Tuyệt Sắc Quân Sư

Chương 42: Chương 42: Chết không nhắm mắt




Gặp biến cố, ánh mắt Đông Phương Ngọc lại càng trở nên bình tĩnh. Nàng không chút do dự rút ra ba chiếc dao mỏng, ném về phía Hách Liên Hồng. Đoạn, không thèm liếc nhìn hắn, nàng nhanh chóng lấy khăn tay lau đi chất lỏng trên mặt. Đập vào mắt nàng lúc này, chính là màu mực đen quen thuộc.

Đông Phương Ngọc chậm rãi cười ha ha. Quả nhiên là mực Thiên Tằng, còn có bỏ thêm độc rắn trộn lẫn cùng các loại độc khác nữa. Mực Thiên Tằng vốn được lấy từ túi mật của loài mực dưới biển sâu, hợp cùng mấy chục loại dược liệu kì lạ, cộng thêm máu cáo trắng mới có thể luyện thành. Các bước chế tạo tuy khó khăn, phức tạp nhưng ngoài khó tẩy rửa ra thì loại mực này chẳng còn tác dụng gì khác.

Nhớ ngày đó, vì không muốn học thêu thùa mà nàng đã lén gạt mẫu thân xinh đẹp của mình, bỏ bao nhiêu công sức vất vả mới chế ra được thứ này. Đơn giản, chỉ vì nó có thể in hình lên quần áo, vừa nhanh vừa tiện. Thật không nghĩ rằng, lại có cơ hội dùng nó để vẽ lên mặt tên Bách Quỷ, khiến cho hắn phải thụt đầu không dám lộ diện.

Lúc nãy, trước khi chết, Bách Quỷ ném ra thứ này, là muốn ăn miếng trả miếng sao? Đông Phương Ngọc lạnh lùng cười, có lẽ hắn đã nghiên cứu ra loại mực này từ hình vẽ trên mặt, lại còn thêm độc vào. Quả nhiên là bản chất của Bách Quỷ, nham hiểm giả dối. Hiện tại, trên chiếc khăn trắng, chỗ nàng vừa lau, đang có dấu vết bị ăn mòn xuất hiện. Mặt nàng cũng có chút cảm giác đau đớn, hẳn là mặt nạ bị phá hư rồi.

Lúc ở bờ sông Hắc Thủy, vì tránh bị đuổi giết, nàng đã đội mặt nạ thiếu niên này. Vốn nàng chỉ muốn che giấu tung tích, thật không ngờ, hôm nay, nó lại có thể giúp nàng một chuyện lớn như vậy.

Đông Phương Ngọc liếc nhìn Bách Quỷ lão nhân một cái, khinh thường nói: “Muốn dùng cái này để khiến cho ta phải thê thảm hơn ngươi gấp trăm lần? E là, ngươi thật sự phải chết không nhắm mắt rồi.” Dứt lời, nàng lấy ra một cái bình sứ nhỏ từ trong ngực rồi đổ một chút thuốc màu trắng lên tay, bôi lên gò má. Một hồi sau, nàng chậm rãi bóc chiếc mặt nạ hoàn mỹ trên mặt ra.

Bách Quỷ lão nhân lúc này, đang cố gắng dùng hơi sức cuối cùng để nhìn gương mặt kẻ thù bị tàn phá. Hắn thấy trên mặt Đông Phương Ngọc có vết màu đen xuất hiện và dần loang ra nhanh chóng thì liền nhịn không được mà vui sướng trong lòng. Nào ngờ, thiếu niên kia đưa ánh mắt giễu cợt, còn có một tia thông cảm, nhìn hắn. Sau đó, nàng gỡ mặt nạ ra, để lộ gương mặt thật…

“Phụt!” Dưới cơn giận vô cùng, trước khi chết, Bách Quỷ lại phun ra một miệng máu tươi, đôi mắt trợn trừng, tràn đầy tia không cam lòng và oán hận.

