẳn ý thức, miệng anh đào xinh xắn khẽ rên hừ hừ. Lãnh
Dật Hàn nhìn nàng, trong lòng khẽ rung động. Tiểu nha đầu có lẽ là đã trúng phải
Mê Điệt Đào Hương cực mạnh, muốn giải được thì phải trải qua một quá trình đau
đớn vô cùng.
Nếu để cho nàng chịu cảnh đau đớn như vậy, thà rằng tự lấy bản
thân mình làm thuốc giải.
Hắn cúi đầu nhìn giai nhân trong lòng, hỏi: “Nha đầu, nói
cho ta biết, người ngươi đang ôm là ai?”
Tên này, rõ ràng là ngươi đang ôm ta mà?
“… Ừm, mĩ nam…” Cổ Linh dùng sức trợn mắt, cố nặn ra hai chữ.
Lãnh Dật Hàn cau mày, nha đầu này, tính tình chẳng thay đổi
chút nào!
Mình đã quyết định vì nàng giải độc thì nhất định phải cho
nàng biết mình là ai, chứ không phải là một mĩ nam tùy tiện nào đó. Vì thế, hắn
kiên nhẫn dụ dỗ: “Ngoan, gọi ta là Dật, ta sẽ khiến cho ngươi hết khó chịu, được
không?”
Cổ Linh lúc này không khác nào một chú dê nhỏ lạc đường,
không cần biết người kia là ác ma ngụy trang, làn môi đỏ mọng khẽ nói bằng chút
sức lực cuối cùng: “Dật…”
Lãnh Dật Hàn nghe được liền nở nụ cười quyến rũ mà ngay cả
ánh trăng cũng không sánh bằng. Hắn ôm lấy Cổ Linh, khàn khàn nói, giọng vô
cùng cưng chiều: “Tiểu nha đầu, ta sẽ không cùng nàng ở chỗ này.”
Ngắm nhìn tiểu nha đầu đang giãy giụa khó chịu, hắn ôm chặt
nàng hướng về phía rừng trúc phi thân mà đi.