Đông Phương Ngọc vẫn lo lắng, nàng rút cây dao găm ra, hung hăng chém một đao vào cổ Bách Quỷ. Đáng kiếp, ai bảo ngươi đã sắp chết rồi mà còn muốn ám sát bổn cô nương, thiếu chút nữa là khiến dung mạo ta bị hủy hoại. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi chết không nhắm mắt là đúng lắm.

Cất nước thuốc và dao găm xong, Đông Phương Ngọc còn chưa kịp xoay người, đã nghe thấy thanh âm run rẩy từ đằng sau vang lên: “Đông Phương?”

Bình tĩnh xoay người lại, Đông Phương Ngọc thản nhiên nhìn người dù ở trên chiến trường vẫn tao nhã cao quý trước mặt mình, lên tiếng hỏi: “Mộ Dung tướng quân, có việc gì?”

Có việc gì? Hỏi thừa, đương nhiên là có việc! Ngữ khí cực kì bình tĩnh này của nàng khiến cho Mộ Dung Lạc Cẩn nén không được lửa giận. Lúc nãy, khi Đông Phương Ngọc bị Hách Liên Hồng lén phóng ám khí, tiếp theo thì bị Bách Quỷ lão nhân dùng cái gì đó đánh trúng, hắn ở xa, vội vàng đến độ hai mắt đều đỏ lên, một kiếm chém ngã ba cảm tử quân, dùng tốc độ cao nhất để phi tới bên Đông Phương Ngọc. Không ngờ, vừa đến nơi, lại nhìn thấy chuyện giật mình thế này, Đông Phương đang chậm rãi kéo chiếc mặt nạ da trên mặt xuống!

Gương mặt đằng sau mặt nạ kia, khiến cho hắn nhịn không được mà ngẩn ngơ, quên mất ở trên chiến trường này, chỉ cần một chút sơ ý thì liền có thể mất mạng. Gương mặt này, ngũ quan đẹp đẽ, nước da trắng nõn, chiếc mũi tinh xảo, môi anh đào nhỏ nhắn. Chỉ duy nhất một thứ không thay đổi, chính là ánh mắt thăm thẳm như đầm sâu kia. Nàng mặc một thân áo dài trắng, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng, hợp cùng khuôn mặt như thế, quả là…

Hoàn mỹ!

Đúng vậy, chính là hoàn mỹ, tựa hồ tiên nhân vô tình lạc trên chiến trường, đang vội vã muốn rời đi.

Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nào là, nàng có bị thương hay không, mặt nạ trên mặt là như thế nào. Hắn còn muốn hỏi nàng rốt cuộc là ai, có phải là quân sư Thiên Hữu, vừa ôn hòa lại vừa lãnh đạm thường ngày không. Hắn đang muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng khi nhìn thấy nàng dùng dao chém vào cổ Bách Quỷ, nghĩ rằng có lẽ nàng không sao. Tâm trạng dần bình tĩnh lại, rốt cuộc, bao nhiêu thứ trong đầu lại chỉ có thể thốt lên hai chữ: “Đông Phương?”, giọng điệu hàm chứa chút run rẩy khó giấu.

Nàng không có việc gì, đúng vậy, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi. Bất kể nàng rốt cuộc là ai, từ đâu tới, chỉ cần không có việc gì, là tốt rồi.

Nhưng mà, nàng đúng là vô lương tâm, mình vì nàng mà lo lắng như thế, lo lắng muốn chết đi được, vội vã phi thân đến bên nàng, nàng lại có thể bình tĩnh hỏi: Có việc gì? Thật khiến cho người ta tức điên. Mộ Dung Lạc Cẩn suy nghĩ một hồi, không nói lời nào, chỉ là khuôn mặt tuấn tú tựa hồ càng lúc càng xám xịt.

Đông Phương Ngọc lúc này, khí lạnh quanh người đã dần dần tiêu tan hết. Nàng lại khôi phục bộ dáng quân sư ôn hòa nhưng lạnh lùng thường ngày, nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn. Nàng biết hắn bị nàng chọc giận, nhưng mà, ai bảo hắn, tự nhiên chưa gì đã vội vã chạy tới? Hắn tới chậm một chút thì ít nhất nàng đã có thể nghĩ cách để đeo mặt nạ lại, thật là. Nghĩ vậy, nàng cũng không thèm mở miệng, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.

Lại nói tới Hách Liên Hồng bên kia, hắn tuy tránh thoát được hai chiếc dao của nàng, nhưng lại bị chiếc cuối cùng đâm vào ngực phải, ba phần thấu thịt. Thấy Bách Quỷ đã chết, Thiên Sát trận bị phá, binh lính Bắc Minh chết hơn phân nửa, hắn thầm biết không thể tiếp tục cuộc chiến, bèn sai người thổi vang sừng trâu, nhanh chóng lui binh. Có tướng lãnh vội vàng chạy đến, thì thầm vào tai hắn gì đó, mơ hồ nghe được có liên quan đến đại hoàng tử. Hách Liên Hồng nhăn mặt, nhưng không thèm để ý tới, thẳng thừng dẫn binh, giục ngựa mà đi. Các tướng lãnh cũng lần lượt đi theo.

Thấy quân địch thua chạy, Tần Tĩnh cũng không đuổi theo. Dù sao, tuy rằng Thiên Hữu đại thắng, nhưng tổn thất cực kì nghiêm trọng. Chỉ là, hắn nhịn không được mà trong lòng phấn chấn, vận nội lực cất cao giọng, nói: “Các tướng sĩ, chúng ta thắng rồi! Mau thu binh, về doanh trại!”

Tiếng hoan hô vang lên một hồi, các tướng sĩ tuy mỏi mệt nhưng vẫn hân hoan. Chỉ riêng Mộ Dung Lạc Cẩn lúc này, lại tựa hồ mắt điếc tai ngơ, sắc mặt vẫn hằm hằm, chằm chằm nhìn Đông Phương Ngọc, tỏ thái độ: nếu nàng không mở miệng, ta sẽ không động đậy.

Đông Phương Ngọc thầm nhíu mày, người này trước giờ luôn bình tĩnh, bộ dạng như nắm tất cả mọi chuyện trong tay. Sa trường đẫm máu thậm chí vẫn không thể khiến cho hắn phải chật vật, ngược lại còn tăng thêm vài phần khí khái. Thế mà vào lúc này, sao hắn lại có thể ngây thơ như vậy?

Quên đi. Dù sao, chuyện hắn bất chấp mọi thứ mà vội vã chạy đến bên nàng, quả thật là xuất phát từ lòng lo lắng. Do đó, nàng không cần chấp nhặt với hắn, mất công lại khiến người khác chú ý. Quyết định xong, Đông Phương Ngọc mở miệng, nói: “Này, Mộ Dung tướng quân, đến lúc thu binh rồi, chúng ta cũng về đi.”

Hai chữ “chúng ta” của nàng đã lấy được lòng Mộ Dung Lạc Cẩn. Hắn thầm vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn u ám, gật gật đầu, đáp: “Được, chúng ta, cùng về đi.”

Đông Phương Ngọc đang mãi suy nghĩ lúc về doanh trại nên giải thích chuyện mặt nạ thế nào, nên cũng không để ý đến câu nói kỳ quái của Mộ Dung tướng quân. Nàng xoay người, nhảy lên ngựa, cùng Mộ Dung Lạc Cẩn rời đi.

Trên bầu trời lúc này, mây mù dày đặc, các hạt tuyết nhỏ đã biến thành bông tuyết, từ từ bay xuống, bao trùm những vệt máu hoặc đỏ tươi hoặc đã sậm màu trên chiến trường. Mênh mang giữa trời đất, một luồng gió lạnh cô đơn thổi qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.